Ta Là Chí Tôn

Chương 125: Tửu Trung Chí Tôn



Chỉ thấy người kia cau mày, bất mãn ngoẹo đầu nhìn qua, hiển nhiên đã cực kỳ không hài lòng.

Đổi lại là ai cũng không thể hiểu nổi, đang yên đang lành ngồi yên lặng câu cá, kết quả lại bị người ném tới tấp mấy tảng đá lớn tới, không nói cá có bị dọa chạy hay không, ngay cả hoàn cảnh trang nhã tĩnh trí đều bị phá hoại không còn sót lại chút gì!

Ngươi con mẹ nó, vậy mà lại làm thật...

Sao ngươi còn không lật trời đi hả!?

Hay ngươi trực tiếp dựng một căn lều trên đó luôn đi?

Đốt đàn nấu hạc, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!

Tốt a tốt a... Rốt cục ngươi cũng xong việc... Thế mà... Thế mà còn muốn đặt một cái ghế lên bệ đá?

Người này đã triệt để kinh ngạc.

Ngọa tào, chẳng nhẽ ngươi còn muốn câu cá ở đây a!?

Hằn trừng tròng mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể hiểu nổi, không thể tưởng tượng lại có thể phát sinh chuyện quái dị như vậy.

Người chủ sự kia có vẻ là một tay phú gia công tử, là cái lại tay trói gà không chặt. Hả? Không đúng, con hàng này là bị trọng thương... Thương nặng như vậy, thế mà còn rảnh rỗi đến đâu câu cá?

Hết thảy công việc đều do người sau lưng hoàn thành.

Đặt lên một cái bàn, lại thêm một cái ghế, sau đó còn làm chỗ tựa lưng. Chuẩn bị cần câu tốt, dây câu tốt, lại cột chắc lưỡi câu, mắc chút thính, thả chút mồi nhử....

Thế mà còn lấy ra một bộ chăn giường nhỏ....

Chờ một chút, có phải ngươi cũng giúp hăn câu cá luôn không a, ta nói?!

Ân... Như vậy mà vẫn chưa xong? Vẫn còn làm tiếp?!

Phốc phốc phốc phốc...

Tựa như muốn đập chết tất cả cá trong hồ vậy, liều mạng ném mồi câu vào trong hồ. Đến một hồi lâu sau, bỗng nhiên quay đầu mỉm cười với hắn, nói:

- Vừa rồi dọa chạy mất cá của ngươi, thực sự cảm thấy có lỗi, ta cũng giúp ngươi dụ cá một chút.

Phốc phốc phốc...

Lại mất nửa ngày ném mồi sang bên hắn.

Người câu cá triệt để trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không nói được nửa lời, hắn hoàn toàn bó tay rồi.

Lấy lịch duyệt nhiều năm phong phú của hắn, cũng bị sự tình hiếm thấy trước mắt khiến hoang mang không biết phải làm gì, không nhịn nổi đưa tay gãi đâu.

Hắn khẽ vươn tay, khiến Vân Dương mẫn cảm nhậy thấy, trên đầu người này phần lớn là tóc đã ẩn ẩn chuyển sang màu xám trắng.

Tu vi cao bao nhiêu tạm thời khó nói, nhưng tuổi có vẻ không nhỏ a...

Chờ đến lúc Vân Dương thản nhiên ngồi xuống, thời gian trôi qua cũng ít nhất nửa canh giờ.

Một hòi nháo kịch thật hay a!

Thế nhưng phường kịch này còn chưa kết thúc, thậm chí mởi chỉ vừa mới mở màn, bơi, lão giả này nhìn thấy... Vân Dương thản nhiên ngồi xuống cũng chỉ là thản nhiên mà ngồi xuống, ngay cả ý định buông cần cũng không có, chỉ cầm mồi câu, bóp lại lóp.

Rốt cục tên này muốn làm cái quỷ gì đây?!

- Khục!

Lão giả ho khan một cái, nghi ngờ nói:

- Vị công tử này, tốn nhiều công sức bố trí như vậy, ngay cả mồi câu cũng đã rải khắp nói, tại sao còn không buông cần?

Vân Dương mỉm cười đáp lại:

- Hành động vừa nãy đã làm kinh sợ đám cá, hiện tại quá nửa là không có con cá nào dám tới, ném mồi câu xuống là muốn dụ chúng, chỉ cần yên lặng chờ một chút sẽ tự hấp dẫn cá tới, đương nhiên muốn chờ một lúc nữa mới hạ cần câu.

Lão già không nhịn được cười lên:

- Vậy công tử e phải phí một phen công phu rồi. Lấy kinh nghiệm của lão hủ, sau khi có động tĩnh lón như vậy, trong vòng một canh giờ,sẽ chỉ có một chút cá nhỏ như lòng bàn tay tới, các lớn hơn một chút, tuyệt đối sẽ không tới, muốn câu cá lớn, ít nhất cũng phải đợi sau ba canh giờ.

Vân Dương thư thư phục phục ngồi xuống, dựa lưng vào chỗ tựa, thản nhiên nói:

- Chỉ cần có thể câu được cá lớn, đừng nói ba canh giờ, coi như ba ngày ba đêm ta cũng có thể đợi.

Vân Dương mỉm cười:

- Câu cá lớn, cần kiên nhẫn. Lão trượng, an tâm chớ vội.

Ý định đùa cợt Vân Dương một phen của lão giả kia không những không thành, ngược lại còn bị Vân Dương dạy cho một bài học, lập tức cảm thấy như bị chẹn họng. Cố đè sự tức giận ngồi xuống, ngậm miệng không chịu nói chuyện.

Vốn định nói dăm ba câu đuổi gia hỏa này đi, để bản thân có thể trơ lại an tĩnh, không nghĩ tới gia hỏa này lại nói đợi ba ngày ba đêm, tốt a, ta đúng là muốn xem xem, tên phú gia công tử vạn sự đều để người khác động thủ như ngươi, có thể nhẫn nại tốt như vậy hay không...

Nhưng hắn không nói lời nào, không có nghĩa Vân Dương sẽ im lặng:

- Lão trượng, áo tơi của ngươi là mua ở nơi nào? Nhìn xem có vẻ không tồi nha, chỉ cần mặc vào, dù mưa gió sương tuyết đều không phải sợ. Còn có cái mũ rộng vành này, quả thực là... Có thể che khuất cả người nha.

Lão giả hừ hừ một tiếng, cũng không đáp lời.

- Mặt trời chói trang như vậy, nếu có một cái mũ rộng vành để che...

Vân Dương thở dài, có vẻ như lúc nào hắn cũng thở dài.

Lão giả vẫn không nói lời nào.

- Xin hỏi lão trượng họ gì?

Vân Dương hỏi.

Lão giả vẫn chăm chú ngắm mặt nước lăn tăn, mắt điếc tai ngơ.

- Lão trượng thọ bao nhiêu rồi?

Vân Dương lại hỏi.

Lão đầu vẫn chăm chú nhìn nước chảy, không nói một lời.

Vân Dương gãi gãi đầu, đột nhiên nhặt lên một tảng đá to bằng đầu người, “Hắc” một tiếng ném ra ngoài.

Phốc!

Bọt nước lại phóng lên tận trời.

Chính là nện ở trước cần câu của lão đầu.

Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng, mặt nước khó khăn mới bình tĩnh lại, nay lại lập tức nổi gợn sóng, sau một viên đá này, chỉ sợ phải đợi rất lâu mới có thể có cá đến.

Lão giả lập tức đứng dậy, giận dữ nói:

- Tiểu công tử nhà ngươi sao không hiểu chuyện như vậy! Ngươi ngươi... Ngươi làm như vậy không phải là quấy rối a?

Vân Dương cười tủm tỉm:

- Xin hỏi lão trượng họ gì?

Lão đầu thở dốc hô hô:

- Lão phu chuyển sang nơi khác, không ở đây nữa.

Lão đứng dậy, như muốn bỏ đi.

- Lão Phương, chúng ta cũng không ở đây nữa. Vị lão trượng này nhất định là một cao thủ, cơ hội gặp mặt cao thủ như vậy sao có thẻ bỏ qua, chúng ta đi theo hắn, hắn ở đâu, chúng ta liền ở đó, không thể để mất giấu.

Vân Dương kêu, cũng dứng dậy theo lão giả.

Lão đầu không còn gì để nói.

Ngửa mặt lên trời thở dài một hoi.

Nhịn không được thò ta ra sau lưng sờ soạng một hồi, thế mà lấy ra một cái hồ lô rượu lớn, vặn nắp hung hăng uống một ngụm lướn, trừng lớn hai mắt:

- Tức chết ta rồi...

- Lão trượng bớt giận, chớ tức chớ tức.

Vân Dương ôn hòa nói:

- Tuổi tác cũng đã lớn như vậy, nếu tức giận có thể nguy hại đến tính mạng, nơi đây ít người lai vãng, nếu vạn nhất lão xảy ra chuyện, há không phải khiến người bóp cổ tay thở dài...

“...”

Lúc này, không chỉ có lão đầu kém chút bốc hỏa, ngay cả Phương Mặc Phi cũng có chút bó tay.

Đến giờ hắn vẫn không nhìn ra, Vân Dương quấy rối như vậy là muốn làm gì.

Cái này không phải là cố tình gây sự sao?

Công tử, ngươi còn nhỏ a? Sao có thể hư như vậy?

Vân Dương nhìn hồ lô rượu lớn kia, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ quái, nói khẽ với lão trượng:

- Rượu này của lão trượng không tệ nha!

Lão đầu hừ hừ một tiếng, ôm hồ lô rượu liếc mắt.

Tiểu tử này lại muốn uống rượu của ta?

Suy nghĩ nhiều a?

Lão đầu hừ một tiếng, quệt quệt mồm, lại đem hồ lô rượu thả về chô cũ, vẫn khong muốn phản ứng với người nào đó.

- Lão Phương, rượu của chúng ta đâu?

Vân Dương quay đầu hỏi.

Khóe miệng Phương Mặc Phi giật giật mấy cái:

- Có ngay.

Chốc lát sau:

Một cái bàn được bày trước mặt Vân Dương, lập tức mười đĩa đồ nhắm nóng hổi đặt trên mặt bàn.

Hai chén rượu, óng ánh long lanh.

Một vò rượu cũng được đưa lên.

Chỉ riêng bình rượu này, vừa liếc mắt có thể nhìn ra, rõ ràng là một vật có số năm không nhỏ.

Thậm chí nay cả chữ trên thiếp dán, cũng đã gần như nhìn không ra.

Từ trong ra ngoài, biểu lộ rất rõ là một bình rượu lâu năm, rượu ngon cất dấu lâu năm!

Lão đầu cầm cần câu, lơ đãng nhìn qua vò rượu, thế mà dừng lại một chút. Con mắt bị mũ rộng vàng che lại, lộ ra trạng thái trợn tròn.

- Nói đến cái gọi là rượu này, đã tồn tại vô số năm, từng có vô số đại sư cất rượu, các loại rượu cũng vô cùng phong phú, ganh đua sắc đẹp, mỗi loại đều mang theo một ý nghĩa riêng biệt, không loại nào kém loại nào.

Vân Dương chậm rãi nói:

- Nhưng mà từ xưa đến nay, có thể được toàn bộ đại lục, toàn bộ thế gian công nhận là đại sư cất rượu, lại chỉ có Tửu Thần ba trăm ba mười năm trước, Phượng Huyền Ca.

Nói đến đây, ngay cả lão đầu không sắc thái kia cũng không nhịn được gật đầu.

Hoàn toàn chính xác, tại phương diện cất rượu này, Phượng Huyền Ca có được thành tựu không người không phục.

- Phượng Huyền Ca thân là nhất thế cao thủ, lại cả đời không tranh quyền thế, từ năm ba mươi tuổi mãi cho đến năm hai trăm bảy chín tuổi, cũng chính là hai mươi năm trước mất tích, trong cả đời, chỉ tận sức làm hai chuyện, một là y, hai là rượu. Lúc ấy, người trong giang hồ xưng ông là: Tà Y Tửu Thần.

- Ý thuật của hắn xuất thần nhập hóa, phương thức hành y của hắn có thể nói kiếm tẩu thiên phong, phá vỡ lẽ thường, vì vậy được xưng là tà. Bất quá hôm nay không nói tới y thuật của hắn, chỉ nói đến rượu. Đời này của hắn, số lần tự tay chế rượu có thể nói là nhiều vô số kể. Nhưng mà có thể được bản thân hắn công nhận lại không có mấy, hết thảy cũng chỉ có bảy loại. Mà bảy loại này, được xưng là Bắc Đẩu Thất Tinh Tửu.

Lão giả kia ngồi ngay ngắn một bên, khuôn mặt dưới mũ rộng vành lộ ra một tia đùa cợt: Ngươi biết cái rắm! Phượng Huyền Ca còn có rượu càng tốt hơn, càng quý giá hơn a... Hừ.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Nhưng, rất ít người biết, cái gọi là Bắc Đẩu Thất Tinh Tửu này chỉ là rượu ngon mà Phượng Huyền Ca công bố ra bên ngoài. Mặc dù mỗi loại trong Bắc Đẩu Thất Tinh Tửu đều là thượng phẩm hiếm thấy, nhưng còn xa mới có thể đạt đến cấp bậc cực phẩm!

- Kỳ thực, Phượng Huyền Ca quý trọng nhất ba loại rượu, chính là rượu mà hắn dùng để kết bạn, chi làm Thiên Địa Nhân Tam Tài Tửu. Dưa vào tu vi, quá khứ, kinh lịch khác nhua mà lấy ra chiêu đãi bạn bè.

Lão giả thở dài nhẹ nhõm một cái, thầm nghĩ: “Tiểu tử này có thể biết chuyện xưa như vậy, quả nhiên không tầm thường.

Vân Dương nói:

- Nhưng mà ba loại rượu này tuy có thể xưng là cực phẩm, nhưng vẫn chưa phải là đỉnh cấp danh tửu mà Phượng Huyền Ca tôn sùng, đỉnh cấp danh tửu mà hắn trân tàng, cũng chính là đỉnh cấp danh tửu của cả Thiên Huyền đại lục, nó tuyệt không phải Thiên Địa Nhân Tam Tài Tửu, mà là... Tửu Trung Chí Tôn!

- Cái gọi là Tửu Trung Chí Tôn, chỉ riêng vật dùng để ủ đã vô cùng khó được, Phượng Huyền Ca sưu tầm vô số báu vật khắp Thiên Nam Tây Bắc mới có thể ủ chế mà thành, cả đời hắn, cũng chỉ ủ có 99 vò mà thôi.

- Ngày thành rượu, hắn cũng không lập tức thưởng thức mà liền bảo quản lại, bình thường khó mở. Chính bản thân Phượng Huyền Ca cũng khó có thể uống, nhưng mà từ năm hắn hai trăm ba mươi tuổi, lại chỉ uống loại rượu này, đối với Phượng Huyền Ca khi đó, phóng nhãn khắp thiên hạ, ngoại trừ Tửu Trung Chí Tôn ra, không có bất luận rượu ngon nào có thể vào cổ họng hắn!

- Cho đến khi mất tích, đỉnh cấp danh tửu không được nhắc đến này, chỉ còn lại chín vò cuối cùng!

- Lúc vừa hiện thế, liền bị tranh đoạt sạch sẽ. Cuối cùng có sáu vò chảy vào thị trường, đồng thời trải qua nhiều lần đấu giá. Khi ấy, giá cả cao nhất dường như đạt đến số lượng ba ngàn mai huyền tinh!

Vân Dương từ từ nói, trong thanh âm như mang theo mị lực kỳ lạ.

Ba ngàn mai huyền tinh.

Bên kia, lão đầu đội nón rộng vành ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút tiếc nuối.

Cuộc đấu giá năm đó, khi hắn nhận được tin tức lại đã chậm... Bằng không, sau vò rượu kia, tất có một vò cho lão!

Chỉ mới ba ngàn mai huyền tinh tính là cái rắm gì, ta có thể trả ba vạn a!

------------