Lập tức, trong rừng Yến Tử sơn, bốn phương tám hướng vang lên tiếng kêu thảm liên túc, trong nhất tời cảnh tượng như địa ngục trần gian!
Vô số người giang hồ gãy chân gãy tay đứt xương chật vật không chịu nổi tranh nahu chen lấn trốn ra ngoài, mà lúc này những người bỏ trốn ai nấy đều sạch trơn, không một ngoại lệ.
Thật sự sạch trơn, từ trên xuống dưới không một mảnh vải.
Vượt ngoài dự liệu của bọn Vân Dương, lần này bất lình thình thu thêm được ba bốn mươi nhẫn không gian. Là do trước đó gặp không cướp được, bị bọn họ giấu ở chỗ tư mật không bị tìm ra, thế nhưng lần “quét dọn” này thật sự không để lọt chỗ nào, lại bị tìm ra!
- Về sau đệ tử môn phái lập công, nhẫn không gian để ban thưởng cũng đủ xài một thời gian dài rồi.
Khâu Mộng Thành thân thẻ như chim ưng rạch qua không trung bay về phía đỉnh núi Yến Tử sơn.
Lòng nóng như lửa đốt!
Bắt Không Cướp Trời chính là đại sự dương danh lập vạn trong giang hồ, còn có thể phát tài một phen, quyết không thể để kẻ khác cướp mất được. Nếu nơi này đã bị quét dọn sạch sẽ, vậy ai tới trước chính là của người đó.
Hắn chính là người tu hành thuộc Thanh Vân môn, tu vi này tại Thanh Vân môn không cao không cấp, bình thường hiếm khi ra ngoài hành tẩu giang hồ. Hơn nữa sau khi hắn dừng lại tại cấp bậc Thánh Giả cấp ba hơn năm mươi năm, đã coi như biến thành người đấu luyện Thánh cấp của Thanh Vân môn.
Mà lần này không biết là trùng hợp hay không, hàng hóa hắn phụ trách xảy ra chuyện.
Dù đã trở thành người dấu luyện nhưng tu vi bản thân hắn vẫn là Thánh Giả cấp ba đỉnh phong, không phải giả.
Người này còn cách bên Vân Dương vài dặm nhưng uy áp kinh khủng của hắn đã bao phủ toàn bộ rừng núi, thế tới như gió lốc!
Phía sau hắn còn từng ánh chớp lóe lên!
Đây là biểu tượng khi huyền khí vận hành tới cực hạn, phi hành dẫn theo phong lôi!
Người tới hai tay giang ra, tay áo bồng bềnh, xung quanh như có hai chiếc cánh khổng lồ lướt gió bay tới, ống tay áo hai bên nhưu cánh che trời, khí thế xông thẳng tới trời cao!
Một bên áp bách phía trước, một bên he đậy ánh mắt cao thù cùng cấp phía sau, còn cuộn lên khí lưu để người phía sau tới chậm hơn một chút!
Của ta! Không cho phép ai cướp đoạt!
Trên đỉnh núi, bốn bóng người che mặt sánh vai đứng chung một chỗ.
Ánh mắt đám người đều lấp loáng thần quang, dáng đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi đứng trên đỉnh núi, nhìn lên Khâu Mộng Thành như bay lượn trên trời cao, hai tay áo bay múa trong cuồng phong.
Ánh mắt không hề chớp, huyền khi toàn thân đã sớm căng đầy! Kình khí lăng không bủa ra khắp nơi!
Nơi bốn người đang đứng đã ẩn ẩn hình thành một vòng xoáy linh khí!
Ầm một tiếng!
Khâu Mộng Thành từ trên không rơi xuống, người chưa tới hai tay đã giang ra, trong mắt đều là sát cơ lăng lệ!
Nhưng ngay trong lúc hạ xuống, hắn đã tích đủ khí lực...
- Xử lý hắn!
Một tiếng gầm vang lên, bốn người phía dưới đột nhiên lao tới như bốn ánh cầu vồng bắn tới, không phân trước sau cùng đánh đến!
Hai thanh đao, hai thanh kiếm!
Đao kiếm hợp kích, cùng xuất thủ tấn công!
Mắt thấy đối phương khí thế hung hãn, Khâu Mộng Thành lại chẳng mấy để tâm tới thế công này, hắn thật sự là Thánh Giả cấp ba đỉnh phong, người tấn công mặc dù tới bốn, nhưng mạnh nhất trong số đó chẳng qua chỉ là Thánh Giả cấp một đỉnh phong, uy năng sát thương khi hợp lục mặc dù không thể khinh thường nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng, mà vẫn lưu lực, đương nhiên không cần để tâm!
Khâu Mộng Thành chỉ thấy nực cười.
Bốn tên này chẳng lẽ tưởng tu vi yếu ớt của chúng có thể ngăn cản ta? Đúng là không biết sống chết!
Song ngay khi song phương chuẩn bị tiếp xúc chính diện, Khâu Mộng Thành đột nhiên cảm thấy không đúng!
Cảm giác rợn cả tóc gáy trào lên!
Bởi vì… Trước hai đao hai kiếm này không ngờ còn một đòn tấn công ẩn tàng nữa!
Đó là một trường thương vô hình! Lúc trước không ngờ hắn lại không phát hiện ra!
Cây thương này thật sự không chút bóng dáng, thậm chí không hề có cảm giác tồn tại, như chỉ tồn tại trong không khí.
Tin rằng bất cứ tu giả nào của Huyền Hoàng giới cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, càng không tin nổi có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra!