Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 150



Cả hai bên đều đã dùng hết toàn lực.

Trên kiếm của Lạc Tiên lóe lên hàn quang, những sợi kiếm khí dày đặc như tơ nhện lao về phía đối thủ, toàn thân đối phương đều bị kiếm khí cắt rách nhưng hắn ta dường như không cảm thấy gì, gân như phớt lờ vết thương trên cơ thể mình, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén không thể quay đầu.

Lúc này, cả hai bên đều không thể nương tay.

Lạc Tiên mặt lạnh như băng, kiếm ý biến hóa càng nhiều khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng trong ánh bạc, sát ý chợt lóe lên.

Chỉ nghe thấy một tiếng "Phụt", ánh bạc đồng thời xuyên thủng tứ chỉ của đối phương, kiếm khí trực tiếp nghiền nát linh mạch của hắn.

Còn thanh kiếm trong tay hắn cũng đồng thời đ.â.m vào n.g.ự.c và bụng của Lạc Tiên.

Cả hai đều bị thương nặng!

Hai người đồng thời phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Tuyết trên mặt đất bị nhuốm thành những điểm hồng mai, dãy núi đã bị kiếm khí của họ c.h.é.m thành một mảnh hỗn độn, có thể thấy trận tỷ thí vừa rồi kịch liệt đến mức nào.

Lạc Tiên dùng hết sức lực chống đỡ bản thân đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Tất cả tu sĩ của Chư Sơn Kiếm Tông đều rơi vào trầm mặc và thất vọng.

Theo sau khi lôi đài kết thúc, người của hai môn phái lập tức xông vào đỡ tu sĩ nhà mình dậy, đan dược chữa thương cứ thế nhét vào miệng bọn họ. Lạc Tiên đã hôn mê bất tỉnh, trên bụng m.á.u tươi đầm đìa, bên mép vết thương dường như còn sót lại kiếm khí sắc bén, bất kể dùng đan dược gì cũng không cách nào chữa lành, hơn nữa linh lực trong cơ thể Lạc Tiên dường như cũng lâm vào hỗn loạn, quả thực là tình thế giá tuyết thêm Sương.

Sắc mặt Sở chưởng môn ngưng trọng đi đến bên cạnh Lạc Tiên.

Quý Nhiên lo lắng nhìn hắn: "Sư phụ, làm sao bây giờ! Thương thế của sư huynh quá nặng...

Sở chưởng môn trực tiếp đi mời chưởng môn Tiên Vân Môn là Lạc Văn Huyền đến chữa trị cho Lạc Tiên, Lạc Văn Huyền trước tiên áp chế kiếm khí bên mép vết thương, sau đó dùng linh lực hóa khai đan dược, dùng thủ pháp độc đáo đưa vào linh mạch của Lạc Tiên.

Tình huống của Lạc Tiên trông có vẻ khá hơn một chút, nhưng tình trạng linh lực hỗn loạn lại không hề chuyển biến tốt, vết thương vẫn không cách nào chữa lành.

Lạc Văn Huyền lắc đầu: "Thương thế của hắn quá nặng, hơn nữa có kiếm khí xâm nhập vào linh mạch, nếu kiếm khí này cứ ở trong cơ thể hắn, e rằng không có đan dược nào có thể chữa khỏi cho hắn."

Sở chưởng môn trầm mặt, lại trực tiếp lấy ra một viên Chí Nguyên Tạo Hóa Đan.

Đây là loại đan dược chữa thương linh mạch cao cấp nhất, vô cùng quý hiếm, mỗi một viên đều là vật bảo mệnh, đan dược như một viên ngọc châu sáng bóng trong suốt, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Lạc Văn Huyền sững sờ: "Sở chưởng môn, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu thất bại, viên Chí Nguyên Tạo Hóa Đan này của ngươi coi như lãng phí." "Ta hiểu, xin Lạc chưởng môn hãy thay mặt ta dùng thuốc cho đồ nhi." Sở chưởng môn thản nhiên nói,"Cho dù đan dược quý giá đến đâu, đối với ta cũng không quan trọng bằng tính mạng của đồ nhi."

Lạc Văn Huyền gật đầu: "Được."

Ông ta cẩn thận hóa khai đan dược, cho chảy vào linh mạch của Lạc Tiên, tựa như rưới mưa móc lên mảnh đất khô căn, vết thương từng chút từng chút lành lại.

Thế nhưng chưa kịp để mọi người yên tâm, vết thương vốn đã lành lại, bỗng nhiên lại nứt toác ra, hơn nữa tình trạng linh lực hỗn loạn của Lạc Tiên dường như càng ngày càng nghiêm trọng.