Ta Là Chí Tôn

Chương 562: Bí mật Thần cốt!



Băng tôn giả khuất nhục cúi đầu xuống, đột nhiên ho khan một tiếng, một giọt máu tươi tràn ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Ta cũng chẳng muốn ép ngươi. Như lời ngươi đã nói, một lão già hấp hối như ngươi có quỳ trước mặt ta, ta cũng chẳng thu được lợi ích gì. Nhưng đã yêu cầu người khác, có chuyện muốn nhờ người khác, muốn đả động được cao tầng Ngọc Đường như ta, tin rằng Băng tôn giả đại nhân biết mình nên làm cái gì.

Băng tôn giả thở hổn hển, nói:

- Vậy xin Vân công tử nói rõ. Để có thể đạt được nguyện vọng, lão hủ tất nhiên sẽ hết sức.

- Tứ Quý Lâu.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Ta muốn biết tất cả mọi chuyện của Tứ Quý lâu.

Bờ môi Băng tôn giả mấp máy, ánh mắt càng thêm phức tạp, nhìn chằm chằm Vân Dương, thấp giọng nói:

- Chuyện mà Vân công tử muốn biết, lão hủ cũng khó mà làm. Bí mật của Tứ Quý Lâu chỉ sợ khó như tâm ý của công tử, còn bí mật của cao tầng, của những huynh đệ liên quan đến ta, bất luận thế nào lão phu cũng sẽ không nói ra.

Vân Dương cười lạnh:

- Nói rất hay. Băng tôn giả đã có lựa chọn, vậy thì cứ như vậy đi. Ta cũng không cưỡng cầu ngươi nữa. Cáo từ, chúc Băng tôn giả kết thúc mà không cần tiếc nuối.

Sắc mặt Băng tôn giả trắng bệch, khàn giọng nói:

- Ta đã bán con trai của mình, tuyệt sẽ không bán huynh đệ nữa. Nỗi đau khi bị khoan tim đã trải qua một lần, không thể trải qua thêm lần nữa. Vân công tử, lão hủ nguyện ý lấy bí mật Thần cốt trao đổi tin tức của con trai mình. Chỉ cần ngươi biết bí mật Thần cốt, ngươi sẽ hiểu Tứ Quý Lâu đúng nghĩa là gì.

Tứ Quý Lâu chân chính?

Câu nói này làm cho ánh mắt Vân Dương sáng lên.

Vân Dương trầm ngâm một lát, sau đó nói:

- Thôi được, nếu ngươi không muốn bán đứng huynh đệ của mình, cũng xem như là người trọng tình trọng nghĩa. Nể tình Dương soái đã chết, ta không ép buộc ngươi nữa, cứ xem như vậy đi.

- Có thể công tử không tin, nhưng khi Tứ Quý Lâu được thành lập, tuy lão phu là Băng tôn giả dưới một người trên vạn người nhưng cũng không thể biết rõ. Điều duy nhất mà lão phu biết chính là, cao tầng lịch đại của Tứ Quý Lâu, tất cả đều tận lực làm một việc, chính là xưng bá thiên hạ, bố vũ giang hồ, chiếm đoạt khí vận càn khôn, mở ra Thiên thần mộ địa, thu hoạch được Thiên thần chi cốt, dung nhập bản thân, trùng kích cực hạn võ đạo, mở rộng cánh cửa đại đạo.

Băng tôn giả chậm rãi thuật lại.

Gương mặt Vân Dương vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng cân nhắc.

Nếu lấy lời nói của Băng tôn giả làm trọng điểm, tổng hợp tin tức có liên quan trước đó của hắn, cái gì là Đạo thần chi cốt, Băng thần chi cốt…cái gì là mộ địa…cái gì là Bố vũ giang hồ…

Những tin tức vụn vặt này, qua lời kể của Băng tôn giả, dần dần xâu chuỗi lại, hình thành một quỹ tích tương đối rõ ràng.

- Không biết đã bao nhiêu năm, lão Tông chủ Tứ Quý Lâu qua đời, Niên tiên sinh đăng thượng đại vị, nhưng từ lúc đó, không ai biết thân phận thật sự của Niên tiên sinh.

- Những người như chúng ta, nói dễ nghe thì là cao tầng siêu cấp của Tứ Quý Lâu, dưới một người trên vạn người, nhưng thực chất bên trong, sau khi Niên tiên sinh thượng vị, đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó, từ các nơi trong toàn bộ đại lục tìm ra được những người có thể truyền thừa, đồng thời kế thừa được thiên chất Thiên thần chi cốt…

Vân Dương nghe đến đây thì ngắt lời:

- Niên tiên sinh làm cách nào biết được các ngươi có thể tiếp thu hoặc kế thừa thiên chất của Thiên thần chi cốt?

Băng tôn giả nói:

- Trong tay Tông chủ có một bảo vật, có thể phát hiện được người phù hợp, nhưng nguyên lý cụ thể ra sao thì ta không thể biết được.

Vân Dương gật đầu nói:

- Xin hỏi Thần mộ là ở đâu? Sau khi ngươi trở thành Băng tôn giả, có đến đó lần nào không?

Băng tôn giả hổ thẹn nói:

- Không có. Trên thực tế, chúng ta hoàn toàn không biết địa chỉ cụ thể của mộ địa nằm ở đâu. Chúng ta chỉ biết khi khí vận càn khôn đạt đến một thời điểm xác định, mọi người đồng tâm hiệp lực mở ra một khu vực không gian, đó chính là Thiên thần mộ địa. Chúng ta phải cần có ba trăm sáu mươi lăm người tận hết khả năng, hợp lực hành động mới có thể mở ra. Nhưng khi mở ra, một lần vào không thể vượt quá mười hai người. Sau khi bước vào rồi, thời gian mọi người ở lại bên trong cũng chỉ có nửa canh giờ ngắn ngủi, cùng lắm cũng chỉ thu hoạch được một khối Thiên thần chi cốt, rồi phải nhanh chóng lui ra ngoài. Nếu không, sẽ vĩnh viễn hôn mê bên trong không gian đó.

- Mặc dù theo lời tông chủ nói, sau khi ra ngoài rồi, mọi người vẫn còn có thể chờ được cơ hội lần sau. Nhưng cái gọi là cơ hội lần sau chính là quá trình khí vận tích lũy quay vòng, căn bản khó mà có được. Cho nên, cả đời chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ có được một cơ hội mà thôi.

Giọng nói của Băng tôn giả đắng chát, thở dài một hơi.

- Cảm giác vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, mông lung không được sáng tỏ.

Vân Dương cũng thấp giọng thở dài.

- Đúng là khó mà sáng tỏ, bởi vì chính bản thân chúng ta cũng không rõ.

Băng tôn giả cười thảm một tiếng:

- Cho đến nay, chúng ta chỉ biết, chỉ cần gom đủ Thiên thần chi cốt, chúng ta có thể trường sinh bất lão, cùng thiên đồng thọ, nhật nguyệt đồng canh. Đây chính là ước nguyện lớn nhất của một tu giả, không người nào là không muốn có. Ha ha…

Vân Dương hỏi:

- Chẳng lẽ trong đó có một số biến cố ảnh hưởng đến mưu đồ của các ngươi?

- Đúng, bởi vì biến cố đó đã làm cho chúng ta nhận rõ chân tướng. Thì ra cố gắng của chúng ta cũng chỉ làm giá y cho người khác mà thôi.

Giọng nói của Băng tôn giả tràn ngập sự phiền muộn và bất lực.

Dường như đối với những việc làm cả đời của mình, ông cũng cảm nhận được sự bất lực xen lẫn hối hận trong đó.

- Hiện thực? Chân tướng? Giá ý? Tại sao lại nói như vậy?

- Trước khi Đao tôn chết, Đao thần chi cốt trong cơ thể y được chúng ta mang về. Ban đầu, chúng ta hy vọng Niên tiên sinh thi triển bí pháp, để Ngũ đệ đoàn tụ thần hồn, nhưng từ chuyện lần đó chúng ta mới biết được, chúng ta vẫn luôn liều mạng vì người khác, mà chúng ta còn là người thừa kế Thần cốt, mỗi một thời đại đều là như vậy…

- Thậm chí, tuyệt đại bộ phận người thừa kế, mãi cho đến một khắc chết đi, cũng không biết cả đời này rốt cuộc mình đã làm được gì, rốt cuộc là vì cái gì mà tồn tại, càng không biết thành quả cả đời mình liều mạng đã rơi vào tay ai, thành toàn cho ai…

Câu nói này khiến Vân Dương sợ hãi.

Đây là ý gì?

Một người tu hành cao thâm như Băng tôn giả, tại sao lại sinh ra nghi hoặc đối với con đường tu đạo của mình chứ?

Nếu người tu hành cao thâm sinh ra nghi vấn đối với con đường tu hành của mình, thật lâu vẫn không cách nào giải được, nhẹ thì tu vi không thể tiến thêm một bậc, nặng thì phản phệ bản tâm, tu vi bị hủy hết, không thể khinh thường.

- Vân công tử còn chưa nghĩ ra mấu chốt bên trong của chuyện này sao? Ta nói, trên thực tế người thừa kế Thiên thần chi cốt căn bản không phải chúng ta mà là một người hoàn toàn khác.

- Những người được gọi là người thừa kế thần cốt, ý nghĩa tồn tại cũng chỉ là liều mạng cho một người khác mà thôi. Chúng ta liều mạng lấy Thiên thần chi cốt trong không gian thần bí kia, ở bên ngoài duy trì tên tuổi cho Tứ Quý Lâu, nhưng khi chúng ta chết, thần cốt đã rơi vào tay bọn họ. Nhiều năm nhiều đời truyền thừa xuống như vậy, bọn họ đã sớm thu lấy không biết bao nhiêu Thiên thần chi cốt.

- Còn người như chúng ta cũng không biết đã chết bao nhiêu người.

- Đến bây giờ, tin rằng công tử đã có được một kết luận cho mình, đó chính là chi địa tuyệt mật của Tứ Quý Lâu, còn có mười hai người xưa nay chưa từng hiện thân. Thân phận thật sự của mười hai người đó mới chân chính là đỉnh phong của Tứ Quý Lâu, người thừa kế của Thiên thần chi cốt.

- Về phần những người như chúng ta, bất quá chỉ là vật dẫn tạm thời của thần cốt, chờ chúng ta tẩm bổ thần cốt đến một mức nhất định, cho dù chúng ta không chết vì chiến đấu bên ngoài thì cũng sẽ bị giết chết. Thần cốt bị những người kia lấy đi, sau đó dùng tiếp đời sau để bồi dưỡng.

Hận ý trong giọng nói của Băng tôn giả càng lúc càng nhiều.

Ngay cả Vân Dương cũng phải giật thót.

Người thừa kế thần cốt chân chính?

Mười hai người?

Đám người Đao tôn giả, Băng tôn giả chỉ có một khối Đao thần chi cốt, Băng thần chi cốt mà đã mạnh đến mức đó.

Mười hai người thần bí kia, đến bây giờ đã có bao nhiêu khối?

Tu vi của bọn họ đã đạt đến cấp độ kinh khủng như thế nào?

Cái gọi là Tứ Quý Lâu chân chính thì ra là như vậy.

Chẳng trách nào hắn chỉ ép có một lần, Băng tôn giả đã dễ dàng đem chuyện Thần cốt nói ra.

Thì ra hận ý trong lòng ông ta cũng rất nặng. Nhưng nói một cách rõ ràng, cũng chỉ là lập trường địch ta mà thôi.

- Cái gọi là Tứ Quý Lâu, bốn mùa mười hai tháng ba trăm sáu mươi lăm ngày…

Băng tôn giả cười thảm:

- Chúng ta chẳng qua chỉ là những người không có tư cách ở lại tổng bộ, được thả ra ngoài làm loạn thiên hạ, hấp thu khí vận càng khôn mà thôi.

- Cao tầng chân chính, ngoại trừ mấy hóa thân của Tông chủ hành tẩu giang hồ, chủ trì đại cục, những người còn lại chưa hề xuất hiện.