Phó Sinh Hàn nhàn nhạt nói: "Lúc trước đệ tử cùng Diệp Quy Viên vô tình lạc đến Thành Doanh, cứu được mấy người, lúc đó cũng không biết thân phận của bọn họ, sau đó đệ tử bị thương, liền tạm thời đến Thẩm gia tĩnh dưỡng. Vì không phải chuyện gì to tát nên không nói với sư phụ."
Trình Tịch Bạch lại hỏi thêm mấy câu, Phó Sinh Hàn đều trả lời bình tĩnh, không có chút sơ hở nào.
Trình Tịch Bạch biết đệ tử này vẫn luôn thành thật, chưa từng giấu giếm vi sư, hơn nữa những hành động này cũng phù hợp với tính cách của hắn, có lẽ thực sự chỉ là hiểu lầm.
Biểu cảm của ông ta dần thoải mái hơn: "Được rồi, ngươi về đi, ngày mai là võ đài của Thái Sơ Kiếm Tông chúng ta rồi, ngươi phải biểu hiện tốt, cho bọn họ thấy ai mới là Kiếm Tông đứng đầu."
Phó Sinh Hàn cúi đầu: "Vâng, đồ nhi theo lệnh sư phụ."
Thẩm Dao Chu làm phẫu thuật hai ngày, cảm thấy hiệu suất hơi thấp, bèn sửa đổi một chút cách dùng Hiển Ảnh Dịch, dùng linh lực dẫn vào linh mạch của đối phương, đợi đến khi linh lực vận hành một vòng trời, hình ảnh cổ trùng sẽ hiện ra, như vậy có thể tăng tốc độ tiến độ không ít.
Nhưng hiệu suất vẫn quá thấp, thời hạn nhiệm vụ của hệ thống chỉ có sáu ngày, tức là Thẩm Dao Chu tốt nhất là trước khi vòng thi đấu đầu tiên kết thúc phải làm xong phẫu thuật cho tất cả những người bị nhiễm cổ trùng.
Nếu số lượng ít thì từng người một như vậy cũng được, nhưng theo Thẩm Túy An nói, những người trúng cổ trùng, có lẽ còn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng. Hắn điều tra được, trước khi đại tỉ võ tông môn bắt đầu, Mạnh Thiếu Uyên cố ý đến nhiều môn phái bái phỏng, còn tặng quà ra mắt cho các tu sĩ tham gia đại tỈ.
Nếu bọn họ không đoán sai, những món quà ra mắt đó rất có thể có cổ trùng.
Mạnh Thiếu Uyên quả thực điên rồi, đây là muốn một mẻ bắt hết các đệ tử tinh anh trẻ tuổi của toàn Vân Trạch Châu saol
Hơn nữa, thời gian gieo cổ trùng càng dài, vật chủ càng dễ bị khống chế, về sau thậm chí có thể biến thành con rối của trùng mẫu, giống như tu sĩ Kim Đan Kỳ của Thương Huyền Kiếm Tông vậy.
Vì vậy, thời gian càng dài đối với bọn họ càng bất lợi.
Sau khi bàn bạc, mọi người nhất trí quyết định thay đổi kế hoạch.
Ngày thứ tư của vòng thi đấu đầu tiên, vì Thái Sơ Kiếm Tông phải lên võ đài nên đây cũng là ngày thu hút sự chú ý nhất trong vòng đầu tiên, hầu như tất cả các môn phái đều đến xem.
Không chỉ vậy, trên đài cao nơi các chưởng môn tọa cũng rất náo nhiệt.
Từ khi đại tỉ võ tông môn bắt đầu, Yến Phi chưa từng lên võ đài, lần này lại đến, không chỉ đến mà còn bày ra khí thế không nhỏ.
Chưởng môn của Ngự Sơn Kiếm Tông là một thanh niên trông nho nhã thư sinh, hắn cười tươi đón tiếp: "Yến tôn giả, ta còn chưa kịp chúc mừng Phá Nhạc Kiếm Tông đại thắng ngày hôm qua, thật vinh hạnh khi Yến tôn giả lại lên đây cùng chúng ta.”
"Sở chưởng môn quá khen rồi." Yến Phi cười nhẹ: "Ta lên đây chỉ là muốn cho mọi người biết, Phá Nhạc Kiếm Tông ta vẫn còn người, vị trí ngũ đại Kiếm Tông này sẽ không dễ dàng nhường ra." Mọi người đều biết, lần trước Thái Sơ Kiếm Tông ép Phá Nhạc Kiếm Tông đổi tên, lời này của nàng ta rõ ràng là nói cho Trình Tịch Bạch nghe.
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trình Tịch Bạch, ngay cả chưởng môn của Bách Luyện Kiếm Tông, người một lòng tu luyện, không màng thế sự cũng hiếm hoi ngẩng đầu nhìn bọn họ.