Ta Là Chí Tôn

Chương 770: Hiếm thấy!



Câu nói này, cả Vân Dương cùng Lăng Tiêu Túy cùng há miệng.

Người, cả đời kiếm thể diện, không phải là vì chuẩn bị ném đi sao?

Loại luận điệu này, mặc dù hiếm thấy, nhưng không thể không thừa nhận, thực sự đúng là có lý a!

Ngụy biện cũng là lý a!

Đối mặt với tên đệ tử kỳ nhân như thế, Độc Cô Sầu xanh mặt, ngửa mặt thở dài, im lặng nửa ngày. Chỉ cảm thấy bản thân nhất thời mềm lòng, để tên gia hỏa này lần nữa bái sư, thực sự chính là sai lầm lớn nhất cả đời!

Quả thực không thể tha thứ.

Quả nhiên, vừa gặp, đã ném sạch sành sanh chút thể diện của hắn.

- Sư phụ ngài chờ chút, sư phụ ngài… sư phụ, lần này tới đây, đệ tử cố ý mang theo Vân Sơn Mao Tiêm mà ngài thích uống nhất, đây là đệ tử… sư phụ ngày mấy năm nay vẫn không chút thay đổi, vẫn anh tuấn tiêu sái, anh từ hào hùng như thế…

Trong âm thanh nịnh nọt líu lo không ngừng, Tiêu Thiếu Khanh đỡ Độc Cô Sầu bước qua cửa lớn.

Bạch Y Tuyết bước theo phía sau, hai tay ôm mặt.

Ta có thể làm sao được a? Ta có một vị sư phụ như thế, ta cũng rất bất đắc dĩ a…

Độc Cô Sầu liên tục thở dài, mới đi được mười bước, đã thở dài đến hai chục lần.

Hiện tại hắn sâu sắc cảm giác, lần này gọi gia hỏa này trở về, rất có thể chính là sai lầm lớn nhất đời hắn.

Thực con mẹ nó phạm tiện a, thật vất vả mới trục xuất được gia hỏa này, mới được mấy năm thanh tịnh, đến lúc già lại váng đầu gọi hắn về, nhìn cái gương mặt tiện tiện này liền muốn điên cuồng quất cho một trận!

- Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!

Tiêu Thiếu Khanh vừa hầu hạ sư phụ, vừa lớn tiếng gọi đồ đệ của mình tới.

Bạch Y Tuyết cúi đầu ôm mặt chạy tới:

- Sư phụ, ta đây.

- Hôm nay chính là ngày đại hỷ của sư phụ người, sư đồ hai chúng ta được sư tổ lần nữa thu nhập môn hạ, chính là chuyện vui bằng trời! Chuyện vui như thế, há có thể không chúc mừng? Ngươi nhanh đi làm mấy đĩa thức ăn, tận lực long trọng một chút, thuận tiện kiếm chút rượu ngon, đêm nay, chúng ta sảng khoái…

Độc Cô Sầu trừng mắt:

- Ngươi muốn sảng khoải gì?

- Ây…

Tiêu Thiếu Khanh nghẹn lại, lập tức nhảy mắt, trơ mặt ra cười:

- … đệ tử, đệ tử… đệ tử sảng khoái ngửi… mùi rượu… hắc hắc hắc…

Độc Cô Sầu ngửa mặt thở dài, trong lúc nhất thời, một cảm xúc hận sinh không thể luyến hiện lên trong lòng, thật lâu không đi.

Cảm giác vui vẻ kích động vì được gặp lại đệ tử, mới kéo dài không được một hơi thở, đã liền biến thành bất đắc dĩ…

- Tạo nghiệt a…

Độc Cô Sầu nổi đầy hắc tuyến, ai thấy cũng rõ rõ ràng ràng.

- Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc…

Tiêu Thiếu Khanh trơ mặt ra cười, hai cái chân chó cẩn thận đấm vai cho sư phụ, vừa quay đầu, nghiêm khắc nhìn Bạch Y Tuyết, lấy đó làm thúc dục.

- Ta đi, lập tức đi, lập tức đi.

Bạch Y Tuyết xám xịt chạy ra.

- Sư phụ sư phụ, mấy năm nay, đệ tử nhớ ngài muốn chết…

Tiêu Thiếu Khanh nói, vành mắt đỏ lên:

- Tối nay, nhìn thấy sư phụ, nếu không thể thỏa thích say một phen, đệ tử… đệ tử… đệ tử… thực sự không biết phải làm thế nào để biểu thị kích động trong lòng ô ô ô…

Độc Cô Sầu bất đắc dĩ trừng mắt, trong lúc nhất thời, ngay cả khí lực để thở dài cũng cạn sạch.

Ngoại trừ rượu, ngươi còn có thể nghĩ tới chuyện khác hay không?

Ngươi hao tổn tâm cơ, muốn trùng nhập sư môn, chính là để giải phong kiêng rượu?

- Ha ha, Độc Cô huynh, đệ tử này của ngươi, thực sự đúng là xích tử chi tâm, rất tốt, rất tốt a.

Lăng Tiêu Túy ở bên nhịn cười đến đau ruột, lúc này còn không nhân lúc cháy nha mà hôi của, không đổ thêm chút dầu cho cháy to, còn chờ đến khi nào.

- Tiểu bối này là ai? Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Tiêu Thiếu Khanh trợn trắng mắt, bất mãn nhìn Lăng Tiêu Túy:

- Lại dám xưng huynh gọi đệ với sư phụ ta? Ngươi biết sư phụ ta là ai không? Biết ta là ai không? Biết đồ đệ của ta là ai không?

Độc Cô Sầu đùng một cái, vỗ ót Tiêu Thiếu Khanh, dùng sức không nhỏ, trực tiếp đánh ngã gia hỏa này, cả giận nói:

- Không biết lớn nhỏ, đây là Lăng sư thúc của ngươi!

- Lăng sư thúc…

Tiêu Thiếu Khanh ngây ngô:

- Từ lúc nào mà ta có sư thúc… tuổi tác gia hỏa này rõ ràng không lớn, sao lại là sư thúc…

- Trợn mắt chó của ngươi nhìn cẩn thận một chút, đây là Lăng Tiêu Túy, Lăng sư thúc của ngươi!

Độc Cô Sầu giới thiệt một câu, đột nhiên lại giận tím mặt, đá một cước:

- Hỗm trướng, ngươi ở đây với đệ tử ngươi từ trước, giờ lại nói không biết là ai? Giả ngốc cái gì?

Lúc này mới kịp phản ứng, mình lại bị tên đồ đệ hỗn đản này lừa.

- Ấy da da nha…

Tiêu Thiếu Khanh kinh hỷ, quay người dập đầu:

- Sư thúc, Lăng sư thúc, hóa ra là lão nhân gia ngài giá lâm, cái này… đệ tử đã sớm nghe danh thiên hạ đệ nhất cao thủ của ngài, thực sự như sấm đánh bên tai, hôm nay gặp mặt, thực là tam sinh hữu hạnh…

Liên tiếp nói, cơ hồ hoàn toàn không cần cân nhắc, một bộ quen thuôc trôi chảy nói ra.

Lăng Tiêu Túy cũng không nhịn được mà sửng sốt nửa ngày, lúc này mới bật cười nói:

- Độc Cô huynh, lệnh đệ tử, thực sự đúng như lời ngươi nói… thực sự đặc biệt… chỉ cần nghe lời lấy lòng của hắn, mặc dù biết rõ là lấy lòng, nhưng Lăng mỗ cũng hết sức cảm thấy vinh hạnh, cảm khái vạn phần!

Độc Cô Sầu đỏ mặt rần, thẹn, còn có tức!

Thực… con mẹ nó quá mất mặt!

Nhìn tiểu tử này đang hung hăng lôi kéo làm quen với Lăng Tiêu Túy, còn tận lực thổi phồng, Độc Cô Sầu giận không kìm nổi, thẳng tay giáo huấn.

Tiểu tử ngươi nói người khác thì cũng thôi, lại dám nói Lăng Tiêu Túy là thiên hạ đệ nhất, vậy sư phụ ngươi thì sao, không phải là thiên hạ đệ nhất hả? Sư phụ ngươi mới là người hưởng dự uy tín năm trăm năm thiên hạ đệ nhất a? Vừa về sư môn đã bắt đầu khi sư diệt tổ, không đánh ngươi thì còn đánh ai, hôm nay lão tử muốn thanh lý môn hộ, quản chặt cái miệng của ngươi!

Theo tính cách nói đi đôi với làm của người nào đó, phốc phốc phốc một trận là không tránh khỏi, Tiêu Thiếu Khanh như bóng da bị đá bay tới bay lui trong viện, chốc lát liền thấy mặt mũi bầm dập, hoàn toàn thay đổi.

Chờ đến khi Độc Cô Sầu dừng tay, Tiêu Thiếu Khanh đã biến thành đầu heo xanh tím, thở dài nhẹ nhõm, giơ thẳng lên trời:

- Thoải mái a, đã lâu không bị sư phụ đánh… loại cảm giác này, vẫn thoải mái như thế…

Vân Dương hít một hơi thật sâu, nỗ lực nhịn cười.

- Lăn khỏi phong ta!

Nhìn Tiêu Thiếu Khanh đi theo mình vào phòng, Độc Cô Sầu lập tức quát lớn.

Tiêu Thiếu Khanh lộn ngào lăn ra ngoài.

- Sư môn bất hạnh… thực sự là sư môn bất hạnh a…

Độc Cô Sầu thở dài, quả thực là sóng Vô Tận Hải cũng không tẩy được tên này.

- Oa ha ha ha ha ha…

Lăng Tiêu Túy ôm bụng, cười đến thở không ra hơi, bao năm nay, hôm nay thực là ngày hắn thấy vui vẻ nhất.

Không chỉ thành công áp đảo Độc Cô Sầu, cũng bởi người đặc biệt này, thực sự thú vị!