- Sao chúng ta phải rời khỏi? Hàng qua liên can trực tiếp tới vận mệnh tông môn chúng ta bị Không Cướp Trời cướp đi, chúng ta đi rồ, hàng hóa mất thì sao?
- Tài vật gia tộc bọn ta bị cướp nhiều như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể đi được…
- Bang chủ của chúng ta đã có lệnh, không mang hàng về thì đem đầu mang về. Chẳng cần ngài hao phí tâm trí, giết thẳng chúng ta đi là dược….
- Chúng ta...
- Chúng ta không đi!
- Chúng ta muốn ở lại quyết tử chiến cùng Không Cướp Trời, dù chết không lùi!
- Không báo thù này thề không bỏ qua!
- Đúng vậy đúng vậy, thà chết không lùi, thề không bỏ qua!
- Thà chết không lùi, thề không bỏ qua!
...
Những lời như vậy loan truyền khắp Yến Tử sơn, liên miên không dứt.
Nhưng cao thủ Thiên Vận Kỳ ở đây bụng đầy bực tức, xộc thẳng tới trời.
Các ngươi không từ thủ đoạn lưu lại chẳng qua cũng chỉ thêm phiền phức, có hiểu không?
Bình tĩnh xem lại, tu vi Tôn Giả đã có thể tính là nhân vật số một tại thế lực Huyền Hoàng giới. thế nhưng giờ vấn đề là con mẹ nó ngươi vẫn còn kém xa người ta.
Tu vi thật sự chênh lệch đấy, ngươi có hiểu không?
Giặc cướp cao minh hơn các ngươi nhiều như vậy, các ngươi có thể dùng huyết khí dùng khẩu hiểu đền bù chênh lệch đượ chắc...
Thật ra điều này những cao thủ thế gia cùng tiểu bang tiểu môn phái sao lại không biết, nhưng trong lòng đám người còn hiểu một chuyện hơn: chúng ta mà rút đi các ngươi chắc chắn thu thập Không Cướp Trời sẽ dễ dàng hơn nhiều… Có điều các ngươi bắt được Không Cướp Trời xong, lấy được đồ chúng cướp…. Sẽ trả cho chúng ta sao? Có trả không?
Đã như vậy, chúng ta lưu lại nơi này ít nhất còn cơ hội đục nước béo cò, còn có cơ may, làm sao rút đi để các ngươi chiếm lợi cho được?
Các ngươi tưởng chúng ta ngốc à?
Chúng ta còn tưởng tượng được các ngươi cùng một tên trong Không Cướp Trời lưỡng bại câu thương, lợi lộc đâu chúng ta chiếm...
Rất có thể chuyện này sẽ thành thật, rất có thể đây sẽ thành cơ duyen, thành thu hoạch khổng lồ cho chúng ta!
Mỗi người đều nghĩ đến điểm này, đều lấy nó làm lý do, đều ôm tâm lý may mắn, đều cảm thấy không khéo mình chính là kẻ ăn hên đó. vậy làm sao chịu lui lại?
- Được được được, các ngươi không lui thì chúng ta lui!
Vài cao thủ môn phái có Thiên Vận Kỳ sau khi thương lượng, thấy đám người này bất luận thế nào cũng không chịu đi, lập tức quyết định.
Ngươi không đi, ngươi không thức thời đúng không? Không đụng đầu vào tường không chịu quay đầu đúng không?
- Hai ngày liền không gặp được ai khó chơi. Đám cao thủ kia rất có thể ngại đám người này quá vướng víu, trước tiên rút lui xem trò cười rồi.
Vân Dương cười lạnh mọt tiếng:
- Bọn chúng muốn chúng ta quét dọn giúp, tới khi không ai gây rối, không còn khổ chủ, tầm mắt thông thoáng mới cường thế gia nhập, bắt lấy chúng ta…
Lan Nhược Quân nhíu mày:
- Kế hoạch này quả thật rất ác. Một khi chúng ta quét dọn sạch sẽ đám người, vậy nơi này chỉ còn chúng ta. Nếu không thanh lọc đám người kia, bọn chúng chỉ cần ngồi quan sát, chúng ta chỉ hơi chủ quan sẽ lập tức mất mạng. Bọn chúng có lẽ chiến lực chính diện không chịu nổi một kích nhưng nếu liên thủ đánh lén cũng là uy hiếp lớn.
- Còn nữa, đám cao thủ này trông thì có vẻ rút lui rồi, nhưng ta đoán thần thức bọn họ chắc chắn vẫn còn lưu lại, chỉ cần chúng ta có hành động gì chắc chán không thoát khỏi sự theo dõi của bọn họ!