- Cho đến ngày nay, sáu vò rượu chảy vào trong thị trường kia đều bị những người yêu rượu cất giấu, khó mà có thể gặp được, mà ba vò rượu còn lại của hắn thì càng không có người biết tăm tích. Nhưng có một ngày, khi Vân Hầu của Ngọc Đường đế quốc ra ngoài làm việc, trong lúc vô tình cứu được một người. Cũng bởi vì vậy mà kết thành mạc nghịch chi giao. Khi hai người lưu luyến chia tay, người kia đưa cho Vân Hầu một vò rượu. May mắn thế nào, vò rượu kia lại chính là Tửu Trung Chí Tôn!
- Lúc ấy, cách thời gian Phượng Huyền Ca ủ rượu, đã được 112 năm!
Vân Dương mỉm cười.
Lão đầu cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói:
- Ngươi lải nhải cả ngày trời, đến cùng là muốn nói điều gì? Chẳng lẽ vò rượu này của ngươi, chính là Tửu Trung Chí Tôn kia? Hắc hắc, buồn cười.
Vân Dương mỉm cười:
- Xem ra lão trượng ngài cũng không phải nhân sĩ Thiên Đường thành.
- Ý ngươi là sao?
Khẩu khí lão đầu rất nóng nảky.
- Nếu như là người Thiên Đường thành, nhất định sẽ biết, nhất kiếm nhiếp sơn hà Thiên Ngoại Vân Hầu, phủ Vân Hầu chỉ có một vị công tử, gọi là Vân Dương.
Vân Dương nói:
- Vị Vân Dương công tử này môi hồng răng trắng, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, phóng thái siêu nhiên, chính là nhất đẳng mỹ nam hiếm thấy trên đời. Hoặc có thể nói, nếu tiến hành một giải thi đấu bình chọn mỹ nam, vị Vân Dương công tử này căn bản không cần tham gia, liền có thể trở thành chủ nhân vòng nguyệt quế!
Lão đầu càng lúc càng không giữ được bình tĩnh, cơ hồ muốn nổi bão:
- Ngươi tân bốc người khác, thổi phồng tới mức thiên hoa loạn trụy, cũng chỉ là nói nhảm!
Nếu đã khen vị Vân Dương công tử kia như thế, như vậy kẻ trước mắt này, khẳng định không phải tên Vân Dương trong lời kể kia!
Trên đời này làm gì có người nào khen ngợi bản thân như vậy, nếu không chẳng phải quá mức vô liêm sỉ sao!?
Nếu đã không phải tên Vân Dương kia, vậy thì có chỗ tốt nào? Tóm lại vẫn là vô duyên với Tửu Trung Chí Tôn kia a!
Vân Dương cười tủm tỉm nói:
- Lão trượng, mọi người tuy là bèo nước gặp nhau, những cũng là có duyên, bản công tử tự giới thiệu một chút, ta gọi là Vân Dương, chính là người chúng ta vừa đàm luận, công tử duy nhất của phủ Vân Hầu.
“...”
May đang nói chuyện bình thường, nếu lão đầu đang ăn uống gì đó, chắc chắn đã phun ra đầy trời.
Một câu nói kia của Vân Dương, quả thực kỳ phong.
Ngươi khen tới mức thiên hoa loạn trụy nửa ngày trời, hóa ra là tâng bốc bản thân?
Thế gian này, sao có thể có người vô liêm sỉ như thế?!
Lão đầu tức giận đến phát cười, nghiêm mắt giễu giễu nói:
- Người chính là Vân Dương, công tử nhà Thiên Ngoại Vân Hầu? Theo cách nói của ngươi, vò rượu này, chẳng nhé chính là một trong chín vò Tửu Trung Chí Tôn còn sót lại kia?
- Sai!
Vân Dương quả quyết.
Lão đầu sửng sốt:
- Không phải vậy ngươi chém gió cái rắm?!
Vân Dương nói:
- Theo ta được biết, sáu vò được đấu giá kia, người mua được đều là người mê rượu, sớm đã uống cạn đỉnh cấp trân tửu này! Hai vò còn lại, ai cũng không biết nó ở nơi nào, càng không biết có chăng còn tồn tại hay không.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Cho nên nói, vò rượu này của ta, chính là một vò Tửu Trung Chí Tôn duy nhất còn sót lại trên thế gian này, coi như nói là một vò thạc quả cận tồn, độc nhất vô nhị cũng không phải quá lời.
Lão đầu sửng sốt:
- Nó thực là vò rượu kia?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Phải hay không phải, tự nhiên có phương pháp kiểm tra. Lão trượng ngài đã có rượu ngon, ắt hẳn cũng nghe nói qua Tửu Trung Chí Tôn của Phượng Huyền Ca, chỉ cần mở ra nê phong mùi rượu sẽ toát ra, tạo thành một đầu phượng hoàng giương cánh như muốn bay đi. Đây chính là độc môn tiêu ký của Phượng Huyền Ca, tin rằng, không có mấy người vì hũ rượu thạc quả cận tồn kia mà bắt chước làm giả đi...
Hứng thú của lão giả lập tức bị câu lên, lúc này cũng đã thèm tới nước miếng chảy ròng ròng, nhất thời có chút đứng ngồi không yên.
Chỉ thấy Vân Dương tiêu sái nâng chưởng đao.
Bộp một tiếng.
Nê phong bị đẩy ra, một cỗ hương rượu lập tức trào ra, mùi hương khó nói thành lời. Lão đầu sưu sưu sưu bước tới ba bước, đôi mũi điên cuồng hút lấy hương rượu.
Xuy xuy xuy...
Hương rượu bốc lên một chút, lại thực sự chậm rãi hình thành một đầu phượng hoàng giương cánh muốn bay trên không trung, mặc dù chỉ là do hương rượu hình thành, nhưng ánh mắt cao ngạo kia, lại hiển thị rõ sự bễ nghễ, ngạo thị thiên hạ.
- Thực... Thực sự... Thực sự là... Tửu Trung Chí Tôn!
Tròng mắt lão đầu như muốn rớt ra ngoài, ánh mắt nhìn Phương Hoàng dần tiêu tán kia dồn dập chưa từng có.
Khoát nhẹ tay, mũ rộng vành nhất thời bay ra ngoài.
Lộ ra một gương mặt góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt tràn ngập sự tang thương, nhưng ánh mắt lại trong trẻo vô cùng, con ngươi thanh tịnh như hài đông bốn năm tuổi, hắc bạch phân minh, tựa hồ còn chút hương vị ngây thơ.
Tóc lão giả kia xác thực như cảm nhận của Vân Dương hồi nãy, chính là màu xám trắng, nhưng mà nhìn qua, lại không khiến người cảm thấy già nua, mà ngược lại tràn đầy sinh mệnh lực lượng. Vẻ tang thương như đã lịch luyện toàn bộ hồng trần.
Nhìn qua tang thương tịch mịch, nhưng nếu nhìn kỳ, thế mà lại thấy gương mặt này rất anh tuấn. Nhất là hai đầu lông mày, nghiêng nghiêm bay lên, nhưng đường cong cũng không phải rất lớn, không hề ẩn chứa hưng lệ chi khí kia.
Nhưng nếu bỗng nhiên nhảy lên một cái, sự uy nghiêm bắn ra cũng tương đối chấn nhiếp lòng người.
Vân Dương nhìn thế, trong lòng càng thêm mấy phần chắc chắn.
- Đương nhiên chính là Tửu Trung Chí Tôn.
Vân Dương bắt đầu chậm rãi xử lý một đạo phòng hộ cuối cùng của vò rượu, dùng một cây chủy thủ, chỉ cắt ra một lỗ nhỏ bằng ngón cái.
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ tán thưởng.
Người chưa từng uống rượu mà Phượng Huyền Ca cất, không thể biết được dụng ý trong đó.
Rượu của Phượng Huyền Ca, nhất là Tửu Trung Chí Tôn này, dù chỉ bay mất một chút mùi rượu, cũng đều là sự láng phí không thể tha thứ.
Vân Dương làm như thế, phía trên lớp phong nhìn lớn bằng ngón cái, nhưng mặt dưới, cùng lắm cũng chỉ lớn chừng hạt đậu nành. Sau khi rót một chén, lại đem một miếng gỗ nhỏ đeo gọt cần thận nút lại. Quả là thiên y vô phùng, sẽ không khiến hương rượu nhân cớ hội tiêu tán.
Vân Dương cười cười:
- Đến cùng vẫn là Tửu Trung Chí Tôn của Phượng Huyền Ca, tất nhiên là cần trân quý một chút.
Lão giả mỉm cười gật đầu:
- Không tệ.
Vân Dương nhấc vò rượu lên, một đạo tửu thủy trong trẻo sền sệt chảy ra, chậm rãi roiiw vào chén rượu, rót đến đầy khoảng tám phần, mùi rượu đã khiến người muốn say, phiêu dật khắp mặt hồ.
Rót xong một chén, Vân Dương say mê nhấp một ngụm, nói:
- Quả nhiên không hổ là đỉnh cấp trân tửu tiếp cận với “Đạo”, tương truyền, uống Chí Tôn tửu, liền có thể tiếp cận Đạo cảnh... Ai, chỉ tiếc là quá ít.
Vừa thở dài, vừa đem một tắc nút trở lại.
Lại đem vò rượu cẩn thân để một bên, bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên:
- Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon chưa từng thấy! Không phụ manh danh đỉnh cấp trân tửu!
Lão giả bên cạnh thấy thế khong khỏi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:
- Ngươi... Ngươi không mời ta uống một chén?
Con hàng này bày đồ ăn, lấy ra một vò rượu, chuyện trò tự biên tự diễn nửa ngày trời, đem tửu trùng của lão phu kéo kên tận miệng, kết quả lại... Tự uống?
Rõ ràng tiểu tử này bày lên hai chén rượu a, chẳng nhẽ chỉ bởi vì đặt cho xứng đôi đẹp mắt?!
Biểu hiện của Vân Dương càng thêm giật mình, trừng tròng mắt nhìn chằm chằm đơi sphuongw:
- Mời ngươi một chén... Tại soa ta phải mời ngươi uống một chén?
Lão đầu há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Vân Dương:
- Ngươi... Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn mời ta uống rượu?
Vân Dương im lặng nhìn lão:
- Lão trượng... Ngươi thấy ta nói nhiều như vậy, là vì muốn mời ngươi uống rượu? Các này... Sao có thể thế? Ngài suy nghĩ quá nhiều đi!
Nếu tứ đại hoàn khố bọn Đông Thiên Lãnh ở đây, tất sẽ vỗ bàn thán phục, lão đại đúng là lão đại a, ta khen ngợi bản thân thì làm sao? Ta phân tích lai lịch rượu ngon thì lại làm sao? Ta muốn khoe khoang không được a? Loại chuyện như khoe khoang, không phải là phải làm trước mặt người khác mới gọi là khoe khoang sao? Không có người xem, khoe khoang cái rắm a!
Đây mói là hoàn khố chi đỉnh, là điển hình tiên tiến cần nói theo, lão đại rõ ràng đã đạt đến cự hạn của trang bức, hoàn toàn có thể viết thành sách giáo khoa, đời đời truyền lại a, hoàn mỹ, quả thực quá hoàn mỹ!
Lão đầu nổi đầy hắc tuyến, gân xanh trên trán nhảy tưng tưng, nhất thời câm nín, không biết nói gì cho phải.
“...”
- Ta nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn giới thiệu rượu của ta a.
Vân Dương buồn bực nói:
- Giới thiệu xong, đúng không? Ngươi cũng biết, đúng không? Ngươi cũng hiểu, đúng không? Chúng ta đã nói chuyện vuui vẻ xong, đúng không? Vậy ngươi xem ta uống, chẳng phải cũng là một niềm vui thú sao? Ngươi cho rằng ai cũng có thể nhìn thấy diệu tướng của Tửu Trung Chí Tôn sao? Ai cũng được ngửi mùi Tửu Trung Chí Tôn sao? Làm người phải biết thỏa mãn a!
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Tối thiểu nhất, ta đã để ngươi nhìn thấy Phượng Hoàng a...
Lão đầu đột nhiên có một xúc động muốn giết người.
Không phải vì muốn giết người đoạt bảo, mà vì tên gia hỏa này quá vô sỉ, quá vô sỉ...
Lão tử nghe ngươi dông dài nửa ngày, liền chỉ vì muốn xem hương rượu hóa thành Phượng Hoàng?
Ta tiện đến vậy sao?
- Kỳ thực con người ta có một đam mê, đam mê muốn giới thiệu đồ tốt với người khác, hoặc ngươi có thể cho rằng ta đang khoe khoang cũng không sao.
Vân Dương mỉm cười, cười đặc biện tiện:
- Ta ăn ngon, uống ngon, chơi cui, ta có tất cả những mỹ hảo trên đời... Sau đó tự ta hưởng thụ, nhìn người khác thèm tới chảy nước miếng, thậm chí không cần đồ nhắm, chỉ mấy bát cơm cũng đã rất thỏa nguyện, ngươi biết không...
Hắc tuyến trên trán lão đầu càng lộ rõ, càng nặng nề, quẫn bách tới mức tay chân như đồ thừa, không biết để đâu cho phải.
Trong lòng chỉ thấy như có mấy chục đầu thảo nê mã đang gào thét chạy qua: “Thực là mắc cỡ chết người! Lão tử sống cả một đời, cũng đã được mấy trăm năm, thế những chưa bao giờ quẫn bách đến như hôm nay! Mặt mũi như bị tát liên hoàn mấy trăm nát... Nóng rát a. Tên hỗn đản này thực không phải tiện bình thường, bình sinh ít thấy!
- Nhưng, thế nhưng, sao ta lại thấy con hàng này nói có lý a, xem như là lý do ngụy biện, ta cũng không thể phản bác được!
- Hừ!
Lão đầu giậm chân một cái, quay người muốn rời đi.
Thực sự không có mặt mũi nào trụ lại đây a.
Nhưng Vân Dương sau lưng đột nhiên mở miệng:
- Nhưng nếu lão trượng thực sự nhàn rỗi, lại không tránh tội ta lúc trước quấy rầy, như vậy, hai ta liền vừa câu cá, vừa uống rượu, lại nói chuyện phiếm, nhìn ngắm non sông tươi đẹp, cảm thụ gió thu mớn chớn, cũng là một niềm vui lớn nhân sinh hiếm có a
Lão đầu đã xoay người, chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được câu này, không khỏi cảm thấy cả người không khỏe.
Nếu ta lập tức quay đầu uống rượu, vậy há khong phải.... Càng thêm mắt mặt a.
Cho dù muốn quay đầu, nhưng vẫn cố cương ngạnh, sống chết không chịu quay lại.
Nhưng nếu không quay đầu, vò rượu này lại đã mở ra, chỉ sợ... Từ đây không còn nữa.
Lại nghe Vân Dương nói:
- Vui một mình không bằng vui chung, còn xin lão trượng ban cho ta chút mặt mũi này.
Lão đầu quay đầu như gió lốc, ha ha cười nói:
- Khó được ngươi thành tâm như vậy, lão hủ còn tử chối thì thật bất kính, đành ngại ngùng nhận lấy a.
Nụ cười trên mặt cũng trở nên nhu hòa.
Vân Dương không khỏi mừng thầm: “Chiêu này học của Đông Thiên Lãnh thực không tồi a, phương thức tiện nhân như vậy, quả nhiên rất hữu dụng...”
Người như vậy, khi Vân Dương nghe đến liền đã suy tính phương án. Khó khăn cũng chỉ là mở đầu. Làm thế nào để hắn uống rượu của mình là trọng yếu nhất.
Nhân vật như vậy, há có thể để hắn tùy tiện mời rượu liền muốn đến uống? Vân Dương quanh có nửa ngày, rốt cục đạt đến mục đích giai đoạn thứ nhất.
Nếu đã dùng rượu để đạt được mong muốn, như vậy...
Bất kể như thế nào, đây chính là con đường duy nhất mà trước mắt hắn có thể tìm thấy, có thể chống lại bên kia.
Sau đó phải làm như nào, chính hắn tùy cơ ứng biến.
Thành bại, ở chính ở chỗ này.
-----------
(Nê phong: người xưa dùng bùn để đạy rượu, rượu như vậy sẽ được bảo quản lâu và có hương thơm rất ngon)