Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 141



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Trong màn hình, một con quái vật khổng lồ thình lình xuất hiện.

Nó cơ hồ cao bằng cả tòa nhà cao ốc bên cạnh.

Có bộ lông hai màu đen trắng.

Xõa tung mềm mại.

Giống như một con thú bông khổng lồ đồ sộ.

Khiến người rất khó kiềm chế muốn nằm lên trên nó cảm nhận cái loại cảm giác mềm mại này.

Quan trong hơn.

Tuy thân thể nó khổng lồ, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi một chút nào.

Khoảnh khắc đó.

Mọi người thậm chí còn ngừng hô hấp.

Cũng không phải vì nhìn thấy con thú biến dị đồ sộ như vậy mà chấn động.

Ngược lại.

Bọn họ chỉ sợ hãi.

Sợ con thú biến dị này xuất hiện.

Dù sao nguy cơ trùng triều căn bản không cần nó tự mình ra tay.

Như vậy quá dùng dao mổ trâu để giết gà.

Cho nên.

Chỉ có sâu biến dị xuất hiện, mới đáng để con thú biến dị này tự mình ra tay.

Sau đó.

Quý Vô Tu bắt đầu triển khai thân thủ.

* Làm thế nào để có thể nhanh chóng giết chết trùng triều, khiến cho sâu biến dị cấp 7 chú ý? *

Đáp án đương nhiên là giết chết càng nhiều sâu biến dị càng tốt.

Nhiều tới mức con sâu biến dị kia không thể không tự mình xuất hiện.

Quý Vô Tu lập tức giục sinh ra dây leo, cuốn hết toàn bộ trùng triệu ở khắp nơi lại, mặc cho chúng nó có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra được.

Mà Otis lập tức hạ lệnh, cho quân đội trên mặt đất dùng dị năng giết chết toàn bộ đám sâu biến dị đó.

Cứ như vậy.

Quân đội căn bản không cần lo lắng trùng triều sẽ tùy thời tấn công tới.

Chỉ cần chú ý ném kỹ năng là được.

Trong trùng động, vẫn có sâu biến dị cuồn cuộn không ngừng chui ra từ bên trong.

Ý đồ giết chết nhân loại trên mặt đất.

Nhưng rất nhanh chúng nó đã bị một con thú biến dị khổng lồ cuốn lấy, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Mà các chiến sĩ quân đội nắm chuẩn cơ hội lần này, nhanh chóng ném ra kỹ năng tấn công.

Ban đầu mọi người đều nhìn không chớp mắt vào màn hình phát sóng trực tiếp.

Tự hỏi con sâu biến dị cấp 7 kia rốt cục ở đâu.

Nhưng thời gian năm phút lặng lẽ trôi qua.

Mọi người phát hiện......con thú biến dị kia vẫn còn đang tấn công trùng triều.

Từ đầu tới đuôi, căn bản không có xuất hiện bất cứ con sâu biến dị cấp cao nào.

À.

Không tính sâu biến dị cấp 4.

Cho dù nó thực lực mạnh mẽ.

Khiến nhân loại bó tay không có biện pháp.

Đặc biệt là sợi tơ nó phun ra, càng có thể khiến người sống sờ sờ bị siết chết.

Nhưng cuối cùng.

Nó vẫn bị con thú biến dị kia giết chết một cách dễ dàng.

Toàn bộ quá trình chỉ giằng co chưa tới năm phút.

Đối với việc này.

Tất cả mọi người rất là bình tĩnh.

Dù sao con thú biến dị kia ngay cả sâu biến dị cấp 6 cũng có thể nhẹ nhàng giết chết.

Huống chi là cấp 4?

Sau khi liên tiếp giằng co nửa tiếng đơn phương chà đạp sâu biến dị đến chết.

Sâu biến dị trong trùng động từ trạng thái cuồng nộ bỗng dưng trở nên an tĩnh.

Không còn liều mạng muốn nhảy xuống tặng mạng nữa.

Đối với điều này.

Ánh mắt Otis hơi lóe lên.

Hiển nhiên đã đoán được nguyên do.

Đó chính là con sâu biến dị cấp 7 kia sau khi chú ý thấy điểm này, lập tức phát lệnh để trùng triều trở nên an tĩnh.

Tất cả binh lính nhìn lên trùng động, vẻ mặt vẫn mang theo hoảng sợ.

Sâu biến dị thế mà lại trở nên an tĩnh lại?

Hơn nữa còn tránh ở trong trùng động.

Mọi người không tự chủ đặt ánh mắt lên người con thú biến dị khổng lồ kia.

Nhất định là con sâu biến dị cấp 7 kia kiêng kị con thú biến dị này.

Otis nhìn chăm chú vào con thú biến dị trong màn hình phát sóng trực tiếp, cau mày.

Giờ phút này.

Mới là thời điểm nguy hiểm nhất.

Quý Vô Tu đề phòng bốn phía, sợ con sâu biến dị kia sẽ tàng hình tùy thời xuất hiện đánh lén mình.

Sau khi tự hỏi hồi lâu.

Y quyết định lại sử dụng kỹ năng [Yêm có hỏa nhãn kim tinh] một lần nữa.

Rất nhanh.

Lai hơn 800 nghìn điểm bán manh lập tức bị khấu trừ.

Thế giới trước mắt Quý Vô Tu lại lần nữa biến thành màu đen trắng, các loại đường nét tràn ngập hiện ra.

Đặc biệt là trùng triều, càng giống như các đường cong trộn lẫn với nhau, rất giống nét vẽ lung tung nguệch ngoạc của trẻ con.

Nhưng điều này rất thuận lợi cho Quý Vô Tu tìm kiếm tung tích của con sâu biến dị cấp 7 kia.

Nhưng nhìn bốn phía xung quanh.

Căn bản không phát hiện tung tích của con sâu biến dị kia.

Trong lòng Quý Vô Tu lập tức lộp bộp một chút.

Tiếp theo phải làm sao đây?

Dựa theo suy đoán của y và Otis lúc trước.

Nếu trùng triều xảy ra biến hóa, như vậy con sâu biến dị kia nhất định ở gần cạnh đó.

Nhưng Quý Vô Tu đã cẩn thận kiểm tra bốn phía, căn bản không phát hiện tung tích sâu biến dị cấp 7.

Bất đắc dĩ.

Quý Vô Tu chỉ có thể tiếp tục tạm thời rời khỏi khu vực trùng triều, đuổi tới chỗ Otis.

Sau đó kể lại toàn bộ sự tình cho Otis nghe.

Sau khi nghe xong, Otis trầm ngâm vài giây, nói: "Nhất định nó ở gần đó."

Quý Vô Tu cũng trầm tư theo.

Rõ ràng y đã kiểm tra ở xung quanh rất nhiều lần rồi.

Đều không phát hiện ra tung tích của con sâu biến dị cấp 7 kia.

Nhưng Otis lại cực kỳ chắc chắn cho rằng con sâu biến dị cấp 7 kia đang ở gần đó.

Điều này có hơi mâu thuẫn.

Tựa hồ nhận ra Quý Vô Tu nghi hoặc, Otis phỏng đoán: "Trước mắt cũng chỉ có một khả năng."

Quý Vô Tu hồi phục lại tinh thần: "Là khả năng gì?"

Otis đáp: "Nó lúc ấy cũng không tàng hình."

Quý Vô Tu bừng tỉnh.

Lúc này tất cả nghi vấn đều có thể giải trừ.

Con sâu biến dị kia đích xác đang ở gần đây.

Nếu không nó tuyệt đối không thể lập tức ra lệnh cho tất cả sâu biến dị đình chỉ hành vi đi tìm chết.

Nhưng vấn đề tiếp theo là.

Con sâu biến dị kia lúc ấy không tàng hình.

Cho nên Quý Vô Tu mới vẫn mãi không tìm thấy tung tích của nó.

Nhưng.

Như vậy con sâu biến dị kia sẽ ở đâu?

Quý Vô Tu không nhịn được rơi vào trầm tư.

Dù sao cho tới bây giờ.

Không có ai biết con sâu biến dị kia trông như thế nào.

Ngay cả con mèo duy nhát đã từng đánh nhau với sâu biến dị cấp 7 kia, cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của nó.

Đây mới là bối rối lớn nhất trước mắt.

Nói không chừng lúc ấy y đã nhìn thấy con sâu biến dị cấp 7 kia, nhưng lại không nhận ra nó.

Otis xoa mày, có chút mệt mỏi: "Trước cứ từ từ xem đã."

Quý Vô Tu gật đầu.

Thầm nghĩ cũng chỉ có thể như thế.

Nhưng vẫn phải tiếp tục tấn công trùng động.

Có thể tận lực giết chết liền tận lực giết chết một phần.

Để tránh chúng nó tàn sát nhân loại.

Rất nhanh.

Vô số máy bay chiến đấu bắt đầu tiếp tục tấn công trùng động.

Từng đạo laser màu trắng lập tức khiến cho vô số trùng triều bị nghiền thành thịt nát, thoạt nhìn đầy máu me đáng sợ.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Một góc nào đó.

Sâu biến dị cấp 7 ngẩng đầu, hơi phẫn nộ gào rống.

Nhân loại đáng chết.

Thế mà lại giết chết nhiều trùng triều như vậy.

Nó nhanh chóng phát ra một mệnh lệnh.

Để tất cả trùng triều nhanh chóng lui về phía sau, không để bị máy bay chiến đấu tấn công.

Trùng triều lui về phía sau.

Máy bay chiến đấu rất khó tấn công được chúng nó.

Mà khiến người càng bất đắc dĩ là, mọi người không thể phá hư trùng động.

Trừ khi có thể giết chết được con sâu biến dị cao cấp kia, mới có thể khiến trùng động hoàn toàn biến mất.

Một màn này khiến Otis càng thêm khẳng định.

Con sâu biến dị cấp 7 kia đang âm thầm ẩn nấp ở gần đây chỉ huy trùng triều.

Người phụ trách cao cấp nhất của khu B tìm được Otis, dò hỏi kế hoạch tác chiến tiếp theo.

Otis nheo mắt nói: "Hiện tại chỉ có thể tiếp tục chờ."

Chờ bước tiếp theo của con sâu biến dị cấp 7 kia.

Người phụ trách khu B vẫn không cam lòng.

Nhân loại khó khăn lắm mới chiếm trước tiên cơ, kết quả như bây giờ chẳng phải là lại để sâu biến dị được lợi sao.

Otis nhướng mày, cười như không cười nói: "Muốn chủ động tấn công, cũng chỉ có thể tốn công vô ích mà thôi."

Huống hồ.

Hắn vẫn luôn cho máy bay chiến đấu phục sẵn ở bên cạnh trùng triều.

Chỉ cần bên trong trùng triều có động tĩnh, phi sẽ lập tức phát động tấn công.

Điều này đã là biện pháp đối phó tốt nhất trước mắt.

Người phụ trách khu B cũng không ngốc.

Rất nhanh hắn liền hiểu được tính toán của Otis.

Chỉ là.

Hắn thật sự rất không cam lòng.

"Nguyên soái, chúng ta không còn cách nào để dẫn con sâu biến dị cấp 7 kia ra sao?"

Dù sao nó cứ tiếp tục ẩn nấp như vậy.

Thời gian càng lâu.

Lại càng bất lợi cho nhân loại.

Otis nhìn thẳng vào người phụ trách khu B: "Trước mắt chỉ có thể chờ, phân phó xuống dưới, để mọi người thời khắc chú ý động tĩnh xung quanh, một khi có ai đó bị hạ cấp bậc, cần phải báo lên."

Người phụ trách khu B gật đầu.

Áp xuống nôn nóng trong lòng.

Bởi vì hắn rõ ràng.

Đây đã là biện pháp tốt nhất.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Mắt thấy liền tới buổi chiều.

Ánh mắt của toàn bộ thế giới đều tập trung lên khu vực trùng triều ở khu B.

Mọi người đều đang suy đoán con sâu biến dị cấp 7 kia rốt cục ở nơi nào.

Và nó kế tiếp lại có tính toán gì không.

Trong thời gian chờ đợi.

Người suy sụp nhất đương nhiên là người ở khu an toàn.

Bọn họ ngửa đầu, nhìn về lỗ đen hắc ám đỏ máu ở nơi xa.

Trong lòng càng thêm nôn nóng.

Vậy phải làm sao đây.

Con sâu biến dị kia biết tàng hình.

Nhân loại dùng tất cả mọi cách, đều vẫn không tìm thấy tung tích của nó.

Chẳng lẽ chỉ có thể tiếp tục kéo dài như này mãi sao.

Nhưng càng kéo dài.

Đến lúc đó người gặp xui xẻo sẽ chỉ là đám dân chúng bình thường bọn họ mà thôi.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad.com

Lúc này Ngô Hữu Vi đang làm việc.

Hắn đang xem xét tin tức mà các tiểu đội gửi về.

Nửa tiếng trước.

Trùng động bắt đầu dừng lại không bò ra nữa.

Khiến cho máy bay chiến đấu không thể tấn công.

Cho nên quân khu điều động một số binh sĩ, chia thành các nhóm nhỏ 100 người.

Bắt đầu tiến hành tìm kiếm xung quanh khu B.

Tuy làm như vậy.

Cũng không tạo được bất cứ tác dụng nào.

Nhưng cũng còn hơn không làm gì cả.

[Khu B86B không có gì xảy ra.]

[Khu B88K không có gì xảy ra.]

Từng tin tức được gửi về.

Đều không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Ngô Hữu Vi nhíu chặt mày, càng thêm cảm thấy sự tình rất khó giải quyết.

Giờ phút này.

Hoa Hoa đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ kia, nhìn xung quanh.

Luôn muốn đi ra ngoài chơi đùa.

Nó đã ở ru rú trong nhà suốt một ngày rồi.

Thật sự quá nhàm chán.

Gà đều sắp thành ngu.

Nó lắc lư đi tới trước mặt Ngô Hữu Vi, phát ra tiếng kêu quác quác quác.

Cũng đập đập cánh.

Tỏ vẻ bản thân muốn ra ngoài chơi.

Ngô Hữu Vi buông quang não, vuốt ve cái đuôi của gà trống.

Có hơi bất đắc dĩ nói: "Hoa Hoa, hiện tại là thời điểm không ổn, ngươi tạm thời chịu đựng một chút nhé."

Nếu là ngày thường.

Hắn còn có thể cho Hoa Hoa đi ra ngoài dạo chơi.

Nhưng hiện tại.

Tất cả mọi người đều dòm ngó Hoa Hoa của hắn.

Hơn nữa còn bịa đặt khắp nơi thịt Hoa Hoa rất ngon, vô cùng mỹ vị.

Dần dần.

Cũng khiến hắn cảm thấy thịt Hoa Hoa nhất định rất ngon.

Nhưng mà.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc giết Hoa Hoa ăn thịt.

Ngược lại.

Hắn rất sợ có người sẽ giết thịt Hoa Hoa ăn mất.

Người khác chỉ cần lo lắng thú biến dị nhà mình sẽ đả thương người.

Hoặc là bị người bắt nạt.

Còn hắn.

Luôn phải lo lắng Hoa Hoa nhà mình sẽ bị bưng lên bàn ăn, cuối cùng biến thành xương gà.

Chỉ nghĩ tới.

Liền nhịn không được đau đầu muốn chết.

Cho nên hiện tại chỉ có thể để Hoa Hoa chịu ủy khuất.

Cũng không biết có phải Hoa Hoa nghe hiểu Ngô Hữu Vi nói hay không, lập tức gục đầu xuống, cực kỳ uể oải: "Ku ku ku."

Đây là tiếng kêu khi tâm trạng nó không tốt mới phát ra.

Đương nhiên.

Khi tâm trạng tốt.

Cũng sẽ phát ra tiếng ku ku ku.

Ngô Hữu Vi chỉ cần nhìn mào gà của nó một cái.

Là có thể lập tức đoán ra hoạt động tâm lý của nó lúc này.

Hiển nhiên.

Giờ phút này mào gà của Hoa Hoa đang uể oải rũ xuống.

Hoa Hoa ủ rũ cụp đuôi đi vài bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, hai cánh gục xuống hai bên.

Hoàn mỹ mô tả hai từ ủ rũ là như thế nào.

Ngô Hữu Vi nhìn mà lập tức dở khóc dở cười.

Hoa Hoa nhà hắn không biết tại sao lại như vậy.

Rõ ràng không phải gà biến dị.

Cố tình lại thông minh giống như thú biến dị.

Nếu không phải biết con gà này không có bất cứ dị năng nào, hắn thậm chí còn hoài nghi Hoa Hoa kỳ thực là một con gà biến dị.

Hoa Hoa ủ rũ cụp đuôi trong chốc lát, rất nhanh lại trở nên hoạt bát hiếu động.

Nó đập đập cánh, cách cửa sổ ngóng nhìn mặt cỏ xanh bên ngoài cửa sổ.

Tựa hồ nhớ tới cảnh tượng trước kia dùng móng gà đào đất, thường thường dùng mỏ lải nhải lẩm bẩm.

Khi đó nó thật sự là một con gà vô cùng vui sướng.

Mà hiện tại.

Nó hoàn toàn đánh mất loại vui sướng này.

Thật khiến gà khổ sở.

Ngô Hữu Vi vẫn đang cúi đầu làm việc vô thức ngẩng đầu.....

Nhìn thấy.

Bộ dáng si ngốc nhìn ngoài cửa sổ của con gà kia.

Cánh nó dán trên cửa sổ.

Hận không thể dính chặt hai mắt ở bên trên.

Nhưng đáng tiếc cái mỏ gà nhọn ngăn nó tới gần.

Ngô Hữu Vi thở dài.

Hoa Hoa càng ngoan, hắn lại càng áy náy.

Dù sao để một con gà, hoàn toàn rời xa mặt cỏ.

Thật sự không quá gà [nhân] đạo.

Vừa vặn lúc này hắn có hai nhiệm vụ cần ra khỏi khu an toàn.

Vừa lúc có thể mang Hoa Hoa đi theo.

Khu vực gần khu an toàn rất an toàn.

Khả năng gặp phải sâu biến dị cấp 7 vô cùng thấp.

Sau khi quyết định xong.

Ngô Hữu Vi đứng lên: "Hoa Hoa, lại đây."

Gà trống đang si ngốc dán lên cửa sổ lập tức quay đầu, phát ra tiếng kêu nho nhỏ nghi vấn.

Giống như đang nói: "Chuyện gì?"

Hình ảnh như vậy.

Thật sự quá chân thực.

Khiến Ngô Hữu Vi theo bản năng nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng."

Nói rồi chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Gà trống nhìn theo ngón tay của Ngô Hữu Vi, quay đầu nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.

Lập tức hiểu ra!

Nó hưng phấn vùng vẫy cánh, lao vào trong lòng ngực Ngô Hữu Vi.

Đồng thời phát ra tiếng kêu quác quác quác.

Mào gà vốn đang uể oải cụp xuống.

Lại lần nữa ý chí chiến đấu sôi sục.

Ngô Hữu Vi: "......"

Con gà này thực sự nghe hiểu lời mình nói sao?

Ngô Hữu Vi rất nhanh liền loại bỏ cái suy nghĩ này.

Dù sao con gà này không phải một con gà biến dị.

Sau đó.

Mấy chiếc xe huyền phụ quân dụng và huyền phù pháo năng lượng đi ra khỏi khu an toàn, mênh mông cuồn cuộn đi về phía trước.

Hoa Hoa đứng ở đầu xe, móng gà bấu chặt vào khung xe để cố định thân thể.

Nó ưỡn ngực ngẩng đầu, đập đập cánh.

Hận không thể rướn cổ kêu vang một khúc.

Ngô Hữu Vi chú ý tới một màn này, nhanh chóng nắm lấy mỏ Hoa Hoa, nhỏ giọng nói: "Suỵt, yên lặng!"

Nói rồi lại lắc lắc đầu.

Hoa Hoa chớp mắt.

Lĩnh ngộ ý tứ của Ngô Hữu Vi.

Mào gà lập tức rũ xuống.

Không cho gà hát vang một khúc.

Như vậy làm một con gà có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng Hoa Hoa làm một con gà nghe lời.

Nó đứng yên đón gió, ủ rũ cụp đuôi, rốt cục không nhịn được nhỏ giọng kêu lên: "Ku ku."

Lại nhanh chóng nhìn lén Ngô Hữu Vi.

Sau khi thấy đối phương không răn dạy mình.

Nó mới mơ hồ nhẹ nhàng thở phào.

Xe huyền phù tiếp tục chạy về phía trước.

Mà ở một nơi không biết tên.

Một vật thể tàng hình, đang —— bò từng chút một.

Nó ngẩng đầu nhìn khu an toàn còn cách mình rất là xa.

Cực kỳ muốn thở dài.

Nó rốt cục vì sao lại muốn đặt trùng động ở chỗ xa như vậy.

Hơn nữa còn quá đáng hơn là.

Nhưng nhân loại hèn mọn đó lấp kín cửa ra trùng động, không cho một con sâu biến dị nào chui ra.

Khiến nó chỉ có thể chậm rãi bò về phía trước.

Làm một con sâu biến dị cấp 7.

Chỉ sợ là một con bi thảm nhất.

Không biết bò bao lâu.

Thời gian từ buổi chiều tới chạng vạng.

Mặt trời ngả về Tây.

Một con sâu vô hình đang tiếp tục cố gắng bò về phía trước.

Thân thể không ngừng mấp máy.

Nó thật sự quá mệt mỏi.

Bò mấy tiếng đồng hồ, cũng mới đi được 1000 mét.

Nó thiếu chút nữa muốn khóc thành tiếng.

Trong lòng lại càng thêm phẫn nộ.

Có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Chờ xem.

Nếu nó tiến vào khu an toàn.

Sẽ khiến những tất cả những nhân loại đó bị giảm cấp hết một lượt.

Sau đó lại ra lệnh cho tất cả trùng triều, xé nát toàn bộ những nhân loại đó.

Thịt người và máu tươi mỹ vị.

Sẽ là bữa tối đẹp nhất.

Nó nhìn chằm chằm khu an toàn.

Nở nụ cười tràn ngập ác ý.

Tất cả nhân loại, đều phải chết.

Nhưng mặc kệ trong lòng có nguyền rủa nhân loại này như thế nào đi nữa.

Sâu biến dị cấp 7 vẫn phải nhận mệnh tiếp tục bò về phía trước.

Cùng lúc đó.

Nó lại không nhịn được liếc mắt nhìn trùng động. Bốn phía vẫn có không ít máy bay chiến đấu chờ sẵn, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn tùy thời tấn công.

Sâu biến dị cấp 7 hơi không cam lòng rống lên.

Đáng chết.

Tự hỏi hồi lâu.

Nó quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Chuẩn bị sống chết với nhân loại một trận.

Màn đêm buông xuống.

Trùng động vẫn an tĩnh không tiếng động.

Sâu biến dị từ đầu tới đuôi đều không bước ra khỏi trùng động nửa bước.

Nhưng cho dù chúng nó không sợ chết.

Không sợ đâu.

Cũng không đại biểu chúng nó thật sự là một cỗ máy móc.

Cả ngày trôi qua.

Mỗi một con sâu biến dị đã sớm bụng đói đến sôi ùng ục.

Chúng nó bắt đầu trở nên nôn nóng.

Cọ xát kìm sâu cố gắng áp chế suy nghĩ muốn đi ra ngoài ăn thịt nhân loại.

Ăn thịt nhân loại.

Muốn ăn nhân loại.

Một con sâu biến dị không nhịn được phát ra tín hiệu.

Đám sâu biến dị còn lại tiếp thu được tín hiệu này.

Càng trở nên nôn nóng hơn.

Cuối cùng.

Có con sâu biến dị không nhịn được đói khát.

Theo bản năng tấn công con sâu biến dị bên cạnh.

Một ngụm xé nát xác sâu đối phương, hung hăng lôi thịt bên trong ra nuốt vào bụng.

Mùi máu lập tức lan tràn khắp nơi.

Giống như một tín hiệu.

Tất cả sâu biến dị cuối cùng không áp chế được bản năng, nhanh chóng bắt đầu giết hại lẫn nhau.

Nhưng chúng nó chỉ tấn công đồng loại ngang cấp nhau mà thôi.

Đối với sâu biến dị cao cấp hơn làm như không thấy.

Hoặc là nói, uy áp và cấp bậc trong cơ thể, khiến chúng nó cho dù có mất lý trí cũng không dám tấn công sâu biến dị cao cấp hơn.

Đây là quy tắc đặc biệt của trùng tộc.

Khắc vào trong xương cốt.

Vĩnh viễn không thể thay đổi.

Giờ phút này sâu biến dị cao cấp cũng bị kích thích đến hai tròng mắt đỏ bừng.

Hiển nhiên cũng sắp mất đi lý trí.

Nhưng nó còn ghi nhớ mệnh lệnh của sâu biến dị cao cấp.

Phải an tĩnh đợi trong trùng động.

Chờ mệnh lệnh.

Nhưng ngay sau đó.

Một con sâu biến dị ngang cấp nó đột nhiên xông lên, cắn một phát lên chân của nó, rồi ngấu nghiến nuốt xuống.

Thậm chí còn không kịp nhai nát.

Đói khát ——

Khiến chúng nó không thể giữ lý trí.

Đói khát ——

Khiến chúng nó càng thêm điên cuồng.

Đói khát ——

Khiến chúng nó tàn sát lẫn nhau.

Đói khát ——

Khiến chúng nó bao phủ đại địa.

Không để lại thứ gì.

Đây là sự đáng sợ của nguy cơ trùng triều.

Cũng là nguyên nhân khiến nhân loại cần phải nhanh chóng tìm được trùng tộc cao cấp.

*****

"Nguyên soái, không hiểu sao sâu biến dị trong trùng động lại tự giết hại lẫn nhau!" Nhân viên viện nghiên cứu khoa học thời khắc đều nhìn chằm chằm tình huống trong trùng động.

Cho dù vì vậy mà mất đi vô số Flycam cũng không tiếc.

Tự nhiên.

Tình huống bên trong trùng động.

Cũng được quay lại hoàn chỉnh.

Hơn nữa được chiếu lên trên màn hình lớn.

Mọi người không khỏi hít hà một hơi.

Bởi vì cảnh tượng bên trong thật sự thảm không nỡ nhìn.

Thậm chí khiến một cô gái không nhịn được mà nôn mửa.

Người nhát gan lập tức run lẩy bẩy.

Một màn này.

Quá mức quỷ dị.

Quá mức đáng sợ.

"Sâu biến dị —— cũng sẽ giết hại lẫn nhau sao?" Có người khô khốc lên tiếng hỏi.

Từ trước tới giờ bọn họ không hề biết.

Sâu biến dị hung tàn, lại có thể làm ra việc ghê tởm như vậy.

Trên màn hình.

Đám sâu biến dị giống như phát điên.

Liều mạng giết hại lẫn nhau.

Một khi có con sâu biến dị nào bị thương.

Liền sẽ bị sâu biến dị khác ùa lên, bắt đầu chia ra mà ăn.

Không đến mấy giây.

Con sâu biến dị kia còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã chỉ còn dư lại mấy mảnh xác sâu nhỏ.

Ngay cả thi thể hoàn chỉnh.

Cũng không nhìn thấy.

"Thật là đáng sợ ——" có người không nhịn được lẩm bà lẩm bẩm.

Vốn tưởng rằng sâu biến dị chỉ biết ăn thịt con người, ăn tất cả tài nguyên trên hành tinh mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng.

Người ta ngay cả đồng loại cũng ăn.

"Chúng nó vì sao đột nhiên biến thành như vậy?" có người lại hỏi.

Mọi người sôi nổi lắc đầu.

Căn bản không nghĩ ra nguyên nhân.

Duy chỉ có Otis đột nhiên nói: "Chúng nó đói bụng."

Mọi người lập tức sửng sốt.

Theo bản năng nhìn về phía màn hình lớn.

Trên màn ảnh, đám sâu biến dị vẫn còn đang giết hại lẫn nhau.

Liều mạng ăn thịt đối phương.

Thoạt nhìn có vẻ rất giống đói bụng.

Otis tiếp tục nói: "Sâu biến dị sẽ ăn hết tất cả tài nguyên, đủ để nhìn ra nhu cầu năng lượng của chúng rất lớn, chúng nó cho tới giờ còn chưa có gì ăn."

Cho nên.

Mới có thể bắt đầu giết hại lẫn nhau.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Lập tức thổn thức không thôi.

Nhưng rất nhanh, mọi người lại không nhìn được mà mừng thầm.

"Nói không chừng đều không cần chúng ta ra tay, đám sâu biến dị đó đã tự giết hại lẫn nhau mà chết sạch." Có người hưng phấn nói.

"Không sai, chiếu theo cái xu hướng này, chắc chắn sẽ giảm bớt đi gần một nửa sâu biến dị!"

"Nhưng động tĩnh lớn như vậy, con sâu biến dị cấp 7 kia chắc chắn sẽ không đứng yên mà nhìn đúng không?"

Lời này vừa nói ra.

Ý cười trên mặt mọi người lập tức cứng đờ.

Cẩn thận ngẫm lại.

Khả năng này có vẻ rất cao.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm khẩn trương.

Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình, âm thầm cầu nguyện.

Tuyệt đối đừng để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.

Xin đừng.

Cũng không biết có phải cầu nguyện thực sự có hiệu quả hay không.

Thời gian dần dần trôi qua.

Tận đến nửa đêm.

Trùng động cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Bên trong cơ hồ máu chảy thành sông.

Nó được tạo nên từ máu thịt của vô số sâu biến dị.

Tuy hình ảnh khiến người cảm thấy khó chịu.

Nhưng kết quả lại khiến mọi người vui mừng khôn xiết.

Sâu biến dị bên trong đã giảm đi hơn nửa.

Chỉ còn lại không tới một triệu sâu biến dị.

Đồng thời.

Nguy cơ cũng giảm bớt hơn nửa.

Điều này đối với nhân loại mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.

"Thật đáng tiếc, không thể khiến tất cả chúng nó đều chết sạch." Có người tiếc nuối nói.

Một người khác nói: "Không có cách nào, ai bảo sâu biến dị còn dư lại đều ăn no rồi chứ."

Ăn no.

Cũng sẽ không tàn sát lẫn nhau nữa.

Nhưng đồng dạng.

Sâu biến dị còn sống sót.

Tất nhiên là nhân tài kiệt xuất trong đám trùng triều.

Đối phó sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng dù thế nào.

Cũng sẽ không khó đối phó bằng sâu biến dị cấp 7.

Từ khi trùng động xuất hiện tới giờ.

Loài người đã gặp phải hàng ngàn lần nguy cơ trùng động.

Chưa từng có lần trùng động nào.

Lại rơi vào trạng thái xấu hổ như bây giờ.

Thời gian một ngày đã qua đi.

Bọn họ vẫn không phát hiện tung tích của sâu biến dị cấp 7.

Quan quân nào đó nói: "Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm."

Những người khác cũng sôi nổi thở dài.

"Một ngày tìm không thấy, tất cả mọi người không thể an tâm."

"Xem ra chỉ có thể như vậy."

Otis nhíu chặt mày, dường như đang suy ngẫm điều gì đó.

Cũng không ai dám quấy rầy hắn vào thời điểm này.

Sợ động vào núi lửa.

Otis hiện giờ, khí thế mạnh mẽ tới mức khiến tất cả mọi người không dám tới quá gần.

Đương nhiên.

Ngoại trừ một con thú biến dị nhìn thế nào cũng thấy rất yếu ớt.

Cũng chỉ có nó.

Mới có gan tới gián đoạn Otis suy ngẫm.

Còn có thể vô cùng bất mãn nói: "Ta đói bụng!"

Mọi người: "......"

Thật là ứng với câu nói kia.

Thứ gì không có được, vĩnh viễn đều thèm muốn.

Mà được ưu ái, vĩnh viễn đều không sợ hãi.