Nhưng giờ đang là trong Thiên Hạ Thương Minh, Sử Vô Trần dù không hiểu nhưng cũng không dám nói một lời, chỉ không ngừng dùng ánh mắt nhìn Vân Dương!
Thế nhưng dáng vẻ Sử Vô Trần ra vẻ bình tĩnh thực chất đứng ngồi không yên, Vân Dương lại coi như không biết, quả thật không để lộ chút sơ hở nào.
- Có gì mà không nói ra được. Chúng ta hôm nay tới là toàn tâm toàn ý kiếm người hợp tác, bất luận có lời gì ngươi cũng có thể nói thẳng, không cần truyền âm. Tránh cho người khác nghi ngờ chúng ta. Biết thế nào là hợp tác chân thành không, vậy mới là.
Vân Dương nói quang minh chính đại.
Đây cũng là ý duy nhất hắn nói cho Sử Vô Trần, nhưng những lời này còn chẳng bằng không nói.
Sử Vô Trần chỉ có thể im lặng.
Ngài đã tự gác cổ mình lên lưỡi đao, ta thật sự bái phục ngài giờ còn trấn định như vậy!
Ta phục tới đầu rơi xuống đất!
Đúng, là phục đầu ngài sắp rơi xuống đất!
Ngài bịa chuyện trắng trọn như vậy, tuôn ra một tràng lòe loẹt không gì là thật, thế nhưng ta đi cùng ngài chẳng lẽ còn không hiểu? Ngài tới cái … Linh Chi Mộ Địa ấy lúc nào?