Tà Giáo Tránh Ra

Chương 38: Anh Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Dương Dương



Chu Lập ôn nhu, cúi đầu hôn xuống từng giọt mồ hôi tinh mịn trên gương mặt ửng hồng của Trần Dương:

"Ngoan, anh tạm thời sẽ không động"

Trần Dương lần đầu bị xâm nhập vào địa phương đó, lại cộng thêm vật nam tính kia của Chu Lập quá mức lớn ngoài sức tưởng tượng, khó khăn một hồi vẫn chưa thể nào thích nghi.

Bởi vì Trần Dương không nói lời nào cho nên Chu Lập cả một quá trình vẫn không dám làm hành động gì tiếp theo, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm đối phương khiến cho người nào đó trong nhất thời xấu hổ mà quên đi đau đớn:

"Động... được rồi"

Thật ra hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để động, nhưng bởi vì Trần Dương bị nhìn chằm chằm như vậy cho nên quả thật là nhịn không được phải cắn môi khẽ nói, nếu như cậu còn không nói chỉ sợ là Chu Lập sẽ hóa thân thành tượng đá đè lên người của cậu mất đến tận tối mất.

Chu Lập vừa động liền cảm thấy vô cùng thoải mái, nãy giờ hắn vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng sự khó chịu, hiện tại vừa mới thư thái được một chút thì người ở dưới liền nhíu mày khẽ kêu:

"A... Chu Lập... chậm một chút"

Chu Lập quả thật muốn nhanh thật nhanh ra tăng tốc độ, chỉ là vật nhỏ hắn ôm trong lòng kia lại không thể chịu được đả kích này. Chu Lập giọng nói trầm khàn, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán giúp cậu:

"Trong sách viết chuyển động càng nhanh sẽ càng thoải mái, càng chậm thì lại càng đau"

Trần Dương thở dốc, cũng không biết được Chu Lập đọc loại sách gì, viết có thật sự chính xác hay không nhưng quả thật nếu như cứ trì hoãn như thế này chỉ sợ người nhà cậu trở về thì bọn họ cũng vẫn chưa làm xong.

Trần Dương đưa tay ôm lấy vai của Chu Lập, một dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn khẽ nói với hắn:

"Vậy anh làm nhanh một chút"

Chu Lập ừ một tiếng, giây tiếp theo sau đó quả nhiên là nhanh đến kinh người, cả người Trần Dương bất ngờ bị đẩy lên cao rồi hạ xuống, cảm giác được ngay cả chiếc giường cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi:

"A... thật nhanh"

Chu Lập cúi đầu dùng miệng ngăn chặn Trần Dương lại, nếu như vật nhỏ này cứ nói như vậy hẳn quả thật là sẽ kiềm lòng không nổi nữa, dù sao hắn cũng không muốn cậu phải chịu bất cứ một tổn thương nào.

Phía bên trong vách thịt của Trần Dương vừa ấm nóng vừa êm ái, mạnh mẽ bao lấy phần thân dưới của Chu Lập, một cảm giác vừa thoải mái lại vừa khó chịu, nếu như tiến càng sâu và ra vào cành nhanh sẽ khiến cho hắn bớt thống khổ hơn một chút, nhưng khi cảm nhận được người nằm phía dưới có chút chật vật hắn liền đau lòng điều chỉnh lại tốc độ sao cho ôn nhu nhất.

Trần Dương tuy rằng có điểm khó thích nghi nhưng vẫn cảm nhận được Chu Lập đang cố hết sức làm cho cậu thoải mái, đối với người đàn ông tại giây phút này vẫn quan tâm đến cảm nhận của mình quả thật làm cho cậu vô cùng hạnh phúc:

"Chu Lập... em không sao"

Chu Lập cúi đầu hôn lên trán của Trần Dương, yêu thương cưng chiều khàn giọng nói:

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với Dương Dương"

Được một lúc, không khí trong phòng liền ngập tràn mùi vị hoan ái, chiếc chăn hờ hững được đắp ngang qua eo của hai người, Trần Dương nằm gối đầu lên tay của Chu Lập, mái tóc bết dính còn vương trên vầng trán, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng đại biểu cho một cuộc kích tình vừa qua đi:

"Chăn đệm bẩn mất rồi, tính làm sao bây giờ?"

Chu Lập khàn giọng:

"Thay một bộ mới"

Trần Dương nhíu mày sầu não:

"Đột nhiên lại thay một bộ mới sẽ khiến cho ba mẹ nghi ngờ thì sao?"

Chu Lập khẽ vuốt ve sống lưng của Trần Dương:

"Anh cũng không có ý định sẽ giấu ba mẹ chuyện này"

Trần Dương quả thật là có điểm hạnh phúc, chỉ là làm ra chuyện này rồi cậu cũng muốn kín đáo một chút, tuy rằng ba mẹ biết thì không phải là vấn đề gì to tác nhưng nếu như để cho hai người biết thì cậu sẽ rất xấu hổ:

"Da mặt của em cũng không có dày như anh đâu"

Chu Lập hôn nhẹ vào mái tóc của Trần Dương:

"Vấn đề này không nên xấu hổ, dù sao bản thân đều đã qua tuổi 18, cùng đối tượng kết hôn phát sinh sự tình này cũng không sai trái gì"

Trần Dương hừ hừ đánh vào lồng ngực của Chu Lập, cùng Chu Lập nói chuyện thì cậu nhất định sẽ thua:

"Em biết rồi, nhưng mà tạm thời vẫn không muốn ba mẹ biết đâu"

Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương:

"Sớm hay muộn ba mẹ cũng biết, chúng ta không cần giấu giếm"

Trần Dương im lặng không nói gì, chuyện chăn đệm vẫn là cậu tự mình giải quyết thì hơn. Qua một buổi chiều, ba mẹ Trần cũng trở về nhà, mắt thấy trên sân thượng có phơi chăn ga liền âm thầm tự biết đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng hai người cả ngày cũng vẫn im lặng không có hỏi đến, việc này khiến cho Trần Dương cũng có điểm bất ngờ không thôi. Trần Dương thế nhưng còn tìm rất nhiều lý do để giải thích với ba mẹ Trần chuyện tại sao mình lại mang chăn ga đi giặt, không nghĩ tới rằng hai người cuối cùng lại giống như không thèm để ý tới, chuyện này khiến cho Trần Dương cũng thở phào một hơi.

Chiều hôm ấy, anh trai Trần Khang trở về nhà. Trần Khang nhỏ hơn Chu Lập một tuổi, là một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh dễ gần, mắt thấy có người lạ xuất hiện trong nhà cũng đoán ra được người này hẳn là người yêu của em trai, đánh giá một hồi liền mỉm cười tiến đến chủ động chào hỏi Chu Lập:

"Xin chào, cậu hẳn là Chu Lập đi"

Chu Lập đang ở ngoài vườn chăm sóc cây quất cảnh với Trần Dương, kể từ sau buổi "tốt nghiệp" kia của Chu Lập thì hắn vẫn luôn dính lấy cậu không chịu rời nửa bước, mắt thấy có người gọi tên mình liền quay lại nhìn một lượt rồi nói:

"Anh trai của Dương Dương?"

Trần Khang gật đầu, đối lập với sự bình thản của Chu Lập, Trần Khang vẫn cứ niềm nở nhiệt tình:

"Đúng vậy, tên của tôi là Trần Khang"

Chu Lập ừ một tiếng:

"Chu Lập"

Trần Khang có chút ngượng ngùng, Trần Dương ở bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng hướng anh trai mình nói:

"Anh ấy vẫn kiệm lời như vậy đó, anh đừng để tâm"

Trần Khang bật cười ha ha quay sang hỏi Trần Dương:

"Lần này ở lại nhà mấy ngày?"

Trần Dương đáp:

"Em ở 5 ngày, 5 ngày sau sẽ lên lại Bắc Kinh"

Trần Khang ừ một tiếng rồi hướng hai người trước mắt nói rằng mình vào nhà tắm rửa trước. Trần Khang đi rồi, Trần Dương liền quay sang Chu Lập nói:

"Anh ấy là anh trai của em, lúc còn nhỏ vẫn thường dạy em học bài, đối với em rất là tốt"

Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương cười cười tiếp tục xem quất cảnh. Chu Lập đứng ở bên cạnh Trần Dương, càng nhìn càng cảm thấy vật nhỏ trước mặt vô cùng vừa mắt, chỉ muốn lại ôm người ta trở về phòng đi ngủ mà thôi:

"Phía sau có đau hay không?"'

Trần Dương liếc mắt nhìn Chu Lập nhỏ giọng đáp:

"Đau chết đi được"

Chu Lập nhíu mày:

"Vậy đi vào trong nghỉ ngơi"

Trần Dương buồn cười, chẳng qua cậu chỉ muốn trêu chọc Chu Lập một chút thôi:

"Được rồi, em không có sao, chỉ là trêu chọc anh một chút thôi"

Chu Lập đột nhiên kéo Trần Dương ôm vào trong lòng:

"Đợi trở về Bắc Kinh anh sẽ mua thuốc dùng để giảm đau nơi đó, lần này chưa có sự chuẩn bị trước đúng là cực khổ cho em rồi"

Trần Dương im lặng không lên tiếng, lẳng lặng cảm nhận sự ôn nhu này của Chu Lập. Sau đó Chu Lập vừa nói một câu liền khiến cho Trần Dương ngay lập tức phải rùng mình:

"Lần đầu chưa thể nào thích nghi ngay được cho nên tạm thời chỉ dám làm một lần, sau này có thể thích nghi rồi thì sẽ làm thêm nhiều lần"

Trần Dương đẩy Chu Lập, hai má ửng hồng nhìn hắn khẽ quát:

"Làm nhiều lần sẽ không chịu được, nơi đó của anh lớn quá".

---

Bữa tối diễn ra vô cùng ấm cúng, Chu Lập trước nay chỉ dùng bữa một mình hoặc ăn cùng với Trần Dương, lúc ở trên bàn ăn cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ trên bàn lại có rất nhiều người, khi ăn cũng trò chuyện rôm rả, sự thay đổi này không khiến cho hắn cảm thấy không quen mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ, tuy rằng bản thân hắn từ đầu đến cuối cũng không chủ động mở miệng nói câu nào.

Ăn cơm xong mẹ Trần đột nhiên nhớ ra buổi chiều có để quên đồ ở nhà bác gái liền nói Trần Dương qua lấy gấp giúp mình, Trần Dương cũng không có nghi ngờ gì liền gật đầu đồng ý, vốn định nhân tiện cùng Chu Lập đi dạo một vòng luôn nhưng mẹ Trần lại nói thế này:

"Dương Dương, con đi nhanh rồi về, trời lạnh như vậy không cần gọi Chu Lập đi cùng làm gì"

Trần Dương bất ngờ a một tiếng, vốn đã kéo cổ tay Chu Lập định đi ra ngoài rồi không nghĩ tới lại bị mẹ Trần gọi lại. Sau đó Trần Dương vừa cảm thấy buồn cười vừa ghen tị, mẹ Trần dường như là đối tốt với Chu Lập hơn cả cậu mất rồi. Chu Lập quay lại phía sau nhìn mẹ Trần nghiền ngẫm quan sát một lúc rồi mới quay sang nhìn Trần Dương giúp cậu kéo cao khóa áo khoác lên một chút:

"Đừng để cảm lạnh"

Trần Dương vốn tưởng rằng Chu Lập sẽ nói với mẹ Trần là không sao rồi đi cùng với mình, không nghĩ tới hiện tại hắn lại nói một câu như thế, cuối cùng vẫn là thật đáng đánh để cậu đi một mình.

Đợi đến khi Trần Dương rời khỏi nhà rồi, mẹ Trần liền lên tiếng nói với Chu Lập:

"Được rồi, bên ngoài có gió lớn vào trong ngồi đi"

Chu Lập gật đầu, xoay người bước về phía chỗ ghế ngồi ngoài phòng khách, nơi đó sớm đã có ba Trần cùng anh trai Trần Khang ngồi ở đó, nhìn vẻ bề ngoài thì giống như đang xem ti vi nhưng thực chất lại chính là đợi Chu Lập.

Mẹ Trần từ trong bếp mang ra cho Chu Lập một ly trà mật ong ấm nóng đặt xuống bàn, vừa mới rồi mẹ Chu gọi hắn lại thì hắn sớm đã biết mọi người có chuyện muốn nói với hắn:

"Cảm ơn mẹ"

Mẹ Chu ngồi xuống bàn, trước tiên vẫn là mỉm cười nhẹ giọng nói:

"Chăn ga phơi trên sân thượng quên mất còn chưa lấy xuống"

Chu Lập ở trong thương trường lăn lộn một thời gian, tuy nói không phải là khoảng thời gian dài nhưng để điều hành một tập đoàn lớn như Chu thị thì hắn cũng phải có năng lực, đối với một số lời nói ngụ ý đương nhiên cũng có khả năng hiểu ra. Chu Lập thẳng thắn, tuy rằng không thể giữ được lời hứa với ba Trần nhưng vẫn đứng ra xin lỗi một câu:

"Xin lỗi ba, chuyện con hứa với ba lần đó đã không làm được, con sẽ chịu trách nhiệm với Dương Dương"

Ba Trần nhìn Chu Lập khẽ nhấp một ngụm trà, ông không có tức giận chỉ là khẽ thở dài gật đầu một cái. Mẹ Trần ngồi ở bên lại lên tiếng nói tiếp:

"Thật ra có một chuyện, cũng không biết có nên nói hay không..."

Chu Lập nhìn về phía mẹ Trần:

"Mẹ cứ nói"

Mẹ Trần do dự muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng anh trai Trần Khang đành lên tiếng nói thay:

"Là thế này, nghe nói cậu trên thành phố có mở một công ty, điều kiện hiện tại cũng có thể nói là dư dả đúng không?"

Chu Lập bình thản nói tiếp:

"Anh trai cứ nói"

Trần Khang thở dài:

"Cũng là do tôi không cảnh giác bị bạn học lừa gạt, căn nhà mười mấy triệu do tôi thay bạn học ký tên đứng ra làm thủ tục, hiện tại bạn học đã không thể liên lạc được, trong nhà nhất thời chưa thể xoay xở đâu ra số tiền lớn như vậy, vì thế hiện tại muốn hỏi vay cậu một ít tiền, chỉ là vay mà thôi, tôi sẽ trả lại cậu"

Chu Lập cũng không hề phải suy nghĩ gì đã gật đầu đáp ứng:

"Được"

Trần Khang ở bên cạnh thở nhẹ một hơi, mẹ Trần có điểm lo lắng:

"Chuyện này có thể đừng nói cho Dương Dương biết hay không?"

Chu Lập gật đầu:

"Có thể"

Một nhà ba người tự động cảm thấy áy náy trong lòng, tại thời điểm này đột nhiên hỏi vay tiền Chu Lập có hay không sẽ làm cho đối phương có suy nghĩ không tốt, điều này sẽ ảnh hưởng đến Trần Dương sau này.

Trần Dương để quên điện thoại cho nên vừa ra khỏi cổng đã xoay người lại muốn lấy đồ, một màn vừa rồi cậu đều đứng ở một bên nghe từ đầu đến cuối không bỏ sót một đoạn nào. Anh trai cậu bị bạn học lừa một số tiền lớn, muốn hỏi Chu Lập vay tiền, nếu chỉ đơn giản là như vậy thôi sẽ khiến cho cậu không khó xử lắm, nhưng bởi vì nghe được câu nói đẩy ngụ ý của mẹ nhắc đến chuyện chăn ga còn đang phơi trên sân thượng, sau đó Chu Lập nói gel bôi trơn cũng là mẹ đưa cho hắn, buổi trưa ba mẹ Trần còn cố tình không ở nhà, lúc trở về thấy tình huống khả nghi như vậy cũng không thắc mắc hỏi gì, chuyện này có lẽ sớm đã được ba mẹ thống nhất từ trước, cảm giác bản thân giống như bị mang ra làm một cuộc giao dịch đối với số tiền kia, cảm giác giống như là nếu như Chu Lập không chịu giúp đỡ cho vay tiền thì sẽ nhắc đến chuyện của cậu, cảm giác giống như là trái tim cũng bắt đầu nhói đau.

Trần Dương cứ đứng ở bên ngoài đó thất thần thật lâu, hiện tại cậu đang rất bối rối không biết nên phải làm cái gì tiếp theo, mãi cho đến khi Chu Lập đột nhiên nhìn thấy cậu rồi gọi một tiếng:

"Dương Dương..."

Trần Dương nghe thấy có người gọi mình thì giật mình, hơn nữa người gọi cậu lúc này lại là Chu Lập, cậu bây giờ tạm thời chưa biết nên phải đối diện với hắn ra sao. Trần Dương vội vã xoay người rời khỏi nhà, bước đi không tự giác được kéo dài và nhanh hơn, cậu lúc này muốn ở một mình.

Chu Lập thấy được dáng vẻ kỳ quái của Trần Dương liền cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo cậu. Ngõ nhỏ chật hẹp, phía trên có một bóng điện đường để thắp sáng, Trần Dương nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tới gần cùng giọng nói của người phía sau liền lao về phía trước nhanh hơn, mãi cho đến khi không cẩn thận vấp phải hòn đá ven đường suýt chút nữa ngã sấp xuống thì phía sau liền có một cánh tay kéo lấy cậu:

"Dương Dương..."

Trần Dương quay lại phía sau nhìn Chu Lập, lúc đầu không biết nói cái gì sau đó liền cố gắng thật bình tĩnh mà mỉm cười nhìn hắn:

"Chu Lập, em đang mải suy nghĩ nên không nghe thấy anh gọi"

Đứng dưới đèn đường sáng một khoảng, Chu Lập nhìn thấy đôi mắt của Trần Dương hơi đỏ, hắn cũng chẳng biết người này rốt cuộc làm sao, cho dù có nghe thấy được đoạn đối thoại kia đi chăng nữa cũng không có gì cả:

"Em khóc sao?"

Trần Dương quay mặt đi, im lặng một hồi liền khàn giọng hỏi:

"Chu Lập, anh trai em nợ tiền... anh có phải vì chuyện buổi trưa ngày hôm nay nên mới đồng ý cho vay hay không?"

Chu Lập kéo Trần Dương ôm vào lòng, vật nhỏ này đã ngốc nghếch còn hay suy diễn nhiều:

"Không"

Trần Dương rất sợ bị Chu Lập hiểu lầm, cậu sợ hắn nghĩ cậu vì tiền của hắn nên mới đồng ý chuyện kia:

"Chu Lập, em không hề biết chuyện của anh trai, nếu như anh không muốn cho anh trai mượn tiền cũng được... không phải vì muốn chịu trách nhiệm với em mà làm thế"

Chu Lập thẳng thắn đáp:

"Cho anh trai mượn tiền đúng là trách nhiệm, việc nên làm"

Trần Dương có điểm run rẩy, cậu mím mím môi:

"Có phải vì chuyện chúng ta phát sinh quan hệ buổi trưa... cho nên anh mới cho anh em trai mượn tiền hay không?"

Chu Lập hôn nhẹ vào trán của Trần Dương để trấn an cậu, sau đó nghiêm túc nói thế này:

"Vì đó là anh trai của em, là người thân thiết của em, buổi chiều em cũng nói anh trai từ nhỏ đã rất tốt với em, anh không muốn em phải buồn phiền. Anh sẽ chịu trách nhiệm với Dương Dương trên tất cả mọi chuyện, ngay cả khi chúng ta còn chưa phát sinh sự việc kia".