Trình Tịch Bạch sắc mặt hơi trầm xuống nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tiểu nha đầu, lời này nếu sư phụ ngươi nói với ta thì còn tạm được, ngươi, còn chưa đủ tư cách."
Yến Phi nhướng mày: "Chỉ là nói đùa thôi mà, Trình chưởng môn không cần quá nghiêm túc như vậy."
Câu nói này khiến nắm đ.ấ.m của Trình Tịch Bạch như đ.ấ.m vào bông.
Sở chưởng môn thấy vậy, vội vàng hòa giải.
Trình Tịch Bạch hừ lạnh một tiếng, không chấp nhặt với một tiểu bối.
Yến Phi đi về phía chỗ ngồi của mình, vị trí của nàng ta vừa vặn ở bên cạnh Mạnh Thiếu Uyên.
Mạnh Thiếu Uyên đã không còn vẻ thâm tình như lúc cầu xin Yến Phi quay về nữa, thậm chí còn có chút bất an.
Thẩm Dao Chu và Thẩm Túy An cải trang đứng sau lưng Yến Phi, hai người nhìn nhau.
Lúc này tiếng chuông vang lên, tất cả những người tham gia thi đấu đều bước lên võ đài.
Nhưng ngay lúc đó, Yến Phi đột nhiên rút kiếm, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, trực tiếp đ.â.m vào đan điền của Mạnh Thiếu Uyên, Mạnh Thiếu Uyên không kịp phản ứng, may mà pháp khí phòng ngự trên người phát huy tác dụng, chặn được một đòn của Yến Phi, nhưng pháp khí phòng ngự cũng vì thế mà vỡ tan.
Mạnh Thiếu Uyên vội vàng lùi về phía sau, hai tu sĩ bên cạnh hắn cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng đã bị Bàng sư huynh đã chuẩn bị sẵn từ trước chặn lại, sau đó kiếm của Yến Phi lại tấn công tới.
Trình Tịch Bạch vừa kinh vừa giận: “Các ngươi làm gì vậy?!"
Ông ta muốn tiến lên giúp Mạnh Thiếu Uyên nhưng lại bị Sở chưởng môn vẫn luôn cười tủm tỉm chặn lại.
Các chưởng môn khác cũng hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở chưởng môn trấn an bọn họ: "Mọi người đừng vội, lát nữa sẽ rõ thôi."
Trình Tịch Bạch thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, đột nhiên bình tĩnh lại: "Ngươi có biết gì không?”
Sở chưởng môn úp mở nói: "Chuyện xảy ra ở Ngự Sơn Kiếm Tông của ta, ta không thể không biết."
Trong chớp mắt, Yến Phi và những người khác đã chế ngự được Mạnh Thiếu Uyên, thậm chí còn dùng cả Khốn Tiên Tác.
Thấy đã thành định cục, Trình Tịch Bạch lạnh lùng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi nhục mạ Mạnh chưởng môn như vậy! Nếu ngươi không giải thích cho chúng ta, hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giát"
Yến Phi tỏ vẻ rất thoải mái: "Tất nhiên là phải giải thích, hơn nữa còn phải giải thích trước mặt mọi người."
Nàng ta dùng linh lực khuếch âm, hấp dẫn tất cả những người đang xem trận đấu trên võ đài, sau đó ra hiệu cho Thẩm Túy An lấy ra lưu ảnh thạch đã chuẩn bị từ trước.
Nhìn thấy viên đá đó, sắc mặt của Mạnh Thiếu Uyên lập tức trắng bệch.
Có sự giúp đỡ của Sở chưởng môn, hình ảnh của lưu ảnh thạch trực tiếp phủ lên trận đấu trên võ đài, hiện ra trước mặt mọi người.
Lúc đầu còn có rất nhiều người không hiểu đây là cái gì, nhưng rất nhanh trong đám người đã truyền đến những tiếng chửi rủa kinh hoàng, thậm chí các chưởng môn khác trên đài cũng tức giận.
Không ít người ở đây hoặc người thân của họ đã từng tận mắt chứng kiến sự hỗn loạn của tà tu năm xưa, những năm gần đây không dễ dàng gì mới được yên ổn, không ngờ Mạnh Thiếu Uyên lại bất chấp lệnh cấm, lén lút nuôi cổ.
Một số tu sĩ nóng tính đã muốn xông lên đánh người, may mà bị tu sĩ của Ngự Sơn Kiếm Tông ngăn lại.
Mạnh Thiếu Uyên mặt như tro tàn.
Hắn không ngờ Yến Phi bọn họ lại phát hiện ra, còn ghi lại bằng chứng.