- Lúc đó ta muốn đi tới theo bản năng nhưng lại phát hiện bản thân không cách nào bước qua, thân hình bị cứng nhắc rất quỷ dị, không thể đi tiếp được. Mà cùng lúc đó trong làm sương mù dày đặc vang lên một âm thanh mịt mờ, rõ ràng trước đó ta chưa từng tới nơi kỳ quái như vậy, thế nhưng âm thanh đó lại biết tên của ta, biết tất cả sự tích trong cuộc đời ta…
Vân Dương sắc mặt sợ hãi.
Phong Quá Hải hít một hơi thật sâu nói:
- Nghe nói, tu vi đạt tới đẳng cấp Thánh Nhân… có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp sau một người, nhân quả không còn gì ẩn giấu… Không ngờ trên đời này thật sự có người như vậy…
Vân Dương nói:
- Âm thanh kia nói vơi ta, thể chất của ta rất đặc biệt, chính là Không Linh Chi Thể vạn năm mới gặp… Chính là người duy nhất có duyên với Linh Chi Mộ Địa. Cho nên hắn ra tay cứu ta một mạng, sau đó dùng máu tươi mà ta chảy ra khi thụ thương, lại lấy phương thức phá toái hư không mở ra một cánh cửa tới Linh Chi Mộ Địa này. Mỗi lần mở ra chỉ có hai phút đồng hồ. Mà trong thời gian này ta cũng chỉ có thể tiến thêm mười bước, hết giờ lại bị không gian khu trục.