Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 140: Bò nào bò nào



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Vừa cày xong bộ Sau khi cá mặn thật thiếu gia nộp lên hệ thống, mải đọc nên không edit được~ hay phết bà con ạ

Những người này cho rằng phải nhân lúc trùng động chưa xuất hiện, nhanh chóng lái máy bay chiến đấu rời khỏi khu an toàn, đi tới khu vực khác tị nạn.

Dù sao nhân loại có thể biết trước được nguy cơ.

Tự nhiên có thể bình tĩnh tìm ra biện pháp.

Không giống như trước.

Khu trùng động xuất hiện....

Nhân loại mới phát hiện nguy hiểm đã buông xuống.

Khi đó trên trời và dưới đất đầy rẫy trùng triều.

Nhân loại căn bản không có chỗ để trốn.

Chỉ có thể bị động bị đánh.

Bị vô số trùng triều đáng sợ bao phủ.

Nhưng hiện tại lại khác.

Nhân loại có thể đi tị nạn trước.

Hơn nữa có thú biến dị làm đồng bọn tác chiến.

Đối với điều này, quân đội tỏ vẻ: [Người nào muốn rời đi có thể lập tức rời khỏi khu an toàn, quân đội không phụ trách hộ tống.]

Nhóm người này lập tức náo loạn cả lên.

"Dựa vào cái gì không hộ tống chúng ta rời đi? Đây là muốn trơ mắt nhìn chúng ta đi tìm chết sao?" Có người căm phẫn chửi.

Vị thiếu tá nào đó lạnh lùng nhìn đám người gây chuyện, giọng nói lãnh đạm vang lên: "Quân đội cần ở lại nơi này, để tùy thời đối kháng trùng động, chuyện này không cho phép bất cứ việc gì ngoài ý muốn tồn tại."

Phải biết rằng đó chính là sâu biến dị cấp 7.

Thiếu một chiến sĩ.

Có lẽ sẽ thiếu một người có thể giết chết sâu biến dị.

Đám người này lập tức trở nên luống cuống.

Trong lòng càng thêm ghen ghét những người này.

Quân đội vốn nên vô điều kiện bảo hộ dân chúng.

Nhưng cố tình lại chỉ cho bọn họ tự mình rời đi.

Đường xa như vậy, chẳng may gặp phải trùng động thì phải làm sao?

Trong khoảng thời gian ngắn.

Mọi người do dự.

Không biết có nên rời đi hay không.

Đặc biệt là hiện tại đều đã hơn nửa đêm rồi.

Nếu thật muốn đi, vô cùng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Đối với điều này, đại tá ra lệnh: "Nếu có người muốn đi, để cho bọn họ rời đi, không cần ngăn cản."

"Vân, đại tá." Cấp dưới gật đầu.

Hơn nữa nhanh chóng đem mệnh lệnh này công bố cho các chiến sĩ.

Trong khu an toàn.

Giờ phút này cãi cọ ồn ào.

Vô số người đều đang thảo luận về việc sâu biến dị cấp 7 sắp xuất hiện.

Nó có thể tàng hình.

Lại còn có khả năng khiến sinh vật dị năng bị giảm cấp bậc.

Đáng sợ nhất là, nó có được năng lực phòng ngự rất mạnh.

Bất cứ ai chạm vào nó, cho dù là thú biến dị, cũng sẽ bị đâm cho đau đớn tới tận xương tủy.

Mọi người không thể tưởng tượng.

Sâu biến dị đáng sợ như vậy, rốt cục có bộ dáng như thế nào.

Có vài người thu thập đồ vật, đứng ở cổng lớn khu an toàn ồn ào nhốn nháo.

"Nơi này căn bản không thể tiếp tục ở được nữa, ai biết con sâu biến dị cấp 7 kia có tàng hình tiến vào hay không, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chết!"

"Không sai, mọi người mau chạy đi thôi, nếu không tới ngày mai liền không kịp."

Mấy người bắt đầu kích động quần chúng vây xem.

Ý đồ gây ra khủng hoảng.

Khiến cho càng nhiều người có thể cùng đi ra ngoài với bọn họ.

Đối với điều này.

Thực sự có người tâm hoảng ý loạn, theo bản năng đi qua.

Ánh mắt của đám người kia lập tức sáng lên, nhanh chóng kéo người này qua: "Đúng rồi đấy, còn dây dưa nữa thì thực sự sẽ chết trong tay con sâu biến dị cấp 7 kia đấy!"

Nhưng người nọ quay đầu lại nhìn đám đông người còn lại.

Bọn họ đều thờ ơ lạnh nhạt quan sát mọi việc xảy ra.

Dường như không hề dao động.

Trong nháy mắt đó.

Hắn đột nhiên sinh ra dao động.

"Các ngươi không đi à?" Hắn hỏi một cách yếu ớt.

Người vây xem cũng không ngu.

Lập tức lắc đầu.

"Nửa đêm nửa hôm, một mình đi ra ngoài chính là tìm chết, còn không bằng ở yên trong khu an toàn, ít nhất có nhiều người như vậy, còn có quân đội bảo vệ chúng ta."

"Huống hồ ở đây còn có Otis và con thú biến dị kia nữa."

"Không có nơi nào an toàn hơn nơi này."

"Các ngươi mau đi đi, còn không đi thì quân đội sẽ tức giận đấy."

Có người mặt đầy chế nhạo nhìn mấy người gây sự kia, bĩu môi tỏ vẻ bọn họ mau nhìn bên kia xem.

Mấy người theo bản năng nhìn qua.

Mấy quan quân mặt đầy lạnh lẽo, giống như chuẩn bị tùy thời muốn đuổi bọn họ ra vậy.

Binh lính trông coi cổng khu an toàn mất kiên nhẫn nói: "Muốn đi thì đi nhanh lên, đừng có ở đây gây chuyện được chứ?"

Mấy người kia theo bản năng sinh ra sợ hãi.

Người lúc động bị dao động nhanh chóng thoát khỏi mấy người kia, vội vàng trở về với quần chúng vây xem, lớn tiếng nói: "Ta....ta không đi."

Vẫn là người nhiều có cảm giác an toàn hơn.

Mấy người kia lập tức hai mặt nhìn nhau, nhìn chăm chú vào người lâm trận bỏ chạy một mình.

Hận không thể đánh chết đối phương.

Giọng nói của binh lính càng thêm mất kiên nhẫn: "Rốt cục có đi hay không? Ta còn mở cửa cho, đại tá đã ra lệnh, tuyệt đối không ngăn cản các ngươi đi ra ngoài."

Mấy người kia không nhịn được chân phát run.

Khủng hoảng cực hạn tràn ngập trong lòng.

Bên ngoài rốt cục là cái dạng gì.

Không ai biết.

Nhưng chắc chắn không có một bóng người.

Đặc biệt là còn nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài.

Chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Căn bản sẽ không có ai đi ra cứu viện.

Bởi vì không kịp.

"Chúng ta.....làm sao đây?" Một người trong đó run rẩy môi nói.

Vẻ mặt đầy hoảng sợ, giống như đang đối mặt với một con thú biến dị cực kỳ đáng sợ vậy.

Những người khác mỗi người một vẻ mặt.

Không khí trở nên cực kỳ an tĩnh.

Nhưng tất cả dân chúng vây xem vẫn giống như xem kịch vui nhìn chằm chằm những người này.

Có người thậm chí thúc giục nói: "Mau đi đi, còn không đi thì trời sắp sáng rồi đấy."

Khi đó chỉ sợ sâu biến dị cũng sẽ xuất hiện.

Lời này lập tức đánh tỉnh mấy người.

Không khỏi rùng mình một cái.

Trời....sắp sáng sao?

Sao lại nhanh như vậy chứ?

"Rốt cục có đi hay không đây?" Binh lính bên cạnh càng mất kiên nhẫn hỏi.

Nhìn dáng vẻ thậm chí còn muốn động thủ đuổi mấy người này, hơn nữa còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dong dong dài dài có thấy phiền không?"

Thấy thế.

Mấy người kia vội vàng lắc đầu, quát lên: "Chúng tôi không đi nữa! Không đi!"

"Đánh chết cũng không đi!"

"Ngươi tốt nhất đừng nghĩ tới đuổi ta ra ngoài, ta sẽ không rời khỏi nơi này đâu!"

Mấy người phản ứng rất mạnh, hơn nữa còn quát lên.

Binh lính trông coi: "....."

Hắn chỉ giả bộ thôi mà.

Ngay sau đó.

Trong tiếng cười của mọi người, mấy người che mặt hoảng sợ rời đi.

Giống như phía sau mông có sâu biến dị đáng sợ đuổi theo.

"Đúng là ngu ngốc, cũng không nhìn xem lúc này là lúc nào, quân đội có thể chấp nhận cho bọn họ gây chuyện như vậy sao?" Quần chúng vây xem cười nhạo không thôi, nói ra chân tướng sự tình.

Người còn lại sôi nổi lắc đầu.

"Đều tan cả đi, nghỉ ngơi cho tốt." Binh lính xua xua tay, ý bảo tất cả mọi người mau tản đi.

Rất nhanh.

Địa phương đang ồn ào nhốn nháo lập tức không còn một bóng người.

Tất cả mọi người trở lại túi ngủ để nghỉ ngơi, để có tinh thần no đủ đối mặt với nguy cơ sắp xảy ra ngày mai.

Bầu trời ban đêm.

Thoạt nhìn cực kỳ mỹ lệ.

Trong thế giới trùng tộc, căn bản không nhìn thấy những vì sao đẹp như bây giờ.

Nơi góc đường.

Con sâu biến dị nào đó nhìn bầu trời, chậm rãi lộ ra nụ cười hiểm độc.

Hành tinh xinh đẹp như vậy.

Giây phút nó bị hủy diệt, nhất định sẽ càng xinh đẹp.

Nó nhìn bốn phía xung quanh, tiếp tục đi về nơi rõ ràng có sự hiện diện của vô số nhân loại.

Cố gắng tiến về phía trước.

Tiến về phía trước.

Sáng sớm hôm sau.

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Lập tức phá vỡ yên lặng.

Người phát ra tiếng kêu, đang gắt gao nhìn chằm chằm lên bầu trời, giống như nhìn thấy cảnh tượng gì đó rất đáng sợ.

Đối với điều này.

Binh lính vẫn luôn gác đêm mặt vô biểu tình nói: "Kêu cái gì mà kêu, sáng tinh mơ đừng quấy rầy người khác ngủ."

Người nọ há miệng thở dốc, vẫn không nói được tiếng nào.

Chỉ lên bầu trời, mặt đầy kinh hãi.

Binh lính ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trùng động trên bầu trời.

Cho đù đã sớm thấy trùng động xuất hiện, nhưng vẫn không thể kìm chế được hoang mang lo sợ trong lòng.

Khi bọn họ nhìn thấy lúc ấy, cũng thiếu chút nữa sợ tới mức thét lên chói tai.

Nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.

Không trách những người này khi biết rõ ngày hôm sau trùng động sẽ xuất hiện, lại vẫn lộ ra dáng vẻ sợ hãi như vậy.

Thật sự là vì.

Trùng động lần này, hiển nhiên không giống như những lần trước.

Bởi vì bên cạnh trùng động kia, có vô số sâu biến dị đang xé rách, mở rộng.

Tin rằng qua nửa tiếng nữa.

Là có thể đủ cho sâu biến dị bên trong bò ra.

Giờ phút này.

Tiếng cảnh báo lập tức vang lên.

Các binh lính đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhanh chóng bò đậy, chỉ dùng 1 phút đồng hồ nhanh chóng mặc quần áo, hơn nữa tiến đến nơi đậu máy bay. Chờ mệnh lệnh kế tiếp quan quân cao cấp.

Các quan quân đã sớm đứng trên đài cao, trong ánh mắt bao hàm vô số ngưng trọng.

Bọn họ không thể tưởng tượng được lần trùng triều này rốt cục sẽ có bao nhiêu sâu biến dị.

Đúng lúc này.

Otis xuất hiện.

Hắn bước nhanh tới, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.

Bình tĩnh đối diện với nguy cơ đáng sợ.

Đối mặt với Otis như vậy, mọi người theo bản năng cúi đầu.

Cũng không biết tại sao.

Sợ hãi sâu trong nội tâm, vô cớ bị ngăn lại.

Theo sát phía sau, là một con thú biến dị đang đánh ngáp.

Nó thoạt nhìn béo hơn lần trước rất nhiều, gập ghềnh đi về phí trước, mọi người nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Đúng vậy.

Các binh lính vốn đang cúi đầu, giờ phút này đang dùng đuôi mắt ngắm con thú biến dị kia.

Trong lòng lại lần nữa bị manh đến sung huyết.

Nó thật sự càng ngày càng đáng yêu.

Thật muốn trộm đi.

Đối với điều này.

Quý Vô Tu cứng họng không biết nói gì.

Tuy y không biết được hoạt động nội tâm của nhân loại.

Nhưng hệ thống có thể.

Phàm là người bị mình manh tới, đều sẽ lộ ra hoạt động nội tâm giờ phút này.

Nhưng không biết vì sao.

Quý Vô Tu chỉ hơi hết chỗ nói vài giây, rồi lại lần nữa khôi phục lại bình thường.

Đại khái là vì đã thành thói quen rồi.

Cho nên khi đối mặt với tình huống như vậy, mới có thể duy trì được dáng vẻ trấn định.

Otis nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: "Lần này sẽ là lần khủng hoảng đáng sợ nhất mà loài người gặp phải."

Mọi người không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn người dị năng giả có thể coi như mạnh nhất hiện tại, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác kính ngưỡng.

Otis sơ lược nói ra một vài chuyện quan trọng.

Hắn để mọi người chú ý tất cả dấu hiệu khả nghi bên cạnh mình.

Ví dụ như một mảnh lá cây tự dưng đong đưa.

Ví dụ như tất cả những tiếng động nhỏ bé.

Cần phải nâng cao trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Quyết không thể coi thường những thứ tưởng chứng như rất bình thường đó.

"Nhớ kỹ cả chưa?" Otis hơi cất cao giọng nói.

Mọi người trăm miệng một lời hô lên: "Nhớ kỹ!"

Sau đó.

Otis ra lệnh cho tất cả phi công lập tức đăng ký, điều khiển máy bay chiến đấu bắt đầu tấn công trùng động.

Vô số máy bay chiến đấu nhanh chóng bay lên, dày đặc tới mức cơ hồ che hết cả bầu trời.

Bóng râm phủ xuống.

Che khuất tâm trạng của mọi người.

Tưới xuống một mảnh khói mù.

Cùng với một tiếng [Phóng ra], vô số máy bay chiến đấu nhanh chóng ấn xuống nút tấn công, ánh sáng màu trắng dày đặc nhất trí phát ra, cuối cùng chuẩn xác tấn công vào sâu biến dị bên trong trùng động.

Đám sâu biến dị ở gần nhất phát ra tiếng kêu gào.

Nhưng rất nhanh liền không còn tiếng động.

Chỉ còn lại xác trùng nát vụn treo bên cạnh trùng động.

Otis hi vọng có thể dùng cách này giảm bớt số lượng trùng triều.

Dù sao cho tới bây giờ, còn chưa nhìn thấy sâu biến dị cao cấp xuất hiện.

Đây đúng là thời điểm tấn công tốt nhất.

Những con sâu biến dị kia không biết cái gì là chết.

Hết đợt này đến đợt khác tiếp tục xé rách miệng trùng động, ý đồ mở rộng trùng động ra mức có thể khiến chúng nó đi vào thế giới này.

Tiếng gào rống, tiếng cọ xát của xác trùng với nhau.

Còn có tiếng kêu thảm thiết phát ra khi tử vong.

Tạo thành bài ca tử thần.

Tràn ngập bi thảm.

Cũng may lúc này.

Nhân loại tổn thất không lớn.

Chỉ có mấy máy bay chiến đấu ở gần bị phá hủy, phi công bên trong nhanh chóng lợi dụng khoang thoát hiểm rời khỏi khoang máy, bảo vệ tính mạng.

Điều này khiến cho không ít người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nói trong chiến đấu thường xuyên sẽ có thương vong.

Vô số người cũng đã sớm quen với cảnh tượng như vậy.

Nhưng mọi người vẫn hi vọng xa với những binh lính đó có thể may mắn sống sót.

Vô số Flycam hoàn chỉnh ghi lại một màn này gửi tới quang não của vô số người.

Mọi người vì vậy mà an tâm.

Trong vòng nửa tiếng.

Đã liên tục thay đổi vài lượt tấn công bằng máy bay chiến đấu.

Hơn nữa còn giết chết gần như hàng triệu trùng triệu.

Điều này đối với nhân loại mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.

Nhưng có một vấn đề càng quan trọng xuất hiện.

Đó chính là trùng động tựa hồ càng lúc càng lớn.

Tất cả các binh lính dồn hết tinh thần liều mạng tấn công.

Ý đồ trì hoãn trùng động mở rộng.

Nhưng 10 phút lại trôi qua.

Trùng động đang lấy tốc độ thong thả mở rộng, đó là kết quả từ chiến thuật biển người của sâu biến dị tạo ra.

Mọi người căn bản vô lực ngăn cản một màn này xảy ra.

Cuối cùng.

Một con sâu biến dị cố sức chui ra, tru lên đáp xuống mặt đất.

Con mắt kép tràn đầy dữ tợn của nó, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào quân đội đã sớm chờ ở nơi này.

Nó gầm gừ rít gào.

Giây tiếp theo đã bị vô số dị năng nổ thành bùn nhão.

Chết đến không thể chết hơn.

Không khí càng trở nên ngưng trọng.

Nhân loại trên mặt đất thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi toát ra từ trùng động.

Thậm chí còn có máu tươi đang không ngừng chảy ra từ bên trong.

Nhuộm đỏ mặt đất.

Thối nát buồn nôn.

******

Otis nhìn lên bầu trời, vẻ mặt nghiêm nghị.

Hai tròng mắt lập lòe một tia nghi ngờ.

Hắn tựa hồ nhận ra điều gì đó không ổn.

Mày dần nhíu chặt.

Quý Vô Tu nhìn mà tò mò, thật cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"

Otis trầm giọng nói: "Cho tới giờ, không phát hiện bất cứ dấu hiệu của sâu biến dị cao cấp nào."

Quý Vô Tu sửng sốt, vô cùng khó hiểu nói: "Vậy.....thì làm sao?"

Otis lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Trong tất cả các lần nguy cơ trùng đồng, đều là sâu biến dị cao cấp xuất hiện trước tiên, điều khiển vô số trùng triều tấn công con người."

Quý Vô Tu lập tức ngẫm lại, suy đoán: "Có phải là do sâu biến dị cấp 7 vốn không giống như những sâu biến dị khác hay không?"

Otis ngưng trọng nói: "Không chắc lắm."

Quý Vô Tu ngơ ngác gật đầu, lại lần nữa kiến nghị: "Nếu không hỏi Louis Edgehallu xem thế nào?"

Dù sao nó cũng là con —— mèo duy nhất trước mắt từng tiếp xúc với sâu biến dị cấp 7.

Otis gật đầu, nhanh chóng liên hệ Triệu Lợi Binh: "Đi tìm con mèo kia."

Triệu Lợi Binh được lệnh, nhanh chóng đi tới nhà Lý Chu Hiến: "Mèo nhà ngươi đâu rồi?"

Lý Chu Hiến mặt vô biểu tình chỉ vào cửa sổ: "Ở đằng kia."

Triệu Lợi Binh quay đầu, liền nhìn thấy con mèo đen kia mặt đầy nghiêm túc xem phát sóng trực tiếp trùng động, thỉnh thoảng kêu lên meo meo.

Cũng không biết đang nói cái gì.

Triệu Lợi Binh bước nhanh qua đó: "Miêu Miêu, nguyên soái tìm ngươi."

Nghe được tiện danh của mình, mèo đen tên thật là Louis Edgehallu theo bản năng ngẩng đầu: "Meo?"

Triệu Lợi Binh mau chóng để quang não trước mặt Louis Edgehallu.

Mèo đen nhìn chằm chằm vào khung hình video, nghi hoặc kêu: "Meo meo meo?"

Otis mặt không cảm xúc, cũng đưa màn hình cho cục cưng nhỏ ở bên cạnh: "Ngươi nói với nó."

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng không nói nên lời.

Bắt đầu không chút trở ngại giao tiếp với mèo đen.

Trên màn hình toàn là tiếng meo meo meo, a ô a ô.

Khiến người nghe còn tưởng rằng đây là hai con thú biến dị đang bán manh.

Trải qua một phen trò chuyện, Quý Vô Tu gật đầu, mau chóng phiên dịch lại: "Louis Edgehallu nói, nó không chú ý chuyện này cho lắm, bởi vì hành tinh mèo chỉ trải qua ba lần nguy cơ trùng động, căn bản không biết trước khi trùng động xuất hiện là sâu biến dị cấp mấy."

Otis nhíu chặt lông mày, dường như đang tự hỏi điều gì đó.

Quý Vô Tu Chỉ có thể nhỏ giọng tạm biệt Louis Edgehallu.

Đối phương cũng nhỏ giọng meo meo meo.

Dặn dò Quý Vô Tu phải cẩn thận con sâu biến dị cấp 7 kia.

Nhất quyết không được chạm vào nó.

Sắc mặt Quý Vô Tu trở nên nghiêm túc, gật đầu: "A ô!"

—— Ta biết rồi, nếu không sẽ dễ dàng bị giảm cấp.

Louis Edgehallu mặt đầy nghiêm trọng lắc đầu, vươn móng vuốt của mình, giống như nhớ lại trận chiến thảm thiết lúc ấy: "Meo meo meo."

—— Giảm cấp cũng không đáng sợ.

Quý Vô Tu lập tức: "???"

Louis Edgehallu hơi hơi nắm miêu trảo, đau đớn vô cùng kêu: "Meo meo meo."

—— Mà là quá cmn đau.

Trên người con sâu biến dị kia giống như mọc đầu gai nhọn vô hình.

Miêu trảo của nó đã không cẩn thận đụng phải đối phương.

Sau đó bị sưng vù lên hẳn nửa tháng.

Mãi không thể hết sưng.

Hơn nữa sưng lên còn to hơn cả đầu của mình!

Ngay lúc đó, nó căn bản không còn sức lực để sống tiếp nữa.

Còn bi ai bị nhân loại bắt được vào hội giao dịch, trải qua cuộc đời mèo đầy thảm thiết.

Nếu không phải nó vất vả dựa vào trí thông minh của mình.

Thành công thông đồng với một xẻng hót k.ứ.c.

Chỉ sợ hiện tại vẫn còn sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, vừa mệt vừa đói.

Cho nên ——

Louis Edgehallu lại lần nữa đau đớn kịch liệt cảnh báo: "Meo!"

—— Tuyệt đối không được tùy tiện vung vuốt!

Quý Vô Tu: "......"

Thân là một con mèo.

Đương nhiên sẽ không khống chế được bản năng tùy tiện vung vuốt!

Y là một con người, sao có thể tùy tiện vung vuốt chứ?

Trong lòng hiện lên cái ý nghĩ này.

Quý Vô Tu bỗng dưng rùng mình một cái.

Đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ không ổn.

Hệ thống buồn bã nói: [Đây đại khái chính là lập flag đi.]

Quý Vô Tu hắc tuyến: "Hệ thống, có thể đừng tùy tiện nguyền rủa ta được không?"

Hệ thống: [......]

Được rồi.

Nó câm miệng.

Sau khi đóng màn hình liên lạc với Louis Edgehallu, Quý Vô Tu nói với Otis: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Otis nhíu mày, tiếp tục tự hỏi một phen, nhanh chóng có quyết định.

"Đi, đi tới chỗ trùng động."

Quý Vô Tu nhanh chóng đuổi theo Otis, một bên chạy theo một bên hỏi: "Chúng ta tới đó làm gì?"

Otis đột nhiên dừng bước.

Quý Vô Tu còn chưa phản ứng kịp nhất thời không dừng lại được, lập tức đụng phải chân Otis, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Thậm chí còn lăn quay tại chỗ vài vòng.

May mà được Otis nhanh chóng ấn trên mặt đất.

Lúc này mới ngăn cản được bi kịch xảy ra.

Quý Vô Tu xụi lơ trên mặt đất, lên án: "Lần sau khi dừng lại nhớ phải nói cho ta."

Làm hại y mất mặt lớn như vậy.

Otis nghe vậy, gương mặt vốn lạnh lùng lập tức trở nên nhu hòa.

Hắn hơi bất đắc dĩ dỗ dành: "Biết rồi, mau đứng lên."

Nói rồi, hắn một tay kéo cục cưng nhỏ lên, cũng tri kỷ phủi phủi bụi bẩn trên bộ lông cho nó.

Khi bàn tay dừng trên bộ lông mềm mại xõa tung kia, phát ra tiếng bịch bịch bịch cực kỳ vang dội.

Càng không phải nói tới cảm xúc.

Tốt không chịu được.

Quý Vô Tu cứ cảm thấy Otis đang chiếm lợi của mình.

Hơn nữa còn quang minh chính đại chiếm lợi.

Y nhanh chóng né khỏi tay Otis, cực kỳ bình tĩnh nói: "Trên ngươi ta không hề có một hạt bụi nào."

Otis nhướng mày, không thể không nói: "Ngươi định đoạt."

Quý Vô Tu kéo lại đề tài bị bay đi xa: "Vì sao chúng ta phải tới chỗ trùng động?"

Otis nói: "Con sâu biến dị kia vô cùng có khả năng đã ẩn thân rời đi, chúng ta qua đó dùng dị năng của ngươi để tìm kiếm nó."

Quý Vô Tu bừng tỉnh.

Thiếu chút nữa quên mất con sâu kia biết tàng hình.

Khó trách đến tận bây giờ vẫn không phát hiện ra tung tích của nó.

"Vậy chúng ta mau đi thôi." Quý Vô Tu chạy nhanh về phía trước.

Thừa dịp trùng động vừa mở ra.

Hiện tại đi qua đó có lẽ có thể phát hiện tung tích của nó.

Rất nhanh.

Một người một thú nhanh chóng lái máy bay chiến đấu bay qua, đi tới bên cạnh trùng động.

Otis điều khiển máy bay chiến đấu tới gần trùng động mấy mét, nói: "Sử dụng dị năng nhìn xem."

Quý Vô Tu gật đầu.

Nhanh chóng sử dụng kỹ năng [Yêm có hỏa nhãn kim tinh].

Trong nháy mắt.

Gần 800 nghìn điểm bán manh lập tức bị trừ mất.

Quý Vô Tu căn bản không kịp đau lòng, liền phát hiện thế giới trước mắt mình, giống như thay đổi hình dáng.

Tất cả đồ vật lập tức đều trở nên trong suốt, chỉ còn dư lại hình ảnh giống như tranh phác họa hiện lên.

Rất giống như đang xem phim hoạt hình không tô màu.

Thế giới giả tưởng.

Quý Vô Tu không nhịn được phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

Y thử quay đầu, thấy được Otis thế giới giả tưởng.

Khuôn mặt kia cho dù chỉ là nét phác họa đơn giản.

Nhưng vẫn đẹp trai nứt trời.

Vẻ ngoài đẹp trai.

Cho dù biến thành một bản phác thảo.

Cũng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai từ trong xương cốt.

Giống như mình vậy.

Vừa dễ thương vừa đáng yêu.

Quý Vô Tu cẩn thận quan sát trùng động, phát hiện bên trong có vô số đường cong lắc lư.

Nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.

"Hệ thống, ta phải làm thế nào để tìm được sâu biến dị tàng hình?" Quý Vô Tu hỏi trong lòng.

Hệ thống nhanh chóng giải đáp nói: [Ký chủ, tất cả sinh vật bình thường, ở trong mắt ngài đều chỉ là đường nét phác thảo, duy chỉ có sinh vật tàng hình, ở trong mắt ngài sẽ hiện ra giống như ngài nhìn thấy trong thế giới thực, có máu có thịt, có thể trợ giúp ngài nhìn qua một cái là phân biệt ra nó.]

Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu không nhịn được phát ra tiếng táng thưởng.

Kỹ năng này.

Đúng là lợi hại nhỉ?

Y chỉ cần nhanh chóng quét mắt một cái, tuyệt đối có thể bắt được con sâu biến dị có màu sắc khác biệt kia.

Nhưng vui vẻ không bao lâu.

Rất nhanh Quý Vô Tu liền không cười được nữa.

Mắt thấy thời gian năm phút sắp hết.

Y vẫn chưa phát hiện ra điều gì cả.

Cuối cùng....

[Ký chủ, thời gian 5 phút đã hết, kỹ năng đã biến mất.]

Vừa dứt lời.

Thế giới trước mắt giống như bị nhuộm lên sắc màu, trở nên càng thêm chân thực.

Cho tới khi trả lại thế giới như ban đầu.

Quý Vô Tu thậm chí còn có chút không quen với thế giới muôn màu muôn vẻ như vậy.

Luôn có một loại cảm giác thời không dịch chuyển.

Bên cạnh truyền tới tiếng nói.

Trầm thấp từ tính: "Không tìm được?"

Nhìn giống như một câu hỏi.

Nhưng ngữ khí bên trong, lại cực kỳ chắc chắn.

Quý Vô Tu ngơ ngác quay đầu, nhìn đôi mắt luôn bình tĩnh của Otis, có chút uể oải nói: "Không."

Y rất nghiêm túc quan sát.

Nhưng căn bản không thấy tung tích của con sâu biến dị kia.

Quý Vô Tu suy đoán: "Có phải nó còn ở bên trong hay không?"

Dù sao tính tình của mỗi một con sâu biến dị đều không giống nhau.

Nói không chừng con sâu biến dị kia thích xuất hiện vào cuối cùng.

Otis lại lắc đầu, trầm ngâm nói: "Không, nó rất có thể đã sớm rời đi."

Quý Vô Tu chớp mắt: "Vì......vì sao?"

Y không hiểu vì sao Otis lại chắc chắn con sâu biến dị kia đã rời đi như vậy.

Đặc biệt là vào ngay lúc này.

Otis híp mắt, đánh giá sâu biến dị xung quanh, mấp máy môi nói: "Tất cả trùng triều, đang xuất phát tới khu an toàn một cách có quy luật."

Chỉ dựa vào điểm này.

Là có thể phán đoán ra con sâu biến dị kia nhất định đang ở bên ngoài.

Quý Vô Tu theo bản năng muốn hỏi vì sao.

Nhưng lại không muốn bại lộ chỉ số thông minh của mình.

Chỉ có thể trầm tư suy nghĩ mấy chục giây, cuối cùng bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy."

Đuôi lông mày Otis hơi nhướng lên, lộ ra vẻ mặt như cười như không.

Như đang nói, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.

Quý Vô Tu hơi kích động nói ra phỏng đoán của mình.

"Con sâu biến dị kia nếu hiện tại còn ở trong trùng động, thì căn bản không có cách nào nhìn thấy tình huống bên ngoài."

Sâu biến dị chỉ có bò ra khỏi trùng động.

Mới nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Mới có thể điều khiển những con sâu biến dị đó, đi về cùng một phương hướng.

Otis xoa xoa đầu Quý Vô Tu: "Đoán được là được, chúng ta đi thôi."

Hiện tại đã không cần ở chỗ này nữa.

Quý Vô Tu gật gật đầu: "Chúng ta kế tiếp muốn làm gì?"

Otis hơi híp mắt lại, lộ ra một nụ cười lạnh: "Hiện tại đương nhiên là tận tình tấn công trùng triều, dẫn con sâu kia ra."

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, cực kỳ nhiệt tình giơ tay lên: "Ta báo danh!"

Otis gật đầu: "Đương nhiên ngươi phải đi."

Bên cạnh trùng động có không ít sâu biến dị tụ tập.

Bị vô số máy bay chiến đấu tấn công, lập tức biến thành một đống bùn nhão nhoét.

Nhưng vẫn có không ít sâu biến dị may mắn bò ra từ bên trong.

Rơi xuống mặt đất.

Sau đó bị vô số binh lính dùng dị năng nổ thành bã.

Đúng lúc này.

Mặt đất truyền đến một trận ầm vang.

Trong nháy mắt.

Tất cả Flycam đều lao tới nơi phát ra tiếng động.