Nhìn Kiến Sầu vẫn chưa hết sững sờ, Hoành Hư chân nhân than một tiếng, lại làm người nghe không rõ rốt cuộc là khen ngợi hay là kiêng kị.
Phù Đạo sơn nhân cũng nhìn Kiến Sầu rất lâu, vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trận chiến vừa rồi nhìn chung không có gì để nói.
Ảo thân Kiến Sầu của Kiến Sầu có sức mạnh hoàn toàn áp đảo.
Mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều khiến người xem ngây ngất trước sức mạnh của nàng.
Đặc biệt là khi nàng xé nát ảo thân Kiến Sầu với Phong Lôi Dực Đế Giang trên lưng.
Bạo lực và đẫm máu cực điểm, vừa tàn nhẫn vừa quyết đoán, chỉ dựa vào sức mạnh đôi tay đã kinh khủng như thế, thể xác của nàng còn mạnh mẽ thế nào?
Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu, Phù Đạo sơn nhân chậm rãi quay lại nhìn Hoành Hư chân nhân, hỏi một câu: “Ngươi ghen tị à?”
“...”
Ghen tị?
Lúc này trong lòng Hoành Hư chân nhân không có ý nghĩ gì, đành phải cười gượng lắc đầu, đổi giọng hỏi: “Ảo thân của đại đệ tử của ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?”
Phù Đạo sơn nhân gặm một miếng đùi gà, lông mày khẽ động, liếc Hoành Hư chân nhân một cái rồi cúi đầu: “Tâm ma“.
Hai chữ nói ra, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, thậm chí còn hơi nhíu mày lộ vẻ lo lắng, dường như đang lo nghĩ cho tương lai của đồ nhi nhà mình.
Ảo thân của Hạ Hầu Xá là Kiến Sầu, còn có thể giải thích là hắn từng thua dưới tay Kiến Sầu nên sinh ra chấp niệm.
Ảo thân của Kiến Sầu lại lộ ra một sự sát phạt giết chóc đẫm máu, quả thực làm mọi người cảm thấy bất an.
Phù Đạo sơn nhân nói là “tâm ma” kì thực cũng trùng với suy đoán của mọi người, có điều không biết vì sao sau khi Phù Đạo sơn nhân nói ra đáp án này, Hoành Hư chân nhân lại thấy không đáng tin lắm. Tuy nhiên Hoành Hư chân nhân cũng không để lộ nghi hoặc của mình: “Vừa rồi ta cảm giác được đồ nhi Tạ Bất Thần của ta đã xuất hiện trên đảo Trảm Nghiệp ở Tây Hải, nó tư2f ẩn giới Thanh Phong am về, nhất định sẽ mang về một số tin tức. Ẩn giới yếu ớt bị phá hoại nghiêm trọng, bây giờ chỉ có thể thừa nhận uy áp của tu sĩ Kim Đan kì. Nếu thực hiện đúng kế hoạch của ngươi và ta, phái mấy tu sĩ Kim Đan kì vào ẩn giới xem xét, đứa đồ nhi này của ngươi...”
Phù Đạo sơn nhân nhướng mày: “Làm sao?”
”Đứa đồ nhi này của ngươi tất cũng nằm trong số này“. Hoành Hư chân nhân coi như chấp nhận câu trả lời “tâm ma” của lão, nói tiếp: “Nếu nó có tâm ma thật, tốt nhất là sau tiểu hội liền giải quyết luôn. Ẩn giới Thanh Phong am quỷ dị khó lường, ngươi nhất định còn biết rõ hơn ta, nếu đến lúc đó mới lo lắng thì e là không kịp“.
”Chuyện này còn cần ngươi phải bận tâm sao?”
Phù Đạo sơn nhân nghe vậy lập tức xem thường.
Hoành Hư chân nhân không nói nữa.
Phù Đạo sơn nhân đột nhiên lại nhớ tới gì đó: “Cái thằng đệ tử thứ mười ba của ngươi lại không chết à?”
Trên tấm bia thứ hai, tên của Kiến Sầu xuất hiện bên trên tên của Tạ Bất Thần, tên của Tạ Bất Thần không biến mất mà chỉ xếp xuống thứ hai cho thấy hoặc là hắn đã chết khi chưa có ai vượt qua hắn, hoặc là hắn đã đột phá khi còn chưa có ai vượt qua hắn.
Bây giờ nghe Hoành Hư chân nhân nói vậy, Phù Đạo sơn nhân mới nhớ lại chuyện này.
Không chết, xem ra đúng là đã đột phá.
Hoành Hư chân nhân khẽ cười nói: “Đại nạn không chết, may mắn kết đan“.
“...”
Giả vờ khiêm tốn.
Phù Đạo sơn nhân cực kì buồn nôn vì nụ cười giả tạo của lão, chỉ cười một tiếng: “Xem ra chờ đồ nhi của ngươi về rồi dẫn đường cho mấy người nữa đi thăm dò ẩn giới là phương án tốt nhất rồi“.
”Đúng là như thế“.
Dường như không nghe được vẻ lạnh nhạt trong lời nói của Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân bình tĩnh gật đầu đồng tình với lão.
Phù Đạo sơn nhân lắc đầu, vỗ vỗ tay, trên mặt lộ ra vài phần trào phúng.
Lão không tiếp tục đề tài này nữa, hừ lạnh một tiếng: “Đồ đệ của ngươi kết đan cũng không sớm hơn đồ đệ của ta bao nhiêu. Hơn nữa bây giờ Nhất Nhân đài này là đồ nhi của ta trèo lên!”
Đây mới thật sự là chuyện vui lớn!
Còn Tạ Bất Thần?
Đệ tử chân truyền thứ mười ba của chưởng môn Côn Ngô?
Nó là cái gì?
Lão vỗ vỗ tay, vẻ ủ ê trên mặt lập tức biến mất, thay thế là nụ cười vui sướng hân hoan.
Đứng trên bậc thềm đại điện Chư Thiên nhìn xuống cả quảng trường Vân Hải, cả Côn Ngô, Phù Đạo sơn nhân nghiêm trang hắng giọng mấy tiếng, cao giọng tuyên bố: “VÒng thứ ba kết thúc, một trăm mười chín người, một trăm mười chín tòa Tiếp Thiên Đài quy về một người. Người thắng, Kiến Sầu Nhai Sơn!”
Câu này như đốt cháy cả Côn Ngô, vô số tiếng bàn tán đồng loạt vang lên, nhất thời nghe không rõ rốt cuộc là ai đang nói gì nữa.
Kiến Sầu thu lại tất cả tâm tình, nghe thấy âm thanh này liền vô thức nhìn về phía đối diện.
Hạ Hầu Xá đã biến mất.
Chỉ còn lại một bóng người màu đỏ sậm ngược dòng người mà đi.
Ầm ầm ầm!
Các Tiếp Thiên Đài vốn phân bố bôn sphias Côn Ngô toàn bộ hội tụ về phía tòa Tiếp Thiên Đài cao nhất.
Hạ Hầu Xá hai mươi tư, Như Hoa công tử mười sáu, Tiểu Kim mười ba, Khương Vấn Triều mười một, Tả Lưu mười...
Một trăm mười chín tòa Tiếp Thiên Đài.
Đá cứng va đập vào nhau, ầm ầm như đất rung núi lở.
Bụi đất mịt mù, những tảng đá không ngừng lồi lên lõm xuống, nhanh chóng biến thành một đài cao to lớn như một lục địa rộng lớn lơ lửng giữa không trung.
Trên quảng trường Vân Hải, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, mắt lộ vẻ thán phục.
Kiến Sầu cũng quay đầu nhìn Tiếp Thiên Đài to lớn trên trời, có chút hồi hộp.
Hoành Hư chân nhân mỉm cười nhìn Kiến Sầu một cái, than một tiếng “đúng là anh hùng xuất thiếu niên” rồi tiến lên trước một bước, đứng phía trước đại điện Chư Thiên.
Gió lạnh thổi đạo bào bay phần phật.
Râu tóc bạc trắng bay theo gió làm lão có cảm giác như đã đắc đạo thành tiên.
Bàn tay giấu trong tay áo giơ về phía trước, lòng bàn tay ngửa lên.
”Thỉnh Nhất Nhân đài!”
Giọng nói công chính bình thản không lớn lắm nhưng khi lọt vào tai mọi người lại có cảm giác trầm hùng vang vọng.
Mọi người nhìn thấy một ấn phù màu đen phức tạp hiện lên trên lòng bàn tay Hoành Hư chân nhân, nhìn có vẻ rất tầm thường.
Nhưng khi nó xuất hiện, linh khí lưu động giữa đất trời dường như đột nhiên dừng lại một chút.
Ánh mắt mọi người rơi vào ấn phù cũng khó mà thu lại.
Một ánh vàng từ ấn phù màu đen chậm rãi ngưng tụ, sau đó bắn thẳng lên hư không phía trước đại điện Chư Thiên như tên rời cung.
Ầm!
Ánh vàng như đụng vào thứ gì đó trong hư không, phát ra gợn sóng lăn tăn.
Thế là một đài cao hình bát giác cuối cùng hiện ra giữa gợn sóng.
Gần như cả Trung Vực đều cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Nó có hoa văn cổ xưa điêu khắc trên đế, tám góc có tám cây cột khổng lồ đứng thẳng, bên trên điêu khắc tám loài thú thượng cổ mang khí tức mênh mông. Nó lơ lửng trên hư không phía trước đại điện Chư Thiên như trôi nổi ngoài cửu thiên, cuối bầu trời.
Quá cao, quá cao, lại có cảm giác làm mọi người ngạt thở.
Ầm ầm!
Tiếp Thiên Đài vốn đã tụ làm một như một lục địa, khi đài cao này xuất hiện lại phân tách ra, hóa thành từng bậc thang lớn nhỏ khác nhau, từ thấp kéo dài lên cao.
Một trăm mười chín tòa Tiếp Thiên Đài biến thành một cầu thang chạy thẳng lên Nhất Nhân đài trên cao.
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn Nhất Nhân đài trên tầng mây, cảm thấy rất mơ hồ.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của nó, lại không thể nhìn rõ từng góc cạnh của nó, dường như có một sức mạnh nào đó ngăn cản không cho nàng xem xét.
Phù Đạo sơn nhân nhìn Nhất Nhân đài xa xa, mặt lộ vẻ cảm khái: “Trên tám cây thông thiên trụ này đã có bao nhiêu cái tên rồi?”
”Không nhiều, cũng không ít“.
Hoành Hư chân nhân mỉm cười, dường như chính lão cũng không rõ rốt cuộc trên đó có bao nhiêu cái tên. Lão nhìn về phía Kiến Sầu: “Nhất Nhân đài đã hiện, một khắc sau liền biến mất. Có thể nhận được cơ duyên thế nào hoàn toàn phải xem duyên pháp của tu sĩ lên đài. Mời tiểu hữu Kiến Sầu Nhai Sơn lập tức bước lên thông thiên lộ, đi lên Nhất Nhân đài!”
Kiến Sầu sớm đã nghe nói về lai lịch của Nhất Nhân đài này. Tin đồn Nhất Nhân đài chính là pháp đài do tu sĩ thượng cổ để lại, vẫn trôi nổi ngoài bầu trời như trôi trên mặt biển vô định.
Hoành Hư chân nhân mời ra Nhất Nhân đài không phải là thật sự “thỉnh” mà chỉ là “định“.
Ấn phù trong tay Hoành Hư chân nhân là “cấm đoạn phù”, có thể tạm thời mượn sức mạnh quy tắc của thiên địa, tạm thời cắt đứt liên lạc giữa Nhất Nhân đài và không trung, dừng lại bên trên Côn Ngô.
Nhờ vậy tu sĩ tư cách bước lên Nhất Nhân đài ở mỗi một kì tiểu hội Tả Tam Thiên liền có thể bước lên Nhất Nhân đài trong thời gian “cấm đoạn” này, giành lấy cơ duyên của mình.
Nhất Nhân đài tượng trưng cho vinh dự cao nhất của tất cả tu sĩ Trung Vực trẻ tuổi.
Không nhất định mỗi một người trèo lên Nhất Nhân đài liền có thể trở thành tu sĩ truyền kì, nhưng mỗi một vị tu sĩ truyền kì chắc chắn đều đã từng trèo lên Nhất Nhân đài, để lại tên mình trên tám cây thông thiên trụ của Nhất Nhân đài.
Quần tinh lấp lánh, anh hào vô số, nhưng mỗi lần chỉ có một người.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Kiến Sầu.
Có khen ngợi, có kính nể, có cảm khái, còn có cả hoài nghi, thậm chí là khó tin.
Tất cả những thứ này, Kiến Sầu đều xem như không thấy.
Nàng cúi người vái Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân: “Đệ tử tuân lệnh!”
Y bào trắng nhạt sạch sẽ như nhuộm màu sắc không trung.
Động tác của nàng khiêm tốn mà cung kính, thần thái bình tĩnh lại dịu dàng, ánh mắt mang ba phần nhuệ khí, ngoài hình dáng gương mặt thì không nhìn ra có liên hệ gì với ảo thân xuất hiện lúc trước.
Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân gật đầu một cái cho phép, Kiến Sầu xoay người, ngẩng đầu nhìn lê Nhất Nhân đài bát giác trên trời.
Một trăm mười chín bậc thang trải dài trước mắt, mỗi một bậc thang đều vô cùng to lớn.
Đứng phía trước thông thiên lộ, bóng dáng Kiến Sầu trở nên nhỏ bé.
Ánh mắt vô số người rơi vào trên người nàng, có Chu Thừa Giang, có Khương Vấn Triều, có Tả Lưu, Tiểu Kim hưng phấn, có Niếp Tiểu Vãn kích động.
Gần trăm người Nhai Sơn bên kia cũng đều tụ tập một chỗ nhìn Kiến Sầu, đều có cảm giác vinh dự. Thẩm Cữu và các đệ tử của Phù Đạo sơn nhân thậm chí còn vênh mặt lên, kiểu như “Đây chính là phong phạm của Nhai Sơn ta“.
Kiến Sầu chỉ đứng ở phía trước, không hề nhúc nhích.
Lờ mờ, huyền ảo.
Đài cao hình bát giác sừng sững không động, lại dường như có sóng gợn từ đó lan rộng ra.
Ánh vàng Hoành Hư chân nhân bắn ra lúc trước bây giờ hết phát sáng lại tối đi, dường như đang xung đột quyết liệt với đài cao.
Nhất Nhân đài tỏa ra hơi thở nguy hiểm, lại cổ kính chấn động lòng người.
Rốt cuộc trên cao còn có phong cảnh thế nào, chính nàng sẽ phải đi xem.
Đại điện Chư Thiên đã ở rất gần trời, Nhất Nhân đài cao hơn đại điện Chư Thiên, vượt qua độ cao của vòm trời sẽ là ở đâu?
Trong lồng ngực chợt sinh ra một luồng hào khí.
Trung Vực ba ngàn môn phái, anh hào khắp nơi, cuối cùng chỉ còn lại một người, mà người này chính là nàng.
Kiến Sầu Nhai Sơn.
Thế là nàng bước tới một bước, đặt chân lên bậc thang đầu tiên của thông thiên lộ.
Vù!
Mặt đá ảm đạm đột nhiên bắn ra ánh vàng vô tận, thông thiên lộ kéo dài lên cao lập tức phát sáng rực rỡ.
Kiến Sầu cảm nhận được một hơi thở khác lạ, tất cả thiên địa linh khí giờ khắc này đều bị khóa chặt.
Nàng không thể ngự khí, cũng không thể ngự không, thậm chí ngay cả thuận phong cũng không thể.
Nhất Nhân đài bắt nàng phải đi về phía trước từng bước một.
Xoay lưng về phía mọi người mà đi, bóng dáng nàng rơi vào trong mắt mọi người như được dát một lớp vàng.
Tâm Kiến Sầu đột nhiên tĩnh lại.
Một chút nôn nóng cũng không có.
Một bước đặt xuống, bước thứ hai bước ra, hướng lên Nhất Nhân đài ở chỗ cao nhất.
”Khoan đã!”
Khi bước thứ hai của nàng vừa đặt xuống, bên rìa quảng trường Vân Hải đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai.
Giọng nói này vô cùng xa lạ.
Kiến Sầu ngẩn ra, vô thức cau mày.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn chỗ phát ra âm thanh, liền thấy một bóng người mềm mại nhảy lên rồi hạ xuống quảng trường Vân Hải.
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này lạnh như băng, phẫn nộ vô cùng vô tận, nụ cười lạnh lùng châm chọc bên môi càng khiến mọi người run lên.
Tiễn Chúc phái, chưởng môn Chúc Tâm!
Bà ta đi trước, phía sau không ngờ còn có gần trăm đệ tử Tiễn Chúc phái cũng hạ xuống quảng trường Vân Hải, đi thẳng về phía đại điện Chư Thiên.
Mọi người vốn đang chen chúc đứng xem trên quảng trường Vân Hải, bây giờ Tiễn Chúc phái khí thế hừng hực, Chúc Tâm tiên tử lại mang vẻ mặt không hề thiện ý, tất cả vội vàng tránh ra một con đường.
Thế là đội ngũ Tiễn Chúc phái giống như một mũi tên nhọn xé rách sóng người bắn thẳng về phía Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân.
Những người khác còn không rõ nhưng trưởng lão nhiều môn phái trên quảng trường Vân Hải cơ bản đã nhân được tin tức.
Tin tức Tiễn Chúc phái bị diệt quá nửa trong một đêm đã lan truyền giữa các trường lão, chưởng môn.
Có điều bây giờ đang là tiểu hội, lại liên quan đến Nhai Sơn nên không ai dám mở miệng nói gì, phải chờ đến lúc tiểu hội kết thúc mới có thể thương thảo, đến lúc đó sợ rằng sẽ có một trận gió tanh mưa máu.
Không ngờ bọn họ chưa nói, chưởng môn Chúc Tâm của Tiễn Chúc phái đã xông thẳng lên.
Lần này có trò hay để xem rồi.
Mọi người đều không nói gì, tới tấp đưa mắt nhìn Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân.
Khi nhìn thấy Chúc Tâm xuất hiện, Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân đồng thời nhíu mày.
Thời gian Nhất Nhân đài xuất hiện có hạn, nếu làm mất thời gian sẽ rất phiền phức.
Thấy Kiến Sầu đã dừng lại, Phù Đạo sơn nhân bình tĩnh nhắc nhở: “Kiến Sầu nha đầu, tiếp tục đi lên!”
Kiến Sầu thu ánh mắt lại, trong lòng biết sợ là đã xảy ra chuyện gì đó, có điều nàng không biết là chuyện gì.
Dù sao lúc này cũng không phải lúc tính toán chuyện này.
Nàng cũng biết nặng nhẹ, gật đầu tỏ ý mình đã rõ, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước, không cần biết “khoan đã” hay không “khoan đã” gì hết.
Từng bước một, nàng bước rất vững, cũng rất nhanh.
Càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.
Cuối ánh mắt của nàng, tòa đài cao đó cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Đã đi tới trước đại điện Chư Thiên, Chúc Tâm đương nhiên nghe thấy câu này của Phù Đạo sơn nhân.
Bà ta cười lạnh một tiếng, vẻ mặt âm hiểm: “Sơn nhân, đệ nhất tiểu hội Tả Tam Thiên ít nhất cũng phải là một người phẩm đức cao thượng. Kiến Sầu Nhai Sơn âm hiểm hèn hạ, thắng không xứng đáng, dựa vào cái gì có thể trèo lên Nhất Nhân đài?”
Lời này vừa nói ra, cả quảng trường Vân Hải liền như bùng nổ.
Chúc Tâm tiên tử sao lại nói thế?
Ai không biết ân oán giữa Tiễn Chúc phái và Nhai Sơn gần đây?
Có điều lại có mấy người thật sự để trong lòng?
Không ngờ bây giờ Chúc Tâm tiên tử lại nhảy ra, nói thẳng Kiến Sầu không có tư cách bước lên Nhất Nhân đài.
Chuyện này đúng là rất lớn.
Phía dưới, các đệ tử Nhai Sơn đã nhíu mày.
Vẻ mặt Phù Đạo sơn nhân lại không thay đổi chút nào. Lão nhẹ nhàng nhìn Chúc Tâm một cái, làm như đang suy nghĩ: “Nhìn ngươi không quen lắm, ai vậy nhỉ?”
“...”
Lập tức là một sự yên tĩnh kì lạ.
Các vị trưởng lão trên quảng trường Vân Hải toàn bộ ngớ người.
Chúc Tâm tiên tử của Tiễn Chúc phái trong giới tu hành Trung Vực cũng coi như là rất có danh tiếng. Tiễn Chúc phái của bà ta gần trăm năm nay cũng phát triển không ngừng, chỉ xếp hạng dưới Bạch Nguyệt cốc trong các môn phái lấy nữ tu sĩ làm chủ sức mạnh tuy chỉ trung bình nhưng danh tiếng lại không nhỏ.
Tại sao...
Phù Đạo sơn nhân lại như chưa từng nghe nói?
Hoành Hư chân nhân nhìn về phía Kiến Sầu đang tiến lên xa xa, quay lại bình thản giải thích với Phù Đạo sơn nhân: “Phù Đạo huynh tu hành đã lâu, ba trăm năm trước lại ra ngoài vân du. Chưởng môn Chúc Tâm tu luyện chưa tới ba trăm năm, phụ trách Tiễn Chúc phái cũng là chuyện gần trăm năm nay, đương nhiên tên tuổi cũng không lọt vào tai Phù Đạo huynh“.
”À“.
Phù Đạo sơn nhân nghe vậy mới nhìn Chúc Tâm một cái.
”Thì ra là nhân tài mới nổi của Trung Vực, thảo nào sơn nhân ta chưa từng nghe nói“.
“...”
Khuôn mặt Chúc Tâm biến thành đen sì, khó coi đến cực điểm, như là bị người ta tát thẳng vào mặt.
Những người còn lại trên quảng trường Vân Hải cũng đưa mắt nhìn nhau: Phù Đạo sơn nhân không nể mặt Tiễn Chúc phái đã đành, dù sao cũng không hợp nhau, tính lão vốn vẫn vậy, có đổi cũng không đổi được. Nhưng những lời của Hoành Hư chân nhân nghe có vẻ ôn hòa, thực ra ý tứ lại rất đáng suy ngẫm!