Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 14



10

Dưới sự hòa giải của Vô Lượng Đại Sư, hai bên tạm thời ngừng giao tranh.

Chúng ta ở lại đỉnh Tọa Vong, chờ đợi đại sư nói chuyện công đạo.

Đỉnh Tọa Vong là nơi ở trước đây của ta, sau khi ta được cho là đã chết ở Ma Vực, nơi này cũng bỏ trống.

Vốn tưởng rằng đã trăm năm trôi qua, viện tử đã sớm hoang vu, nhưng không ngờ một ngọn cây cọng cỏ đều giống như ngày ấy lúc ta rời đi, ngay cả cá chép trong ao cũng còn sống.

Buổi tối, Tạ Trường Canh tới tìm ta, đưa cho ta một bình thuốc màu xanh lam.

Hắn ta là Kiếm Chủ Lưu Phong, có thuốc trị thương hắn ta đặc chế, vết thương cũng sẽ lành lại nhanh hơn một chút.

Ta cũng sẽ không bạc đãi bản thân.

Hắn ta tiện tay ném một nắm thức ăn cho cá, cá trong ao bơi tới, bộ dạng nhìn rất quen thuộc.

“Những năm này đều là ngươi giúp ta cho cá ăn sao?”

"Phải."

“Chẳng qua chỉ là mấy con cá nhỏ tiện tay vớt lên từ dòng suối nhỏ dưới nhân gian. Làm sao có thể sống sót đến bây giờ?”

“Ta giúp đỡ Linh Thú Tông làm chút việc nhỏ, đổi được một ít nước suối Cửu Diệp.”

Ta khẽ giật mình.

Nước suối Cửu Diệp là bảo bối quý giá nhất của Linh Thú Tông, chuyên dùng để trợ giúp các Linh thú, Yêu thú cấp cao biến hóa. Vị tông chủ của Linh Thú Tông này tính tình keo kiệt, hiện tại lại hào phóng chịu đưa ra, chỉ sợ là giúp đỡ trong Tạ Trường Canh chẳng phải là chút chuyện nhỏ gì.

"Cần gì phải làm vậy chứ? Chẳng qua chỉ là mấy con cá phàm gian, tuổi thọ sớm đã nên hết rồi.”

Động tác trên tay hắn ta dừng lại, nói: “Bởi vì đại sư tỷ thích."

Gió đêm dần dần nổi lên, tiếng thông reo rì rào, giống như một sóng biếc miên man.

Tạ Trường Canh đặt thức ăn cá trong tay xuống, đứng yên trước mặt ta.

Dưới vầng trán cao, đôi mắt trong veo như nước, bộ dạng giống hệt như năm đó khi hắn ta lặng lẽ đi theo ta học kiếm đạo..

Hắn ta lấy từ trong ngực lấy ra một cuốn sách nhỏ, nói: "Đại sư tỷ, xin lỗi, trước đó ta không biết Triệu tông chủ đã cứu ngươi. Nghe nói tâm nguyện từ lâu của ông ấy là chấn hưng tông môn, đây là tâm đắc luyện kiếm nhiều năm của ta, coi như đền bù.”

"Lạc Hà Tông đã có đại sư tỷ, ta vốn không nên múa rìu qua mắt thợ, nhưng về phần hướng dẫn cho các đệ tử tu hành bình thường, đại  sư tỷ không bằng ta."

"Đại sư tỷ, ngươi đứng ở nơi quá cao, đệ tử bình thường chỉ có thể ngước nhìn từ xa, không thể nào học được gì từ chỗ ngươi. Khi còn nhỏ, ngươi đến Kiếm Trì cầu kiếm, đã nhận được vạn kiếm cúi đầu. Sau này, có được thanh thần kiếm Hàm Sương nhận làm chủ nhân, chỉ trong mấy tháng đã dung hợp với kiếm hồn, thiên phú mạnh mẽ, phóng mắt nhìn khắp Cửu Châu không có người thứ hai.”