Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 13



Lúc trước khi ta còn là Kiếm Chủ Hàm Sương, từng tiếp xúc với bọn họ một lần.

Hình như bọn họ đã tu luyện bí pháp gì đó, không biết đau, cũng không biết sợ, động thủ rất khó đối phó.

Năm ngón tay của ta khẽ cử động, triệu hồi thanh kiếm gãy vừa bị kiếm Bạch Đế đánh bay, siết chặt trong tay.

Có Hàm Sương trong tay, ta chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì!

Mười hai kiếm sứ chậm rãi tới gần ta, vòng vây dần dần thu hẹp lại.

Sau lưng có tiếng xé gió rất nhẹ truyền đến..

Là một vị kiếm sứ đứng sau lưng ta không thể kiềm chế được, dẫn đầu rút kiếm đâm về phía ta.

Ta không dám khinh thường, cầm thanh kiếm gãy trong tay, chuẩn bị nghênh tiếp.

Đột nhiên, một tiếng sáo sắc bén cao vút vang lên, thanh triệt Cửu Châu.

Cùng lúc đó, mười hai kiếm sứ đột nhiên ôm đầu, bịt tai rồi đau đớn ngã xuống trên mặt đất.

Tiếng sáo càng lúc càng lớn, tứ chi của mười hai kiếm sứ phát ra tiếng lách cách rợn người, quằn quại trong tư thế cực kỳ vặn vẹo, những tiếng rên rỉ yếu ớt rời rạc phát ra từ bên dưới lớp mặt nạ.

Tiếng sáo cao vút vẫn tiếp tục vang lên, một tiếng đàn tỳ bà cũng hoà thanh, dư vị kéo dài.

Nhị sư muội tóc đen áo đỏ, đôi mắt sáng ngời: "Lục tông chủ, ngươi cũng đừng quên, đại sư tỷ không đến đây một mình."

Lục Minh Chiêu đưa mắt liếc nhìn kiếm sứ trên mặt đất tứ chi đã gãy vụn, sắc mặt u ám đến mức có thể bóp ra nước,

Thanh kiếm Đế Bạch trong tay phát ra tiếng leng keng, lưỡi kiếm màu xanh chĩa thẳng vào tam sư đệ đang tập trung thổi sáo bạch cốt.

Nụ cười của nhị sư muội có chút lạnh lùng, tiếng đàn tỳ bà trong tay càng vang lên, giống như cuồng phong mưa rào, sóng lớn đánh vào thuyền nhỏ.

Đám người đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn

Không ít đệ tử trẻ tuổi khóe miệng đã bắt đầu rỉ máu, lần lượt có người ngã xuống, đây là dấu hiệu cho thấy chân khí trong đan điền của bọn họ đã không thể chịu đựng nổi.

Ta bước qua đám kiếm sứ đang rên rỉ trên mặt đất, cầm thanh kiếm gãy trong tay, đứng chặn trước mặt nhị sư muội và tam sư đệ.

Trong mắt phụ thân nổi lên phong ba, mưa rền gió giật.

Trước đây ta sợ nhất là bộ dạng này của ông ta, nhưng hôm nay...

Ta hất cằm lên, không yếu thế chút nào.

Ánh mắt đối chọi gay gắt, dưới chân một bước cũng không nhường.

Khi thế hết sức căng thẳng, chân trời truyền đến một đạo phật hiệu rõ ràng.

Những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như thể đã nhìn thấy vị cứu tinh.

Là Vô Lượng Đại Sư của Vạn Phật Tông tới.