Ta Là Chí Tôn

Chương 561: Quỳ Xuống! Cầu Ta!



- Ta không tin.

Băng tôn giả gầm lên.

Vân Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn ông.

Hắn biết, thật ra Băng tôn giả đã tin, nói như vậy chẳng qua chỉ là mạnh miệng mà thôi.

- Ngươi không tin?

Vân Dương bình tĩnh hỏi lại.

Ánh mắt Băng tôn giả tán loạn, toàn thân run rẩy.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Nếu ngươi không tin, vậy thì ta cũng không nói.

Băng tôn giả đột nhiên tiến lên một bước, nổi giận:

- Nói cho ta biết, trước khi con ta chết, nó đã nói cái gì?

Vân Dương lạnh như băng nhìn Băng tôn giả:

- Ngươi...đang cầu xin ta?

Cầu?

Trong cả cuộc đời của Băng tôn giả, chữ này chưa từng xuất hiện qua.

Lúc này nghe xong, ông giống như bị chọc giận:

- Ngươi...!

Vân Dương chắp tay phía sau lưng, nheo mắt lại:

- Làm sao? Ngươi ngoại trừ hãm hại con ruột của mình, hại cả gia đình y tan nát thì không biết làm gì nữa sao? Ngươi ngay cả cầu cũng không biết?

Băng tôn giả hung hăng nhìn Vân Dương, thở phù phù.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Ta không những biết Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo, mà còn biết nó dùng để đối phó Cửu tôn, còn biết đây là âm mưu của phụ thân Dương Ba Đào, còn biết Dương Ba Đào nói cái gì, còn biết tiếc nuối lớn nhất của đại soái nổi danh nhất là gì. Ta biết rất rất nhiều.

Hắn cười, giọng nói bình tĩnh để lộ sự tàn khốc vô tận:

- Ta đều biết hết những thứ này, nhưng trừ phi ngươi quỳ gối trước mặt ta cầu ta, nếu không ta sẽ không nói.

- Quỳ gối trước mặt ngươi cầu ngươi?

Băng tôn giả cuồng nộ nói:

- Ngươi nằm mơ đi.

Vân Dương gật đầu:

- Đúng vậy, cho nên bây giờ ta đi nằm mơ, còn ngươi thì cứ tiếp tục khóc ở đây. À đúng rồi, nơi này là mộ của Dương Ba Đào đúng không? Chôn cái gì vậy? Tại sao ta không biết Dương Ba Đào còn đồ gì lưu lại nhỉ?

Băng Tôn giả giống như muốn một ngụm nuốt Vân Dương vào bụng.

Nhưng Vân Dương vẫn không chút phật lòng, nhàn nhạt nói:

- Cáo từ.

Nói xong liền xoay người rời đi.

- Dừng lại.

Thân hình Băng tôn giả lóe lên, ngăn trước mặt Vân Dương, một tay dính đầy băng tuyết giơ lên cao.

Ánh mắt Vân Dương vẫn bình tĩnh, cũng không chống cự:

- Bây giờ ta và ngươi đối chiến, ngươi không phải là đối thủ của ta. Nhưng cho dù ta không hoàn thủ, ngươi dám giết ta không?

Băng tôn giả thở hổn hển.

- Ngươi giết ta rồi, trên đời này sẽ không ai biết được những thứ đó.

Vân Dương thản nhiên nhìn Băng tôn giả.

Ánh mắt Băng tôn giả đang cuồng loạn chậm rãi trở nên lo lắng, khiếp đảm, rồi vô thần.

Vân Dương chỉ đứng gần ông trong gang tấc, lại còn không phản kháng.

Chỉ cần giơ tay, ông có thể đánh chết hắn.

Nhưng Băng tôn giả cái gì cũng không nói được, cũng không làm được.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Ta vốn không muốn bức bách ngươi. Bởi vì bây giờ nhìn ngươi giống như một người cha đáng thương, muốn biết trước khi con mình chết đã nói cái gì. Theo lý, ta nên thành toàn cho ngươi.

- Dựa theo tình cảm nhân gian, ta không nên làm khó dễ ngươi.

Vân Dương lãnh đạm nói:

- Nếu là người cha khác, ta sẽ nói cho người đó không sót một chữ, cho dù người đó cực kỳ hung ác, tội lỗi chồng chất cũng không sao.

- Nhưng ngươi thì không được.

Ánh mắt Vân Dương đột nhiên hiện lên sự chán ghét và cừu hận.

Thù của chín vị huynh đệ.

Hận của vô số tướng sĩ.

Bi kịch cả đời của Dương Ba Đào.

Trong lòng Vân Dương đột nhiên cảm thấy chua chua, trừng mắt, khàn giọng hét lớn:

- Quỳ xuống! Cầu ta!

Cơ thể Băng tôn giả run lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Vân Dương, bắn ra ánh sáng rét lạnh.

Lúc này, ánh mắt của ông ta chỉ có cừu hận và phẫn nộ.

Vân Dương cũng lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt ngoại trừ hận ý ngập trời, còn thì một bước cũng không nhường.

Cảm nhận được ánh mắt kiên quyết của Vân Dương, Băng tôn giả nhất thời ý thức được, nếu ông ta không quỳ, đối phương nhất định sẽ không nói.

Nhưng Băng tôn giả là nhân vật như thế nào? Làm sao có thể quỳ xuống?

Cho dù bị đẩy vào đường cùng mạt lộ, ông cũng chưa chắc chịu khuất phục.

Nhưng chuyện lần này không thể né tránh, lại biến thành trạng thái giằng co.

Chỉ là khí thế của Vân Dương theo thời gian tiếp tục tăng lên, càng lúc càng lạnh lẽo.

Trái lại khí thế của Băng tôn giả càng lúc càng uể oải, càng lúc càng đi xuống.

Băng tôn giả vốn đã bị trọng thương, không còn thực lực như trước. Khi đối mặt với Vân Dương vẫn còn trong trạng thái cao ngất, không thể không rơi vào thế hạ phong.

Bịch!

Vân Dương đột nhiên tiến lên một bước, tuyết dưới chân phát ra tiếng bịch, ánh mắt hắn càng thêm lăng lệ, trầm giọng hét lên một tiếng:

- Tâm đã chết, còn không mau quỳ xuống cầu ta?

Bản năng cường giả của Băng tôn giả trỗi dậy, gần như điên cuồng gào lên một tiếng:

- Vân Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Khinh người quá đáng? Có sao? Chút thủ đoạn đó của ta sao có thể sánh bằng thủ đoạn của Băng tôn giả trước kia? Băng tôn giả đại nhân đại thế, nhưng lại khiến cho con ruột đang sống rất tốt của mình rơi vào tai họa cả nhà diệt vong, bản thân phải bỏ mình. Trước đó, ta có tư cách gì để nói bốn chữ “khinh người quá đáng” trước mặt Băng tôn giả?

Băng tôn giả vung cánh tay lên:

- Vì sao ngươi cứ nắm chặt chuyện này không bỏ? Nắm bím tóc của người ta quay qua quay lại, ngươi cảm thấy rất vui sao?

Với thân phận của Băng tôn giả mà nói, có thể nói nhiều như vậy đã là cực hạn của ông, xem như đã nhận thua trước mặt Vân Dương.

Nhưng Vân Dương vẫn không chịu buông tha:

- Đúng vậy! Xem ra Băng tôn giả rất am hiểu chuyện này. Mọi người trao đổi chút tâm đắc với nhau không được sao?

Băng tôn giả cố nén lửa giận nhưng lại khó ức chế, muốn bạo phát nhưng đáng tiếc, đối mặt với Vân Dương lạnh lùng như vậy, chỉ đành vô kế khả thi. Ông cảm giác được khí thế của đối phương cao hơn mình, thần thức của hắn đã hoàn toàn khóa chặt ông ta.

Hết thảy nói rõ, chẳng những thực lực của đối phương mạnh hơn ông, mà còn muốn giết chết ông.

Cho dù thời kỳ toàn thịnh của ông bỏ xa Vân Dương rất nhiều, nhưng bây giờ ông ta giống như đèn dầu sắp tắt, hữu tâm vô lực, đối đầu với Vân Dương cũng chẳng ích lợi gì.

Cho nên, cho dù đối phương đã dùng sự tiếc nuối lớn nhất cả đời ông để liên tục làm nhục ông, ông cũng vô lực phản kích, không thể làm gì được.

Tương tự, nếu ông muốn biết được một bí mật gì, trước mắt ông chỉ còn có một con đường.

Tính toán như vậy, mặc kệ từ phương diện nào, đối phương hoàn toàn ăn chắc ông. Ông chỉ có thể để cho đối phương tùy ý trêu chọc mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Băng tôn giả hiện lên sự bi thương.

Ai có thể nghĩ đến, Băng tôn giả - một trong ngũ đại Tôn giả danh chấn thiên hạ, lại rơi xuống mức độ này cơ chứ.

Nếu phải lựa chọn, nếu thật sự không thể không cam lòng từ bỏ, Băng tôn giả thậm chí đã nghĩ đến cái chết mà không cần phải chịu khuất nhục như vậy. Nhưng có lẽ, trước mắt vẫn còn chút dấu tích cuối cùng của con trai, nếu không biết, có chết cũng không yên lòng.

- Vân Dương…

Băng tôn giả thê lương nói:

- Vân công tử, ta biết ngươi hận ta. Là cao tầng của Ngọc Đường, ngươi tất nhiên biết Tứ Quý Lâu chúng ta đã làm chuyện gì với Ngọc Đường. Nhưng lão phu thật sự không còn sống lâu được nữa. Một phen biến cố lúc trước đã khiến tâm mạch của lão phu đứt từng khúc, hết cách xoay chuyển. Bây giờ chỉ còn lại một chút chân nguyên chi khí chống đỡ, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.

- Vân công tử biết chuyện mà Vân công tử đang nắm giữ chính là tiếc nuối lớn nhất cả đời lão phu.

- Không biết Vân công tử có thể thương cho một lão già sắp hấp hối như lão phu, trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, biết được con trai của mình đã nói gì trước khi chết không?

Gương mặt già nua của Băng tôn giả hiện lên sự đìu hiu, lời nói chẳng khác nào cầu khẩn:

- Chỉ cần Vân công tử chịu nói cho lão phu biết, cho dù lão phu chết ngay lập tức, ở dưới cửu tuyền, lão phu cũng vô cùng cảm kích.

Vân Dương lạnh lùng nhìn Băng tôn giả, thản nhiên nói:

- Băng tôn giả danh chấn thiên hạ, cũng có lúc như chó vẫy đuôi mừng chủ? Xem ra ông đã biết mình sơn cùng thủy tận, rốt cuộc không thể ra sức.