Ta Không Thành Tiên

Chương 160: Anh hùng bốn biển còn một người



Gió mang theo những áng mây mờ nhẹ nhàng thổi qua bên cạnh mọi người không một tiếng động.

Lúc này cả Côn Ngô cực kì yên tĩnh.

Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ không hiểu: Vì sao lại thế? Sao có thể như thế? Trong lòng Hạ Hầu Xá nghĩ thế nào? Một Kiến Sầu phải đối chiến một Kiến Sầu khác thế nào?

Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở tiểu hội Tả Tam Thiên, cũng có thể nói là cảnh tượng thần kì hiếm thấy trên toàn bộ Thập Cửu Châu.

Cùng trên một quảng trường Vân Hải, ba gương mặt giống nhau như đúc.

Một Kiến Sầu đứng trên quảng trường bên dưới ngẩng đầu nhìn hai “chính mình” ở phía trên. “Kiến Sầu” mặc cổ̀n phục cũng nhìn thấy Kiến Sầu mang Phong Lôi Dực Đế Giang, hai người xa xa nhìn nhau.

Hạ Hầu Xá đứng bên dưới, cũng không một ai có thể đọc hiểu vẻ mặt của hắn.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trí Lâm Tẩu gần như biết hết mọi chuyện trên đời ngồi ngẫm nghĩ lại cảnh này bây giờ vẫn cảm thấy gần như là sự ám chỉ của số mệnh.

Càng mạnh mẽ, càng cô độc.

Trong tương lai, nàng mạnh mẽ đến mức gần như cô độc.

Chiến đấu cô độc nhất là khi trên thế gian này chỉ còn chính mình là đói thủ của mình.

Giống như lúc này.

Trí Lâm Tẩu hôm nay đương nhiên còn không nghĩ tới nhiều chuyện như vậy, có điều lúc nhìn thấy cảnh này hai mắt lão đã phát sáng, nhanh chóng viết gì đó lên cuốn cẩm nang Nhất Nhân đài bản gốc.

Cả quảng trường đã yên tĩnh rất lâu.

Rất nhiều người còn không thể tin được mắt mình, nhưng sau khi cơn khiếp sợ qua đi, bọn họ quay sang nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh và biết tất cả không phải ảo giác.

Ảo thân của Hạ Hầu Xá chính là Kiến Sầu!

”Sao có thể như vậy được?”

”Trời ạ, thế này thì tính thắng bại kiểu gì?”

”Hình như ta ngửi thấy mùi gì đó không đúng lắm!”

”Cửa thị phi nhân quả này rốt cuộc là cái thể loại gì?”

”Tiểu hội lần này đúng là hấp dẫn, bỏ ra năm mươi linh thạch truyền tống đến đây quả là đáng giá“.

”Chuẩn bị đánh nhau chưa?”

Sau khi tiếng xì xào đầu tiên vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng trở nên hưng phấn như gà chọi say đòn.

Trên quảng trường Vân Hải lập tức ồn ào náo nhiệt.

Ngay cả chính bản thân Kiến Sầu cũng hết sức bất ngờ.

Nàng biết rất rõ ảo thân của nàng chính là tương lai của nàng, nhưng ảo thân của Hạ Hầu Xá rốt cuộc có lai lịch gì?

Chấp niệm?

Tâm ma?

Hay là thứ gì khác?

Các tu sĩ Phong Ma kiếm phái bên kia cũng rỉ tai thì thầm, có điều đại đa số đều cau mày.

”Có nhầm không đấy?”

”Hạ Hầu sư đệ đang làm cái gì vậy?”

”Ảo thân của hắn chiến đấu thay hắn, vậy mà lại chọn đại sư bá Nhai Sơn? Quả thực làm mất mặt chúng ta!”

”Đúng vậy, thế là thế nào?”

Ở Phong Ma kiếm phái, Hạ Hầu Xá vốn vẫn là kẻ lập dị, tính tình u ám, không được mọi người yêu quý.

Có lẽ có người tôn trọng hắn, có lẽ có người sợ hắn, nhưng sẽ không có ai thật sự thích hắn.

Bây giờ ảo thân của hắn vừa xuất hiện, mọi người lập tức bàn tán ồn ào.

Dù gì cũng là tu sĩ thiên tài có hi vọng trèo lên Nhất Nhân đài nhất của Phong Ma kiếm phái năm nay, vậy mà ảo thân của hắn lại là đối thủ của chính mình?

Nhục nhã đến mức nào?

Dù có thắng, ai sẽ cho rằng đây hoàn toàn là công lao của Hạ Hầu Xá?

Ngay khi ảo thân của Hạ Hầu Xá xuất hiện, kết quả thật sự của trận chiến này đã không còn phải bàn cãi.

Là ai bước lên Nhất Nhân đài đã hoàn toàn không quan trọng.

Quan trọng là người chiến thắng cuối cùng thật sự chỉ có một.

Ba Kiến Sầu đồng thời xuất hiện,cảnh tượng này rất lạ lùng và kì diệu.

Tiếp theo sẽ là trận chiến giữa “Kiến Sầu và Kiến Sầu”, người người đều tò mò, người người đều chờ mong.

Bộ trường bào đỏ sậm che kín thân hình gầy gò của Hạ Hầu Xá, vết máu đỏ thẫm dưới mi tâm như rỏ mãu, mang một sự kìm nén làm người ta ngạt thở.

Hạ Hầu Xá đứng yên tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như hắn nghe thấy tất cả, lại dường như không nghe thấy gì cả.

Trong đầu chỉ có những hình ảnh trong cửa thị phi nhân quả lần lượt hiện lên.

Tâm tình hắn đột nhiên trở nên rối bời.

Một Kiến Sầu khác ngồi ngay ngắn ở phía trên, đáy mắt vô tình vô cảm.

Ánh mắt tối tăm của Hạ Hầu Xá rơi vào trên thân thanh kiếm cổ dài sáu thước trong tay trái nàng.

Vết đỏ từ mũi kiếm kéo dài dọc thân kiếm như một chiếc gai đâm thật sâu vào đáy mắt hắn, mi tâm lập tức đau nhức, khiến hắn phải nắm chặt nắm đấm trong tay áo mới có thể chịu dựng được cơn đau như xé rách tim gan này.

Nhai Sơn Nhất Tuyến Thiên!

”Nhất Tuyến Thiên...”

Là tiếng lẩm bẩm trong miệng Hạ Hầu Xá khi vừa nhìn thấy.

Khi phát hiện ánh mắt hắn thay đổi, Kiến Sầu cũng nhớ tới, có điều sau phút chốc lại không có tâm tư suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc ẩn giấu huyền cơ thế nào nữa.

”Kiến Sầu” trên vương tọa xương trắng nhìn “Kiến Sầu” đối diện một hồi lâu, ánh mắt rơi vào Phong Lôi Dực Đế Giang có điện xà vàng óng bao quanh, cuối cùng lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Cuối cùng nàng cũng đứng dậy khỏi vương tọa, giẫm lên chín ngàn chín trăm chín mươi chín bộ xương.

Thế là bộ cổ̀n phục uy nghiêm cũng hiện ra toàn cảnh trước mặt mọi người: Trên y bào đen tuyền là hình thêu màu đỏ thẫm như máu tươi, có hình ác quỷ, hình rồng khổng lồ, hình bộ xương...

Một tay là Quỷ Phủ dữ tợn tà khí lẫm liệt, một tay là trường kiếm cổ xưa ngay thẳng chính trực.

Khí chất gần như trái ngược lại giao hội trên người nàng.

Không ai biết nàng là chính hay là tà, cũng không ai biết trước nàng rốt cuộc là một tồn tại như thế nào.

Cái nhìn đến từ “tương lai” dường như mang đầy nguy hiểm khiến Kiến Sầu mang Phong Lôi Dực Đế Giang trên lưng lập tức phát hiện.

Thế là nàng đập cánh lao tới như một tia chớp.

Uy thế đáng sợ lập tức ập tới.

Sấm sét chạy khắp toàn thân, gió lốc cuốn quanh thân nàng.

Không ngờ nàng lại quyết định tiên phát chế nhân.

Ầm ầm!

Sấm sét như từ chín tầng trời đánh xuống.

Tia sét to lớn mang uy thế kinh khủng từ trên trời đánh xuống.

Phong lôi dực vỗ một cái.

Sấm sét chấn động, theo quỹ tích Phong Lôi Dực vẽ ra đánh thẳng về phía Kiến Sầu đầu đội vương miện mười hai chuỗi ngọc.

Quá nhanh, quá gần!

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần.

Một đôi lạnh lùng băng giá, một đôi vô tình uy nghiêm.

Chỉ một thoáng, nhanh như ánh chớp.

Hai mắt Kiến Sầu tương lai lóe lên ánh sáng, một bàn tay đâm tới.

Bàn tay trắng muốt, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ mạch máu màu xanh bên trên, nếu là lúc khác có lẽ còn có tâm thưởng thức, nhưng bây giờ lại đâm qua vô số sấm sét, lộ ra vẻ ung dung gần như biến thái.

Oành!

Sấm sét mang theo hơi thở hủy diệt đánh thẳng vào bàn tay này, lại không thể làm nó tổn thương một chút nào.

Kiến Sầu ảo thân của Hạ Hầu Xá kinh hãi, đồng tử co lại kịch liệt, nhưng đã quá muộn để né tránh.

Phong Lôi Dực Đế Giang to lớn còn mang theo uy thế hào hùng lúc này lại bị năm ngón tay xem như tầm thường giữ lại.

Cổ̀n phục uốn lượn, uy thế nặng nề.

Trên gương mặt Kiến Sầu tương lai mang một phần sát khí, một phần tiên khí, khi nhìn thấy Phong Lôi Dực Đế Giang, đáy mắt lại mang một chút tán thưởng.

Thời gian dường như ngừng lại.

Cảm giác trong tay rất chân thực, dường như Phong Lôi Dực hoàn toàn do đạo ấn ngưng tụ linh lực mà thành chính là thực thể.

Nàng nhìn kĩ Phong Lôi Dực, trong ánh mắt lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện vẻ bể dâu và... hoài niệm!

Kiến Sầu với Phong Lôi Dực Đế Giang trên lưng không hiểu được ánh mắt này, thậm chí còn cảm thấy hoang mang.

Có điều ngay sau đó cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập đến.

Ánh mắt đến từ tương lai không hề chuyển qua nhìn người nàng mà vẫn chỉ nhìn chiếc cánh trên lưng, sau đó môi khẽ cong lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng, như thể không có một chút tình cảm nào.

”Nếu nó vĩnh viễn là cánh Đế Giang thì thật là tốt“.

Thở dài.

Tất cả mọi người trên quảng trường bao gồm Kiến Sầu đều ngẩn ra: Lời này nghĩa là gì?

Nhưng vấn đề này ngay lập tức biến mất trong đầu mọi người, không có thời gian để suy nghĩ nữa.

Bởi vì...

Vừa mới dứt lời, Kiến Sầu đầu đội vương miện, mình khoác cổ̀n phục đã lạnh lùng vươn tay kia ra tóm lấy chiếc cánh khổng lồ, hùng hổ xé mạnh.

Roạt!

Ánh vàng và sấm sét đan xen, máu tươi bắn ra tung tóe.

Phong Lôi Dực Đế Giang to lớn không ngờ lại bị xé rách một đoạn dài.

Tay không xé rách cánh của thần thượng cổ.

Người phụ nữ đứng giữa không trung hai tay nhuốm máu tươi, vẻ mặt lại không có bất cứ thay đổi nào.

Điện xà nổ tung, ánh vàng vỡ vụn.

Nhưng còn không kết thúc...

”Ngươi sẽ có thứ tốt hơn...”

Tiếng nói nhỏ như thì thầm phát ra từ miệng Kiến Sầu tương lai.

Hai bàn tay nàng cầm cánh Đế Giang không hề buông ra mà tiếp tục xé xuống phía dưới.

Run sợ.

Đau đớn lập tức lan tràn.

Vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn xuất hiện trên mặt Kiến Sầu ảo thân của Hạ Hầu Xá.

Nàng ngẩng đầu lên, miệng há rộng, dường như muốn hét lên vì đau khổ, nhưng...

Không có âm thanh.

Sức mạnh kinh khủng.

Ánh sáng hộ thân mạnh đến mấy cũng khó mà ngăn cản được.

Da bị xé rách, máu thịt bắn toé, ngay cả xương cốt được gió đen chạm khắc sâu trong thân thể lúc này cũng bị bẻ gãy.

Xé rách chiếc cánh.

Xé rách thể xác!

Xé làm hai nửa!

Da trắng như tuyết, máu đỏ chói mắt, xương trắng rợn người.

Toàn bộ quảng trường không một tiếng động.

Tất cả âm thanh đều biến mất, ngay cả tiếng gió cũng ngưng trệ vì cảnh tượng đáng sợ này.

Nữ tu sĩ tàn nhẫn mà lạnh lùng, có khuôn mặt giống đối thủ của mình như đúc, lại dùng đôi tay nhìn rất thông thường xé đối thủ của mình thành hai mảnh.

Phụt!

Mưa máu đầy trời!

Máu tươi bắn vào bộ cổ̀n phục nặng nề, thấm vào móng tay nhắn nhụi trong suốt, hắt vào đáy mắt không mang nửa phần tình cảm.

Trong ánh mắt của Kiến Sầu, một “Kiến Sầu” dùng tay không xé một “Kiến Sầu” khác thành hai mảnh, không lưu tình chút nào.

Nàng đứng giữa không trung, sống lưng thẳng tắp, đứng ở trung tâm của Côn Ngô, đứng trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người.

Cao ngạo.

Tàn nhẫn.

Lạnh lẽo.

Mười hai chuỗi ngọc trên vương miện nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, cổ̀n phục đen tuyền thêu đỏ như hoàng bào khoác trên người, vẻ mặt nàng không có một chút rung động, uy nghiêm lạnh lùng như một bạo chúa.

Phù Đạo sơn nhân không nói nên lời, Hoành Hư chân nhân không nói nên lời, tất cả trưởng lão và đệ tử của Nhai Sơn hay Côn Ngô cũng không nói nên lời.

Ngay cả đối thủ của Kiến Sầu, Hạ Hầu Xá, lúc này cũng ngây người.

Còn ai có thể chiến được một trận?

Máu bắn khắp trời nhanh chóng biến mất.

Thân thể do sáu cánh cửa thị phi nhân quả biến ảo ra vốn là mượn quy tắc, tụ linh khí mà thành, sau khi bị xé rách liền vỡ vụn, lại hóa thành linh khí hỗn loạn quay về với trời đất.

Thế là Kiến Sầu thứ ba dường như chưa từng tồn tại, cảnh giết chóc tàn bạo đẫm máu cũng dường như chưa hề xuất hiện.

Kiến Sầu đứng trên quảng trường, chưa động một bước.

Mọi người đều nhìn chằm chằm “Kiến Sầu” giữa không trung khó mà dời mắt đi, chính Kiến Sầu cũng không phải ngoại lệ.

Lúc này toàn bộ Côn Ngô chỉ có tĩnh lặng.

Gió từ trên cao thổi tới xua tan phù vân, tất cả đều hóa thành sương mù mờ mịt bay qua đám người, chỉ con lại...

Lạnh!

Sau lưng không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Thắng bại đã định, nhưng không ai có thể ngờ được lại phân định bằng phương thức tàn khốc như vậy.

Bạo chúa Kiến Sầu, trong gió, xoay người lại.

Nàng nhìn thấy Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn thấy nàng.

Trong mắt nàng không có dao động, dường như đã nhìn thấu thế sự đổi dời, gạt bỏ mọi phù phiém xa hoa, chỉ còn lại sự bình tĩnh mộc mạc như biển sâu.

Cánh tay phải từng dính đầy máu tươi chậm rãi vươn về phía Kiến Sầu.

Cách rất xa, lại dường như chỉ đưa tay ra là có thể chạm đến.

Chính?

Tà?

Lúc này Kiến Sầu nhìn không rõ.

Chỉ có một sự khát vọng gần như điên cuồng dâng lên trong lòng nàng.

Nàng khó mà khắc chế chính mình, cũng không muốn khắc chế.

Khi Kiến Sầu tương lai vươn tay về phía nàng, nàng cũng vươn tay ra.

Đó là hai bàn tay giống nhau như đúc, dường như đâm thủng ranh giới không gian - thời gian, hiện tại và tương lai giao hội, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Kiến Sầu không cảm thấy sự tồn tại của đối phương.

Đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, nàng chỉ thấy một sức mạnh thuần túy, còn Kiến Sầu trong tương lai chỉ là một vùng hư vô.

Nhưng lúc này vị bạo chúa đẫm máu kia lại ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười cực nhạt với nàng, gần như không có...

Vù!

Gió mạnh thổi tới.

Ảo thân ngưng đọng lại hóa thành hư ảnh, dường như không chống lại được cơn gió này, bị thổi tan đi.

Trên quảng trường, mọi người giương mắt nhìn Kiến Sầu cô độc giơ tay ra giữa không trung.

Không ai có thể đọc hiểu vẻ mặt của Kiến Sầu lúc này, cũng như không ai có thể đọc hiểu lời nói ảo thân Kiến Sầu để lại...

Kiến Sầu dường như không phát hiện ánh mắt hoặc là kinh hãi hoặc là tức giận của mọi người, nàng chỉ ngây ngốc nhìn không trung phía trước.

Không trung chật hẹp.

Nàng đứng ở nơi gần trời cao nhất, nhìn bầu trời xanh thẳm không hề có gì che chắn, dường như chỉ cần đưa tay ra là chạm tới trời.

Một sự mong mỏi mãnh liệt chưa từng có đang nhanh chóng bén rễ, điên cuồng sinh trưởng.

Đó là nàng trong tương lai, Kiến Sầu trong tương lai!

Mạnh mẽ làm người ta kính ngưỡng.

Nàng đứng trên cao nhìn xuống “chính mình” trong quá khứ.

Mà ở nơi cao hơn sẽ có phong cảnh đẹp hơn.

Chưa bao giờ nàng mong mỏi mình trở nên mạnh mẽ đến vậy, mạnh mẽ để đi lên từng bậc, để nhìn từng cảnh tượng đẹp hơn.

Khi nào có thể vượt lên mọi anh hào, trèo lên đến đỉnh cao, đưa mắt nhìn xuống chúng sinh bên dưới?