Thịnh Hoài Khanh đã sớm có chuẩn bị, hắn lau đi vết m.á.u trên môi, ánh mắt sáng quắc: "Không sao, bây giờ ta đã có thể cảm nhận được một chút linh lực trong đan điền rồi."
So với trước đây, hắn có thể cảm nhận được linh khí nhưng vẫn không thể biến chúng thành linh lực, bây giờ đã rất tốt rồi.
Theo mức độ điều trị ngày càng sâu, tác dụng phụ trên người Thịnh Hoài Khanh cũng ngày càng rõ ràng, trông rất đáng sợ.
Nhưng trong tình huống này, Thịnh Hoài Khanh cũng không quên chuyện đã hứa với Thẩm Dao Chu trước đó, nhưng hắn cơ thể suy yếu, chỉ có thể giao việc này cho muội muội là Thịnh Hoài Ninh đi làm.
Đây là con gái út của Thịnh gia chủ, mẫu thân khi nàng ta còn nhỏ vì bế quan từ Trúc Cơ lên Kim Đan thất bại mà bị thương nặng, uống nhiều đan dược cũng không cứu được, cuối cùng qua đời.
Nàng ta từ nhỏ được ca ca Thịnh Hoài Khanh nuôi lớn, tính cách và cách đối nhân xử thế rất giống Thịnh Hoài Khanh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng hành sự đã rất có quy củ.
Trước khi rời khỏi Bạch Lộc thư viện, nàng ta tìm đến Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, người có thể nói cho ta biết tỷ lệ chữa khỏi bệnh của ca ca ta là bao nhiêu không?”
Thẩm Dao Chu vừa xem xong báo cáo kiểm tra của Thịnh Hoài Khanh, cũng không giấu nàng ta: "Sáu bảy phần."
Sắc mặt Thịnh Hoài Ninh hơi tối đi, nói: "Không giấu gì người, sau khi ta sinh ra không lâu thì mẫu thân đã qua đời, phụ thân là gia chủ, bận trăm công nghìn việc, ta coi như được ca ca nuôi lớn, ca ca đối với ta mà nói vừa như anh vừa như cha, vừa như thầy vừa như bạn, ta căn bản không thể tưởng tượng được ca ca sẽ rời xa ta...
Nàng ta nói rất chậm nhưng Thẩm Dao Chu lại có thể cảm nhận được từ lời nói của nàng ta là sự lưu luyến đối với Thịnh Hoài Khanh.
Thẩm Dao Chu an ủi: "Yên tâm, ta nhất định sẽ tận hết khả năng để chữa khỏi bệnh cho Thịnh công tử."
"Người hiểu lầm rồi."
Thịnh Hoài Ninh lắc đầu: "Bệnh của ca ca ngay cả y tu của Nhân Thánh Môn cũng không cứu được, nó khó khăn và hiếm gặp đến mức nào, chúng ta đều biết, sẽ không miễn cưỡng người, chỉ là nếu ca ca có nguy hiểm đến tính mạng, xin người nhất định phải nói cho ta biết sớm, vạn nhất... ta cũng hy vọng ít nhất có thể bảo vệ được tính mạng của ca ca..."
Thẩm Dao Chu sửng sốt, nếu như việc điều trị thất bại, ngay cả nàng cũng không chắc có thể bảo vệ được tính mạng của Thịnh Hoài Khanh, Thịnh Hoài Ninh lại không phải là y tu, tại sao lại chắc chắn có thể bảo vệ được tính mạng của Thịnh Hoài Khanh?
Nàng cảm thấy cô nương này quá cố chấp, vì vậy tốt bụng khuyên nhủ: "Thịnh cô nương, ta biết ngươi và huynh trưởng có quan hệ rất tốt, nhưng con người có họa phúc khó lường, có những chuyện không thể miễn cưỡng được."
Nhưng Thịnh Hoài Ninh chỉ nói: "Ta biết, ta nói như vậy đương nhiên là vì ta có cách, người chỉ cần nói cho ta là được."
Thẩm Dao Chu còn muốn nói gì đó nhưng Thịnh Hoài Ninh đã đứng dậy: "Ta phải đi rồi, mọi chuyện đành nhờ Thẩm y tu." Thẩm Dao Chu: "Nhưng mà..."
Thịnh Hoài Ninh cười nhẹ: "Ta biết Thẩm y tu là người tốt, hiện tại ca ca đang trong thời gian điều trị, không thể lo lắng, coi như đây là bí mật giữa ta và người, làm phiền người rồi."
Nàng ta nói xong cũng không cho Thẩm Dao Chu cơ hội từ chối liền rời đi.
Thẩm Dao Chu rất bất lực, hai huynh muội này đều rất cố chấp, nàng thật sợ Thịnh Hoài Khanh mà có chuyện gì thì Thịnh Hoài Ninh sẽ làm chuyện dại dột, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn nên nói với Thịnh Hoài Khanh một tiếng.