Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 151



Lạc Văn Huyền thở dài: "Xin lỗi Sở chưởng môn, ta đã cố gắng hết sức."

Sở chưởng môn truy hỏi: "Lạc chưởng môn, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”

Lạc Văn Huyền lắc đầu: "Nếu không có kiếm khí kia quấy phá trong linh mạch của hắn, có lẽ còn có cách, nếu không cho dù chữa trị thế nào cũng không theo kịp tốc độ phá hoại của nó, cho dù là ta cũng bất lực."

Cơ thể Sở chưởng môn khẽ run lên, nụ cười ôn hòa vẫn luôn thường trực trên mặt cũng biến mất, không ít đệ tử Chư Sơn Kiếm Tông đều đã đỏ hoe mắt.

Thẩm Dao Chu hoàn thành nhiệm vụ linh vật liên định quay về nghỉ ngơi.

Tuy nàng cũng có chút lo lắng cho thương thế của Lạc Tiên và vị tu sĩ kia của Bách Luyện Kiếm Tông, nhưng nàng vẫn tự biết mình, tia X của nàng hiện tại có thể sử dụng được cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống, đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Lạc Tiên căn bản là vô dụng.

Hơn nữa, hiện trường còn có nhiều y tu đại lão như vậy, nhất định sẽ có đan dược chữa khỏi cho hắn, nàng không cần thiết phải chen chúc vào đó.

Nhưng không ngờ, nàng vừa mới chuẩn bị rời đi đã bị Hạ Tông Minh chặn lại, chàng trai vốn vững vàng như bàn thạch này, trên mặt tràn đây vẻ hoảng loạn.

"Thẩm y tu, cầu xin người cứu lấy sư huynh của taI"

Thẩm Dao Chu sững người. Nghe xong lời hắn mới biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu Lạc Tiên là tu sĩ Kim Đan kỳ, vậy nàng hoàn toàn không cần suy nghĩ là có thể đáp ứng hắn, thế nhưng Lạc Tiên là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng căn bản không nhìn thấy tình huống linh mạch trong cơ thể hắn, cũng không biết kiếm khí kia ở nơi nào, tương đương với việc không có bất kỳ kiểm tra trước phẫu thuật nào, vậy làm sao phẫu thuật?

Nhưng tình huống của Lạc Tiên nguy cấp, c.h.ế.t cũng phải thử xem sao.

Trong đầu nàng hiện lên tất cả kỹ năng trên cây kỹ năng, còn có mỗi lần nàng trị liệu linh mạch, từng cảm giác và lĩnh ngộ.

Trong đầu nàng đã nghĩ đến đủ loại biện pháp khả thị, rồi lại từng cái bác bỏ.

Thấy nàng vẫn im lặng không nói, biểu cảm hy vọng của Hạ Tông Minh dân dần biến mất.

Đúng lúc này, Quý Nhiên từ trong đám người chui ra, mang theo giọng điệu khóc lóc lên án: "Có phải bởi vì ta đánh ngươi, cho nên ngươi trả thù ta, mới không chữa thương cho sư huynh phải không!"

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của những người khác không khỏi thay đổi.

Đúng vậy, Thẩm Dao Chu ngay cả linh mạch nhiễm ma khí cũng có thể chữa, không có khả năng không loại bỏ được kiếm khí trong linh mạch của Lạc Tiên.

Sở chưởng môn trầm giọng nói: "Thẩm y tu, nếu Quý Nhiên làm sai, ta thay hắn xin lỗi ngươi, còn mong ngươi đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với hắn, nếu ngươi có thể chữa khỏi thương thế của Lạc Tiên, ngươi chính là ân nhân của toàn bộ Chử Sơn Kiếm Tông chúng ta."

Thẩm Dao Chu nhíu mày, ngay sau đó liền có một bóng người chắn trước mặt nàng. Phó Sinh Hàn thản nhiên nói: "Sở chưởng môn nếu đã là đến cầu y thì nên tin tưởng Thẩm y tu, nhưng các ngươi lại thà nghe lời nói lung tung của một đứa trẻ trong môn phái, nghi ngờ phẩm hạnh của Thẩm y tu, thậm chí còn lấy cả môn phái ra uy hiếp, không cảm thấy quá đáng sao?"

Sở chưởng môn không ngờ tới hắn đường đường là một chưởng môn, lại bị một tiểu bối Kim Đan kỳ giáo huấn, sắc mặt hơi trâm xuống.

Lúc này, Yến Phi và những người khác cũng đã chạy tới, bảo vệ Thẩm Dao Chu phía sau.