Ta Là Chí Tôn

Chương 703: Minh tranh loạn, ám phúc vũ!



Thế nhưng, trong đám giang hồ cũng không ít hạng người cay độc, nào có thể không nhìn rõ mấu chốt bên trong, không sai, năng lực ám sát của đám sát thủ các ngươi xác thực không ai có thể địch, khó mà đối kháng, thế nhưng chúng ta có ưu thế số lượng tuyệt đối, chỉ cần không làm bừa, chầm chậm mà tiến, kết quả tuyệt không có gì thay đổi!

Hơn nữa, càng có một cỗ lực lượng vô hình, dùng các lời đồn đại đem những sách lược chiến thuận truyền đến trong tai mỗi người...

Cắn cứ vào chiến thuật này, đám nhân sĩ giang hồ bảo trì thế tiến chậm rãi.

Mà kết quả của việc này... Chính là có trọn vẹn mấy vạn tên sát thủ, bị vây đến gắt gao!

Mọc cánh cũng khó thoát!

Vì phá vây, Hận Biệt Ly đã tuần tự tổ chức mấy chục lần tập kích, lại hoàn toàn không tạo thành nửa điểm tác dụng, chỉ hao binh vô ích.

Mặc dù song phương đều biết, nhân số thương vong bên sát thủ mỗi ngày đều hơn ngàn, mà người bên giang hồ cũng càng chết nhiều hơn!

Thế nhưng số lượng bên giang hồ lại quá nhiều để tính, người chết thì còn có người sau nối vào, người bổ sung còn nhiều hơn số người chết, binh lực càng lúc càng tăng, mà đám sát thủ lại chỉ như vô căn chi thủy.

Chết một người chính là thiếu một người.

Mạnh yếu song phương ngày càng xa cách!

Mùi máu tươi... Dù là hoàng cung Ngọc Đường cách nửa tòa thành, cũng có thể ngửi thấy rõ ràng!

Liên tục bảy tám ngày, đông thành của Thiên Đường thành đã triệt để biến thành Vô Gian Quỷ Vực, Sâm La Huyết Ngục! Nếu không phải mỗi ngày đều có quan binh Ngọc Đường tiến vào thu thập thi thể, chỉ sợ đã sớm bùng phát ôn dịch...

Mà những ngày này, bình dân bách tính ở thành đông cũng chạy hết cả ra ngoài.

Vốn có một số hộ ngoan cố không chịu đi, đến lúc này dù có đánh gãy chân cũng muốn bò ra ngoài.

Lão thiên a, thật đáng sợ mà.

Đám quan binh lại bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác đến thành nghiện.

Một ngày, Thiết Tranh nhận dược một phong mật tín.

Mật tín chỉ có mấy chữ: Ngươi bị ngốc hả, chỉ biết ngày ngày khóc than, còn không mau thừa dịp phát tài? Còn chờ cái gì? Bao nhiêu nhân sĩ giang hồ bị vây nhốt ở thành đông, chẳng nhẽ không cần ăn cần uống?

Thiết Tranh lập tức cảm giác... Ô! Có lý!

Một câu đánh tỉnh người trong mộng a!

Thế là lập tức biết nghe lời phải, điều động binh sĩ đi vào làm ăn, bán rượu, bán thịt, bán đồ ăn, bán bánh bao, bán các loại đồ ăn, vô cùng nhanh gọn...

Không biết nên nói tất cả đều trong dự kiến, hay là cũng là hợp tình hợp lý, nói chung là sinh ý thịnh vượng.

Cho dù đồ bán ra có đắt gấp mười lần bên ngoài, thì đám đại gia giang hồ vẫn nô nức mua sắm, vung tiền như rác, sắc mặt không đổi.

Đứng ở trong này, lúc nào cũng có thể là bữa ăn cuối cùng, nào cần quan tâm chút tiền tài? Duy trì thể lực dồi dào mới là đúng đắn, không phải chỉ đắt hơn mười lần thôi sao? Không phải vấn đề!

Gia muốn.

Thường thường, người mua xong còn cho thêm cả tiền thưởng!

Trước mắt sinh tử, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân!

Chỉ như vậy, lại khiến đám sát thủ càng kêu khổ thấu trời.

Thức ăn mà quân phương bán, cũng không cấm đám sát thủ mua, bất luận ai cũng có thể đến mua bán, nhưng bây giờ, đám sát thủ bị vô số nhân sĩ giang hồ vây khốn, căn bản không dám đi ra.

Đồ ăn ở đây, đám sát thủ cũng muốn ăn, nhưng dù chỉ muốn ăn một miếng cơm nóng, cũng cần phải huy động tinh nhuệ hộ tống ra mua.

Một đường giết ra ngoài, mua xong lại giết trở lại, tốn công tốn sức, tuyệt không đáng giá...

Thường thường có mấy trăm người chạy ra mua bánh bao, kết quả là một cái bánh cũng không thấy, mà mấy trăm người cũng mất...

Kỳ thực, rất nhiều sát thủ cao cấp đều có nhẫn không gian, bên trong ít nhiều đều chuẩn bị chút vật tư, cũng không đến mức chết đối.

Thế nhưng đây cũng không phải là cách.

Hiện thực là, người giang hồ kéo đến ngày càng nhiều, mà đám sát thủ lại ngày càng ít.

Mỗi lần muốn liều mạng phá vây, đều bị đối phương ép trở về... Ở lại không phải là tốt rồi sao!

Nam nhi a, đương nhiên phải liều mạng: Chết ở đây, còn có người đưa về!

Các ngươi chạy cái gì?

Chạy tới nơi khác, phá hủy quy tắc, lúc đó mọi người đều phải chịu phạt?

Lúc đó, chính là chết cũng không chỗ chôn! Đám sát thủ đáng ghét các ngươi, muốn hại chúng ta chết không chỗ chôn sao?

Đây mới là chuyện khiến đám sát thủ khóc không ra nước mắt.

Mấy ngày nay, Hận Biệt Ly gầy tọp đi một vòng, nhìn như khô lâu, gầy trơ cả xương.

- Triều đình Ngọc Đường... Rõ ràng muốn mượn lực giang hồ, nhất cử quét sạch sát thủ trong thiên hạ, sau trận chiến lần này, sát thủ còn hành tẩu trên thế gian e là hãn hữu, cái gọi là liên minh sát thủ, cũng nhất định hóa hư không...

Hận Biệt Ly nhìn Hồng Trảm, trong mắt ẩn vẻ mệt mỏi thật sâu.

- Hồng Trảm, ngươi cẩn thận hồi tưởng lại xem, liệu không phải là trúng kế của người ta chứ?

Nhìn tình huống hiện tại, rõ ràng đây chính là một cái hố, hơn nữa còn là cái hố đặc biệt nhắm vào đám sát thủ bọn họ.

Nhưng Hận Biệt Ly nghĩ mãi không ra, đến cùng là ai có năng lực đào ra một cái hố lớn đến thế!

Hồng Trảm ủy khuất khóc than:

- Đại ca, ngươi xem, bảo đồ da rồng này chính là thực, chẳng lẽ còn có thể là giả được sao?

Hắn thẳng thắn lấy bảo đồ đặt trước Hận Biệt Ly, để đám người xung quanh cùng xem xét.

Đám người xem xét một hồi, cùng nhất chí nhận định, tuyệt đối là đồ thật!

Chân thật bất hư, không chút khoa trương giả bộ!

Thế nhưng, càng thế lại càng khiến người suy tư!

- Các ngươi đều là hạng người quyết đoán, ngày ngày liếm máu đầu đao, nhưng thử hỏi một câu, ai có thể cam lòng dùng thứ này đến làm mồi nhử?

Hồng Trảm phiền muộn muốn tự sát:

- Đại ca, nếu là ngươi, ngươi có bỏ được không? Coi như là Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu... Bọn hắn có thể bỏ được sao?

Hận Biệt Ly vừa thiêu vừa chặt, đây đã là lần thứ năm xác nhận hai miếng da này là thật!

Đám sát thủ cũng cùng tán đồng, Hồng Trảm nói đúng!

Bảo bối như vậy, ai cam lòng dùng nó để đào hố?

Trừ phi đấu óc nhúng nước?!

Nhưng cục diện hiện tại, lại đến cùng là sao?

Là do trùng hợp, hay là do có nguyên nhân khác, thực khó mà kết luận!

Triều đình cố nhiên có trù tính, nhưng sau khi đông đảo nhân sĩ giang hồ tiến vào, cũng phải có một lực lượng khác âm thầm hỗ trợ, thậm chí là trực tiếp có người tổ chức. Nếu không, tuyệt đối không thể kết thành bền chắc như thép vậy được.

Nhưng vấn đề là, đến cùng lực lượng này tới từ đâu?

Thực sự trăm mối là vẫn không lối giải!

Tiếng gió tiếp tục rít gào trên không trung, mây mù cuồn cuộn.

Sâu trong màn đêm, mây đen buông xuống. Thời tiết này, có vẻ như lại sắp có tuyết rơi, lại hình như sắp có mưa, tóm lại là mây đen đầy trời, mưa gió lại nổi lên.

Cuồng phong tới lui, ô nghẹn ngào nuốt, không ngừng không nghỉ.

Vân Dương hòa mình vào trong mây mù, lạnh lùng nhìn xuống đông thành.

Tất cả những chuyện xảy ra đến hôm nay, đều trong kế hoạch của hắn mà tiến hành!

Tựa như Hồng Trảm nói, cũng như suy nghĩ của đám Hận Biệt Ly cùng các sát thủ, nào có người có thể cam tâm từ bỏ bảo đồ manh mối dẫn đến truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu!

Bảo vậy như vậy, cho dù là Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu, hay là Niên tiên sinh, hoặc như Cố Trà Lương, Phượng Huyền Ca cũng khó mà xem nhẹ, trên đời này, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể kháng cự được dụ hoặc này!

Nhưng bọn hắn lại không biết, trên đời lại thực sự có người có thể cự tuyệt dụ hoặc!

Chẳng những kháng cự, hơn nữa còn đem dụ hoặc này ra lợi dụng, không chút đau lòng ném ra ngoài, tạo nên cục diện đối chọi giữa nhân sĩ giang hồ cũng liên minh sát thủ!

Hiện tại, song phương đã không còn thể cứu vãn, việc liên minh sát thủ bị diệt cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà kết quả này, với Vân Dương mà nói vẫn chỉ là thứ yếu.