Thẩm Dao Chu quan sát biểu cảm của nàng ta, hỏi: "Hắn" là nữ tu?”
An Ninh hoảng hốt nhìn nàng: "Ngươi, ngươi sao..."
Thẩm Dao Chu cười cười: "Nàng ta hẳn không phải một mình, còn có người khác giúp đỡ, hơn nữa gần đây nàng ta đã tìm ngươi, muốn đưa ngươi đi nhưng ngươi đã từ chối."
An Ninh: "...
Mặc dù nàng ta không nói gì nhưng biểu cảm của nàng ta đã đủ để nói cho Thẩm Dao Chu biết đáp án.
An Ninh có chút sụp đổ, rõ ràng nàng ta muốn che giấu cho ân nhân, Thẩm Dao Chu rốt cuộc đã đoán ra bằng cách nào!
"Khoan đãt" Hạng chưởng môn đột nhiên phản ứng lại: "Gần đây môn phái vẫn luôn đóng cửa, muốn trốn ra ngoài trừ khi phải đánh nhau trực diện. Nếu nàng ta gần đây trà trộn vào, vậy hẳn vẫn còn ở trong môn phái chưa rời đi!"
Biểu cảm của An Ninh đã có chút tuyệt vọng.
Thẩm Dao Chu cười cười: "Việc tìm người này đành nhờ Hạng chưởng môn rồi, ta vê nghỉ ngơi trước."
"Khoan, khoan đã." Hạng Diễm vẫn luôn không nói gì bỗng khổ sở lên tiếng: "Thẩm y tu, ca phẫu thuật của ta khi nào thì làm vậy?"
Thẩm Dao Chu thuận miệng nói: "Ca của ngươi lại không gấp, đợi ta nghỉ ngơi vài ngày, chọn một ngày lành tháng tốt rồi làm."
Hạng Diễm: "..."
Hắn muốn nói ta rất gấp, nhưng lời của Thẩm Dao Chu căn bản là đang thoái thác, nàng cố ý làm lơ hắn, ai bảo hắn hồ đồ dùng mỹ sắc để thử nàng.
Hỏi chính là hối hận, hối hận không kịp.
Thẩm Dao Chu đến phòng của Yến Phi, nói với nàng ta: "Yến tỷ, ta có chút chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Yến Phi lập tức đáp ứng: "Ngươi nói."
Thẩm Dao Chu liền nhích đến bên tai nàng ta nói vài câu, Yến Phi càng nghe càng kinh ngạc: “Cái này... thật sao?”
Thẩm Dao Chu: "Tám chín phần mười là vậy. Ta vừa rồi đi tìm An Ninh, lại hỏi nàng ta một số chuyện, cơ bản là có thể xác định rồi."
Yến Phi: "Thật là thần kỳ!"
Thẩm Dao Chu cười cười: "Ban đầu cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng liệt kê từng điều kiện đã biết ra, người có thể phù hợp không nhiều."
Yến Phi thở dài: "Được rồi, sau khi ta đi rồi, một mình ngươi ở đây có nguy hiểm không?"
Thẩm Dao Chu giơ ra một hàng kim tiêm gây mê: "Ngươi quên ta còn có cái này sao!"
Yến Phi có chút ưu sầu: "Bọn họ đã từng trúng chiêu này, có lẽ sẽ không dễ mắc lừa..."
Thẩm Dao Chu: "Còn Văn Nhân Nghiên nữa mà."
Yến Phi khinh thường: "Tên mặt trắng đó á? Hắn ta có tác dụng gì?"
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng đột nhiên muốn biết, mấy ngày nàng không ở nhạc phường, giữa Yến Phi và Văn Nhân Nghiên đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng Yến Phi vẫn bị Thẩm Dao Chu thuyết phục, ngày hôm sau liền tìm Hạng chưởng môn lấy lệnh bài ra vào, rời khỏi Thiên Hải Phái.
Thiên Hải Phái đang nghiêm ngặt điều tra kẻ đột nhập, gần như lật tung cả môn phái lên.
Nhưng Thẩm Dao Chu lại sống rất thoải mái, ăn linh thực và linh trà mà Hạng Diễm cố ý đưa tới, đi xem tình hình hồi phục của Lan Song cô cô, thỉnh thoảng trêu chọc Thần Kinh Diễm và Văn Nhân Nghiên, quả thực vui vẻ như thân tiên.
Tối hôm đó, Thẩm Dao Chu cũng không tu luyện, sớm đã về phòng tắt đèn đi ngủ.
Đến nửa đêm, toàn bộ Thiên Hải Phái dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió đêm khẽ lay động cỏ cây, cùng với tiếng chim hót truyền đến từng đợt.
Hai bóng đen nhẹ nhàng đến bên ngoài sân của Thẩm Dao Chu, cẩn thận quan sát những người canh gác xung quanh.
Hạng chưởng môn vẫn rất quan tâm đến Thẩm Dao Chu, người phái tới bảo vệ nàng đều là đệ tử tinh anh, thế nhưng Thẩm Dao Chu thấy quá đông người nên đã đuổi hết đi, chỉ để lại hai người.