Ta Là Chí Tôn

Chương 771: Nghi ngờ trong tu hành



Sau đó Lăng Tiêu Túy trực tiếp đóng cửa phòng lại, tính cả Độc Cô Sầu, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Vân Dương, ánh mắt kỳ dị, tựa như sắc lang đang ngấp nghé đại mỹ nhân.

Vân Dương giật mình:

- Các ngươi muốn làm gì, nhìn ta như vậy là có ý gì?

Vội vàng đưa mắt nhìn lại người mình.

Lăng Tiêu Túy mỉm cười nói:

- Tiểu huynh đệ, lần này gặp được nhân duyên, tiến bộ không nhỏ a! Ta thấy ngay cả tâm cảnh cũng có chút biến hóa, càng lúc càng tiếp cận viên mãn vô khuyết nha, xem ra gặp được chuyện vui lớn, thực đáng mừng!

Độc Cô Sầu cũng cười ha ha một tiếng, thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên.

Vấn đề này, hiển nhiên hai người đã sớm nhịn từ lúc ở Cửu Tôn phủ.

Người khác có thể không biết, thế nhưng Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu là ai? Tu vi của Vân Dương, cách biệt mấy ngày mà đã như một bước lên trời, mặc dù có muốn che giấu, nhưng hai người bọn hắn vẫn có thể nhìn ra một ít mánh khóe!

Vân Dương cũng cười cười, suy nghĩ nên nói thế nào, nói thế nào cho phải, cho dễ tiếp nhận a.

- Tiểu huynh đệ một đường đi cùng chúng ta, tất là có chuyện muốn hỏi, không biết có quan trọng hay không?

Lăng Tiêu Túy hỏi.

- Ừm, đúng vậy, xác thực là có chuyện muôn hỏi.

Vân Dương thành thật thừa nhận.

Độc Cô Sầu cũng cười cười:

- Từ lúc về tới đây, ngươi không nói một từ, tu vi tiến bộ có thể nói là cực kinh người, chắc là đã gặp được đại cơ duyên, về đến đây, ngươi lại không có đi báo tin vui cho hồng nhan tri kỷ, hiển nhiên trong lòng còn có chuyện khác? Hoặc… có thể có quan hệ trực tiếp với hồng nhan tri kỷ của ngươi?

Vân Dương bội phục:

- Độc Cô tiền bối mắt sáng như đuốc a.

- Liên quan tới tu vi sao?

Lăng Tiêu Túy nhàn nhạt cười hỏi.

- Đúng vậy.

- Lần trước đến đây, ta đã thấy tu vi tiểu nữ oa kia rất không bình thường, nhưng lần đầu khó tin, lần hai càng thêm khó tưởng tượng, hiện tại ngươi cũng nói toạc ra…

Lăng Tiêu Túy nói:

- Tin tức mà ngươi muốn biết, thực sự là nghi nan của người tu hành, ngay cả hai người chúng ta cũng không thể giải đáp được, chỉ sợ người khác còn càng thêm khó.

Câu nói này, thực sự là nói thật, tuyệt không khinh thường.

Vân Dương trầm ngâm một chút, sửa sang suy nghĩ:

- Kỳ thực vãn bối có chút nghi vấn… nói trắng ra thì cũng không có gì, chỉ là…tình huống phân chia cụ thể cảnh giới tu hành.

Vân Dương ngừng lại một chút, lại nói:

- Lấy nhận thức của tu giả bình thường mà nói, Sơn cảnh đỉnh phong đã là cực hạn, nhưng mà với người tu hành cao thâm, cảnh giới này mới chỉ là tiêu chuẩn nhập môn, mà một khi đăng lâm Thiên cảnh đỉnh phong, thì phía sau vẫn còn có Đạo cảnh, với Đạo cảnh, thậm chí trước đó vãn bối còn chưa từng tưởng tượng qua, thế nhưng hiện tại, dưới cơ duyên trùng hợp, vãn bối không những tu đến Đạo cảnh đỉnh phong, thậm chí còn siêu việt đỉnh phong, đăng phong tạo cực, thế nhưng Đạo cảnh đỉnh phong đã là cực hạn lý giải của tu giả Thiên Huyền đại lục. Cấp độ cao hơn, ngay cả truyền thuyết cũng không có.

- Đối với điểm này, ta từng đọc qua rất nhiều cố sự, truyền thuyết, những cao thủ trong truyền thuyết kia, tu vi không chỉ có dừng lại tại đó. Tỉ như Cửu U Thập Thất Thiếu… cũng không phải Đạo cảnh Cửu trọng đỉnh phong là có thể khái quát.

- Vừa rồi ta có nhắc đến, lần cơ duyên này, tu vi của ta thành công đột phá giới hạn Đạo cảnh Cửu trọng, tiếp vào một cảnh giới mới. Thế nhưng vãn bối lại hoàn toàn không biết, cảnh giới này là cảnh giới nào, hoặc có thể nói, con đường tu hành phía sau, đến cùng có cái gì?

Vân Dương tôn kính nói:

- Con xin hai vị tiền bối, thay ta giải hoặc.

Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy nghe Vân Dương nói vậy, không khỏi cùng nở nụ cười, trong mắt cùng hiện vẻ tưởng nhớ, tựa như nhớ lại hồi trẻ của mình.

Hoang mang hiện tại của Vân Dương, cũng chính là hoang mang mà năm xưa hai người gặp phải.

Lần này nhìn thấy ánh mắt Vân Dương, không khỏi mà hiện lên vẻ hâm mộ.

Năm đó, vấn đề này đã khốn nhiễu hai người bọn hắn rất nhiều năm.

Nhưng Vân Dương người ta bây giờ, vừa mới đột phá, đã có hai người bọn hắn ở bên chờ giải hoặc.

Tựa như hết thảy đều thuận lý thành chương, nước chảy thành sông!

Khí vận như vậy, duyên phận như vậy, nói không yêu thích ngưỡng mộ, thực sự chẳng khác nào lừa mình gạt người!

Thực sự là quá may mắn a!

- Vậy để ta tới nói đi.

Lăng Tiêu Túy đưa mắt nhìn Độc Cô Sầu, Độc Cô Sầu ra hiệu: Ngươi nói. Cho nên dứt khoát không khách khí.

Vân Dương vội vàng hô ngừng:

- Chờ một chút, còn có một người cũng cần nghe một chút…

Nhanh chóng lao ra ngoài, vội vã bận bịu kéo Kế Linh Tê tới.

Lúc này Kế Linh Tê còn đang luyện công bên ngoài, hoàn toàn không chút phòng bị đã bị Vân Dương nắm tay kéo đi, tựa như bắt gà con, còn chưa lấy lại tinh thần, cả giận nói:

- Ngươi…

Đang muốn động thủ giáo huấn, đã thấy hai người Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đã tủm tỉm cười cổ quái, không khỏi đỏ mặt, cánh tay nhấc lên không biết để vào đâu.

- Còn không thành thật ngồi xuống, nghe hai vị tiền bối chỉ dạy, không phải ngươi vẫn luôn thắc mắt vấn đề cảnh giới hay sao.

Vân Dương không chút khách khí chỉ vào cái ghế.

Từ khi bản thân hắn cũng đột phá, Vân Dương đột nhiên cảm thấy lực lượng của bản thân đủ chưa từng có. Lại khôi phục lại cái bộ dạng “Ca ca ngươi giao người cho ta chăm sóc”.

Chợt nghe khẩu khí này, Kế Linh Tê khẽ nén một hơi, nửa ngày không nhả nổi, buồn buồn ngồi xuống, trợn trắng mắt, nhưng cũng thành thật dựng tai nhỏ.

Quả thực, vấn đề này nàng cũng rất hoang mang.

Người đã đến đông đủ, Lăng Tiêu Túy bắt đầu giảng bài.

- Cái gọi là tu luyện, lấy đan điền làm khởi nguyên, ngự thiên địa chi khí, vận khắp cửu khiếu thập tam mạch, dung nhập tự thân. Điểm này, tin rằng các ngươi cũng biết, đây là vấn đề nhập môn, ta cũng không nói rườm rà.

- Phàm là người tu hành trên Thiên Huyền đại lục, vừa tu hành đã tiếp xúc với Huyền khí. Tồn tại của Huyền khí, có một vị thánh hiền từng nói một câu: Đại đạo chi môn, huyền diệu khó giải. Cho nên, thiên địa chi khí, phiếm chỉ chính là Huyền khí.

Llt nói vậy, khiến Vân Dương đột nhiên như được giải một băn khoăn.

- Phàm là người tu hành, tất cả đều tự nhận mình là tài trí hơn người, năng lực cũng không phải là người thường có thể so sánh, đây là nguyên điểm, người tu hành vô cùng coi trọng cảnh giới công pháp của mình, cho nên từ rất xa xưa, đã xưng là Sơn cảnh, Thiên cảnh, Đạo cảnh. Cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, đạp vào đạo lộ, lại thấy cửu thiên, chính là ý này.

Vân Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, Lăng Tiêu Túy nói ít mà ý nhiều, giải thích con đường tu hành từ cơ bản.

Kế Linh Tê không tự giác mà tự hỏi, hồi tưởng lại con đường tu luyện của mình, lẩm bẩm:

- Thì ra là thế, quả là thế.

- Nhưng mà con đường tu hành, xa xa không chỉ có thế, cái gọi là đỉnh ddierm, chỉ là đỉnh điểm của tu giả Thiên Huyền đại lục, tuyệt không phải đỉnh điểm của tu đồ!