- Nói tới chuyện sinh sản của yêu tộc cũng phải nhắc tới vị Yêu Hoàng bệ hạ kia, vị vua này đã sớm ra lệnh, một cặp vợ chồng yêu tộc chỉ cần sinh sản hơn 20 đứa con sẽ nhận được ban thưởng hậu hĩnh, con cháu sinh ra đều do cơ cấu quyền lực của yêu tộc gánh chịu phí tổn nuôi dưỡng… Mệnh lệnh này vừa ban ra, nhân khẩu yêu tộc tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn, tăng tới mức cao nhất trong lịch sử Huyền Hoàng giới mà vẫn có xu thế tiếp tục, có thể coi là tai họa ngầm lớn nhất của nhân tộc!
- Ài, nếu không phải bản thân yêu tộc nội đấu không ngừng, còn khốc liệt hơn bên nhân tộc chúng ta, có lẽ nhân tộc đã sớm suy tàn…
- Thiên hạ lúc nào cũng có thể đại loạn… Không chừng lúc nào đó tỉnh giấc toàn bộ thành thị khắp nơi đều là binh tướng yêu tộc hoành hành. Đây không phải chuyện buồn lo vô cớ, mà là… hiện thực!
Phong Quá Hải nhíu hai hàng mi trắng:
- Tu giả chúng ta phải lo lắng, phải có cảm giác cấp bách lửa sém lông mày, phải nắm chắc mọi cơ hội gia tăng thực lực. Khi nguy cơ đến ngoại trừ bảo đảm an toàn bản thân còn phải giữ vững tâm tính chống chọi cùng kẻ địch ngoài… Nếu không, an nguy trong sớm tối.
Hắn nhìn Vân Dương nói:
- Mà Tử Cực Thiên Tinh… Trong thời điểm này có thể coi là vật liệu chuẩn bị chiến tranh cao cấp nhất trong tất cả các thiên tài địa bảo. Lão hủ nói vậy ngươi có hiểu không?
Vân Dương hít một hơi nhẹ, trầm giọng nói:
- Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ cố gắng lấy thêm nhiều Tử Cực Thiên Tinh. Nếu cần thiết ta có thể hiến cả thiên tinh ta dùng để tu luyện ra.
- Tạm thời vẫn chưa tới bước đó, tu vi cảnh giới bản thân ngươi là quan trọng nhất, không cần kiêng kỵ như vậy. Ngươi chỉ cần biết chuyện này liên quan trọng đại, không thể coi thường là được.
- Thật ra ta cũng bị ép mới ra hạ sách này. Hơn nữa Linh Chi Mộ Địa hạn chế rất nhiều, ngoại trừ rất khó mở ra còn có kiêng kỵ khác nữa. Nếu ta không thể kịp thời đưa tài nguyên cần thiết vào, chẳng những vĩnh viễn mất đi tư cách khai mở, thần niệm mà linh hồn kỳ lạ kia lưu lại trên người ta cũng sẽ phát tác, khiến ta thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.
- Trước kia khi ở hạ giới, ta có cơ duyên nên tiến độ tu hành vượt xa những người khác, không gặp điều gì bất lợi, nhưng càng về sau tiêu hao tài nguyên càng nhiều, dần dà vượt qua phạm vi năng lực của ta. Cho đến sau khi phi thăng đến đây càng có nhiều quy tắc ước thúc, tự hỏi nếu dùng cách thức làm việc cũ quả thật không cách nào gánh được cơ duyên này. Cho nên ta chỉ có thể không từ thủ đoạn tìm kiếm viện trợ, chỉ có như vậy mới duy trì được tính mạng của ta.
Phong Quá Hải nhẹ nhàng thở dài:
- Lời này của ngươi quả thật thẳng thắn. Ta vốn tưởng ngươi tuổi còn nhỏ tu vi đã đạt tới Tôn Giả đỉnh phong, có thể nói là rất hiếm có. Nhưng nếu có đại lượng Tử Cực Thiên Tinh phụ trợ, vậy tiến độ đó ngược lại hơi chậm. Giờ xem ra trước khi phi thăng mặc dù ngươi có cơ duyên hãn hữu như vậy nhưng cũng phải trả giá tương đương. Thật ra chuyện này cũng hợp tình hợp lý, chuyện trong thiên hạ luôn có được có mất.
- Tuyền thừa cổ xưa nhất như vậy luôn có hạn chế, huống hồ… Trong Linh Chi Mộ Địa mà ngươi tiếp xúc còn một tồn tại kinh thiên đồng địa vẫn ở đó. Những thứ hắn bỏ ra cho ngươi phân nửa cũng là từ ngươi hồi đáp trở lại, như vậy mới hợp lý, tất cả là vì chữ lợi…