Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 116



Khi Thẩm Túy An nhận được hạc giấy của Thẩm Dao Chu thì còn hơi ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng đứa nhỏ vô lương tâm này đã sớm quên mất lục thúc hắn rồi.

Hắn đọc lướt qua, suýt chút nữa thì tức đến bật cười.

Nội dung trên hạc giấy tóm lại chỉ có ba câu.

Lục thúc, linh thạch đủ rồi.

Lục thúc, muốn đi tỉ võ tông môn.

Lục thúc, bận xong thì sớm về nhé.

Từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến việc lục thúc hắn có khỏe không, cũng không nói một câu nhớ nhung.

Thẩm Túy An mắng đứa nhỏ vô lương tâm này, định đốt con hạc giấy này đi nhưng cuối cùng vẫn miệng thì chê mà hành động thì ngay ngắn, gấp con hạc giấy lại, nhét vào trong áo.

Chưa được bao lâu, có thuộc hạ đến báo, nói rằng đã tìm thấy tung tích của tên quỷ tu kia, không chỉ có hắn ta, còn có cả Trần gia chủ là Trân Khai Nguyên.

Trước đó, Trần Khai Nguyên đã ngầm xúi giục Mạnh Thiếu Uyên đến gây chuyện, ai ngờ Mạnh Thiếu Uyên lại bị bệnh nhân của Thẩm Dao Chu dọa chạy mất, mất hết mặt mũi.

Hắn trút giận lên nhà họ Trần, những người khác trong nhà họ Trần thì xui xẻo, còn Trần Khai Nguyên thì đã trốn thoát từ sớm.

Không biết hai người này lại gặp nhau bằng cách nào. Thẩm Túy An có một dự cảm không lành, nhưng hắn vẫn lần theo manh mối truy đuổi đến một nơi tuyệt linh.

Nơi này tên là Thiên Quỷ Trạch, nghe tên đã biết không phải là nơi tốt lành gì.

Nhưng kẻ thù đang ở ngay trước mắt, Thẩm Túy An không muốn chờ thêm một khắc nào nữa.

Hắn nghỉ ngơi một chút rồi dẫn người đi vào.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, lại có mấy người nữa đến trước Thiên Quỷ Trạch, bọn họ là đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông, người đứng đầu chính là Phó Sinh Hàn.

Phó Sinh Hàn tìm được người, hoàn thành lời hứa liên trở vê môn phái, lần này là cùng mấy vị sư đệ đi g.i.ế.c yêu thú.

Con yêu thú này tốc độ cực nhanh, lại vô cùng xảo quyệt, mấy người bọn họ bận rộn mãi mà vẫn không g.i.ế.c được nó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, mấy người bọn họ sẽ phải chịu phạt.

Đường cùng, đành phải cắn răng đi cầu xin Phó Sinh Hàn giúp đỡ, vốn tưởng rằng tính tình đối phương lạnh lùng, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến mấy đệ tử ngoại môn như bọn họ, ai ngờ Phó Sinh Hàn lại đồng ý.

Một đệ tử chỉ vào Thiên Quỷ Trạch nói: "Đại sư huynh, đệ thấy con yêu thú kia chạy vào đây."

"Đại sư huynh, sao chúng ta không đi vào trong?”

Phó Sinh Hàn cau mày: "Thiên Quỷ Trạch nguy hiểm trùng trùng, lại là nơi tuyệt linh, vào trong rồi, các ngươi lấy Bổ Linh Đan ra cầm trên tay, hai người một nhóm đi theo ta." "Vâng."

"Nghe theo đại sư huynh"

Phó Sinh Hàn nói xong, là người đầu tiên bước vào Thiên Quỷ Trạch.

Trong Thiên Quỷ Trạch âm khí nặng nề, còn có sương mù màu xám bao phủ, dường như ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.

Đột nhiên, trong sương mù thò ra một cái vuốt, túm lấy đệ tử đi cuối cùng kéo vào trong, nhưng chỉ trong nháy mắt, một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống đã trực tiếp chặt đứt toàn bộ vuốt của nó.

Trong sương mù phát ra tiếng kêu thảm thiết, dường như có một bóng đen chạy thoát.

Phó Sinh Hàn trâm giọng nói: "Đi theo."

Vừa dứt lời, người đã như một luồng sáng lao vào trong sương mù.

Thiên Quỷ Trạch dường như không hề cản trở hắn, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp con yêu thú kia, vung tay c.h.é.m một nhát, chặt đứt đầu con yêu thú, lấy yêu đan ra.