Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 292



Nếu không phải lo lắng tu vi giảm xuống, kết quả sẽ càng tệ hơn, hắn đã không muốn tu luyện nữa.

Thẩm Dao Chu bảo hắn lấy một tia lửa từ từ luyện hóa, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đan điền của hắn, quả nhiên nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên.

Thẩm Dao Chu lập tức bảo dừng lại.

Lần này nàng có chuẩn bị trước, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng nàng đã nhìn rõ, đó là một cái tua tủa mọc ra từ linh căn, khi ngọn lửa được luyện hóa tiến vào đan điền, nó lại nhanh hơn linh căn một bước cướp lấy.

Cướp được rồi, nó hấp thụ xong, lại nhanh chóng rút về trong linh căn, cho nên Thẩm Dao Chu mới nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên.

Mà cùng lúc đó, trong cơ thể An Ninh vẫn không có động tĩnh gì.

Thẩm Dao Chu nhớ lại những thứ trước đây nhìn thấy trên cây kỹ năng, hiểu ra đây căn bản không phải lời nguyền gì cả, Hạng Diễm là linh căn dị dạng hiếm gặp.

Trong tình huống bình thường, hắn hấp thụ linh lực vào đan điền cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng công pháp nhà hắn lại là luyện hóa linh hỏa, trong quá trình không ngừng hấp thụ và luyện hóa này, linh căn dị dạng lại từ từ lớn lên, bắt đầu cướp những linh hỏa được luyện hóa.

Linh căn sắp nội chiến rồi, cũng khó trách khiến hắn đau đến như vậy.

Nhưng nếu như vậy thì không liên quan gì đến An Ninh, vậy tại sao An Ninh lại quả quyết là mình đã hạ lời nguyên hại hắn?

Hoặc là, là ai đã nói cho An Ninh biết dùng cái gọi là lời nguyên đó?

Thẩm Dao Chu trực tiếp nói ra suy đoán của mình.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

"Linh... linh căn dị dạng??”

Hạng Diễm và Hạng chưởng môn nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, bốn chữ này nghe có vẻ còn đáng sợ hơn cả lời nguyền, Hạng Diễm tuyệt vọng hỏi Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, ta có phải không còn cứu được không?"

Thẩm Dao Chu khó hiểu: "Ai nói ngươi không còn cứu được, cái này hiện tại còn chưa nghiêm trọng, phẫu thuật một cái là giải quyết được."

Hạng Diễm: "!II"

Hạng chưởng môn: "!!I"

Cha con hai người nhất thời cảm nhận được sự thăng trầm lớn trong cuộc đời, vui mừng đến nỗi sắp khóc.

Lan Song vội vàng hỏi: "Nếu là linh căn dị dạng gì đó, vậy có phải không phải là lời nguyên không?”

Thẩm Dao Chu gật đầu, rất chắc chắn trả lời: "Đúng, không phải lời nguyên."

Vừa dứt lời, An Ninh liền kích động hét lên: "Sao có thể! "Hắn" rõ ràng nói..."

Nhưng lời còn chưa nói hết, nàng ta đã tự che miệng mình lại.

Thẩm Dao Chu hỏi nàng ta: "Hắn là ai?"

An Ninh mím chặt môi, không chịu trả lời.

Lan Song sốt ruột: "Người ta suýt hại c.h.ế.t con rồi! Tại sao con còn che giấu cho hắn!"

"Hắn không có hại c.h.ế.t ta!" An Ninh bướng bỉnh đáp trả.

Yến Phi chen vào một câu: "Chính "hắn" đã lừa ngươi, hại ngươi suýt bị Hạng chưởng môn đánh chết, vì sao ngươi còn nói giúp hắn?"

"Không phải, hắn" không có!" An Ninh bướng bỉnh nói: "Là ta tự muốn tận mắt nhìn thấy đại thù được báo nên mới lén lút trà trộn vào Thiên Hải Phái."

Thẩm Dao Chu bình tĩnh nói: "Nhưng "hắn lừa ngươi là sự thật, người đầy miệng dối trá, ta không cho rằng hắn là người tốt lành gì."

"Hắn" là người tốt!" An Ninh vội vàng nói: "Là hắn đã cứu tai "Hắn" sợ ta nghĩ quẩn đi báo thù nên mới lừa tai"

An Ninh nói xong, chính nàng ta cũng không nhịn được mà ngẩn ra.

Thì ra đây là khổ tâm của "hắn, nàng ta lại một lần nữa nhớ đến câu nói mà đối phương nói với mình: Sự trả thù tốt nhất, kỳ thực là sống thật tốt.