Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 27



Ngày cuối tuần, thời tiết ôn hòa, rất nhiều học sinh đi ra ngoài, trong trường cũng thoáng đãng một chút.

“Nói cậu ngốc, cũng thật là ngốc không thuốc chữa a!”

Trương Hiểu Ba thở hồng hộng đứng cùng Kỷ Tiếu Nhan ở bên cạnh bồn hoa quen thuộc, hung hăng trách mắng: “Chưa từng nuôi heo cũng đã ăn qua thịt heo chứ? Sao ngay cả chuyện này cũng không biết! Ngu! Ngu! Ngu! Quả thực là ngu đến mức làm người ta giận sôi lên!”

“Uy uy uy, cậu không cần phải nói tôi như vậy chứ? Tôi chỉ là không biết a!” Kỷ Tiếu Nhan cũng thực ủy khuất, cái gì ‘sắc dụ’ a, cậu làm sao biết được!

“Cậu!” Trương Hiểu Ba mau bị cậu làm tức chết.

“Gọi tôi làm chi, cậu không phải cũng không biết sao?” Kỷ Tiếu Nhan trừng y.

“Ai ai ai nói tôi không biết!”

“Cậu biết thì cậu nói ra đi! Rốt cuộc thế nào là sắc dụ!”

“Hư!”

“Di di di? Hai người ở trong này làm gì vậy?”

Đột nhiên xuất hiện một giọng nói làm hai người sợ nhảy dựng lên, nhìn lại, oa! Một thân tây trang đắt tiền, tóc tai chỉnh chu, còn có ánh mắt khẽ cười……

“Thầy hiệu trưởng!!!”

Tròng mắt hai người Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba đều nhanh nhảy ra.

…….

Kỷ Tiếu Nhan cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù thế nào họ cũng đã mạc dạnh kỳ diệu đi theo hiệu trưởng đại nhân tới văn phòng nổi tiếng thế gian kia, còn được tiếp đãi bằng một đống kẹo.

Hiệu trưởng đại nhân an nhàn ngồi uống trà chanh nóng, ăn chocolate Bỉ, hòa ái dễ gần nói với bọn họ: “Thế nào? Bàn bạc chuyện gì? Hình như rất phức tạp a?”

“Không không….. có! Cái gì cũng không có!” Kỷ Tiếu Nhan sợ tới mức xua tay liên tục.

“Đúng! Cái gì cũng không có! Ha ha!” Trương Hiểu Ba cũng không ngốc.

“Nga? Nhưng tôi rõ ràng nghe thấy có người muốn sắc dụ giáo viên của tôi a? Chẳng lẽ tôi nghe lầm sao?” Hiệu trưởng đại nhân ra vè vô tội, “Ân….. Quả nhiên tôi cần phải nhắc nhở Nhạc Húc Phong một chút mới được……”

“Không cần!”

Kỷ Tiếu Nhân mạnh mẽ đứng lên, nhìn thấy bộ dạng hiệu trưởng đại nhân cười cười với cậu, giống như quả bóng xì hơi ngồi xuống, ủ rũ: “Được rồi…… Em thú nhận….. Là như vậy.”

“Ân ân Tiếu Nhan cậu thực lợi hại! Làm tiểu Vũ Mao, tiểu Bân Bân mê đến thần hồn điên đảo cũng không tính, còn câu dẫn cả tiểu Húc khốc khốc(lạnh lùng) của tôi nữa a!” Biểu tình của hiệu trưởng đại nhân thập phần phong phú, làm Kỷ Tiếu Nhan hận mặt đất không nứt ra một lỗ để chui xuống.

“Thầy hiệu trưởng em……”

“Được rồi! Đừng nói nữa! Tất cả cứ để cho tôi!” Hiệu trưởng đại nhân quả thực là nhiệt huyết sôi trào.

“Cái gì! Từ từ……” Kỷ Tiếu Nhan còn chưa nói xong, Trương Hiểu Ba liền ấn cậu xuống, vô cùng gấp gáp hỏi: “Thầy, thầy thật sự muốn dậy bọn em làm sao để sắc dụ người khác a?”

“Không phải đâu……” Kỷ Tiếu Nhan cố gắng thoát khỏi tay Trương Hiểu Ba.

“Đáp án là YES!”

Hiệu trưởng đại nhân đột nhiên đứng lên, tay cầm hai que kẹo bảy màu, lất phất múa may trong không trung, kiểu biểu diễn võ thuật, sau đó tình cảm nồng thắm lớn tiếng nói: “Tôi nhất định sẽ làm gương cho mấy em, đem hết khả năng, cúc cung tận tụy, cho đến lúc chết! Để các em học được tinh tủy một đời của tôi!”

“Thầy yên tâm! Bọn em sẽ cố gắng học tập!” Trương Hiểu Ba tư thế đứng nghiêm, muốn bao nhiêu nghiêm túc có bây nhiêu nghiêm túc…..

“Không phải chứ? Đây thật là đại học sao?” Kỷ Tiếu Nhan lại yếu ớt quay về sofa, sao cảm giác mấy người bên cạnh mình đều không bình thường như vậy a!!!

=. =. =. =. =

Tối ba hôm sau, Nhạc Húc Phong lặp lại việc y làm mỗi ngày, gõ gõ cửa phòng Kỷ Tiếu Nhan, chờ Sâm Bân mặt thối ra mở cửa.

Nhưng ngoài dự liệu của y chính là, lần này ra mở cửa không phải Sâm Bân, là tự Kỷ Tiếu Nhan, còn giống như có chút khẩn trương nhìn y cười cười.

Nhạc Húc Phong đi vào, đóng cửa lại, nhanh chóng nhìn qua, trong phòng ngoài Kỷ Tiếu Nhan thì không còn ai khác.

“Sâm Bân đâu?

“Ách…… Hắn có việc về nhà rồi.” Kỷ Tiếu Nhan rõ ràng đang khẩn trương, nhất cử nhất động của cậu, Nhạc Húc Phong đều thấy rõ.

“Là vậy sao.” Nhạc Húc Phong cố ý nhìn xem dưới bàn cùng rèm cửa khép hờ, thế nhưng vóc dáng Sâm Bân cao to như vậy, không thể trốn trong mấy chỗ này được.

“Được rồi, rửa mặt chưa?” Nhạc Húc Phong bất động thanh sắc(thanh âm không thay đổi) hỏi.

“Chưa, lập tức đi!” Kỷ Tiếu Nhan hoang mang rối loạn chạy vào phòng tắm, còn ‘click’ khóa cửa lại.

Kỳ kỳ quái quái….. Nhạc Húc Phong đẩy đẩy mắt kính, ngồi xuống tùy tay mở một quyển tạp chí trò chơi điện tử trên bàn, đọc lướt như gió.

Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, tiếng đánh răng, tiếng súc miệng, sao đó lại là tiếng nước ào ào, tiếp đó, tiếng nước ngừng.

Thế nhưng qua hơn 10 phút, lúc Nhạc Húc Phong cơ hồ muốn tiếng hỏi xem có chuyện gì, cửa phòng tắm ‘click’ một tiếng, mở ra.

Nhạc Húc Phong nhìn cánh cửa mở ra, cơ hồ chỉ trong một giây, ánh mắt y biến hóa, chậm rãi đứng lên, tạp chí trong tay ‘ba’ một tiếng rới xuống đất cũng không hay biết.

Nhạc Húc Phong đẹp tựa thần Apollo, đầu óc lúc này ngoài hỗn loạn không thể khống chế thì không còn khả năng suy nghĩ gì nữa.

Kỷ Tiếu Nhan cứ như vậy, từng bước một tiêu sái đến trước mặt y, sau đó ngồi lên trên giường, dựa vào tấm đệm mềm mại phía sau, ngẩng đầu nhìn y, cắp mắt kia vẫn là trong suốt tinh khiết như nước thánh, nhưng việc cậu làm lúc này, lại hoàn toàn biểu đạt một ý nghĩ cực đoan khác.

Kỷ Tiếu Nhan kỳ thật cũng không làm gì, cậu chỉ không như bình thường nằm vào trong chăn, lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, ngoan ngoãn nhìn y cười mà thôi.

Cậu chỉ là ngồi trên giường, hoàn toàn xuất phát từ ‘vô ý’, một chút một chút, thong thả dị thường, lộ ra hai chân trắng noãn của cậu……

Nhạc Húc Phong dường như hít thở không thông, y chỉ có thể nhìn, nói không nên lời, cũng không động đậy, hoàn toàn giống như bị yểm bùa, mà người yểm bùa, chính là Kỷ Tiếu Nhan.

Trong phòng yên ắng một lúc lâu, kỳ thật chỉ là vài phút đồng hồ, Kỷ Tiếu Nhan dựa theo lời kịch đã sớm chuẩn bị: “Thầy Nhạc, em hiện tại không muốn ngủ, làm sao bây giờ?”

Nhạc Húc Phong kinh ngạc nhìn cậu, sau đó dùng ý chí mạnh mẽ buộc mình nhắm mắt lại, định khống chế tâm trí của mình, chính là trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên tuyết phu hoa mạo mặc áo ngủ gần như trong suốt đi tới….. Hai điểm anh đào hồng khe khẽ phập phồng lúc ẩn lúc hiện….. Còn có cặp chân mềm mãi tách ra ngồi trên giường….. Cùng với những động tác chậm rãi mang theo chút khờ dại lại hấp dẫn vô cùng…….

Lý trí Nhạc Húc Phong hoàn toàn bị chặt đứt…..

“Ô ô…… Ân……..”

Dường như chỉ trong nháy mắt, thân thể nam nhân cao lớn đè lên, nửa ôn nhu, nửa ép buộc, bốn phiến môi nóng bóng ở cùng một chỗ…. Trong lòng Kỷ Tiếu Nhan so với chiến tranh còn rối loạn hơn.

Chẳng lẽ…..

Đây là……

Cái gọi là……

Sắc dụ thành công!?

Không đúng a! Có chỗ không đúng! Chờ chờ chờ chờ…… Cậu, cậu, cậu khi nào muốn cái chuyện này?

Mặc kệ trong đầu Kỷ Tiếu Nhan có bao nhiêu phản ứng, Nhạc Húc Phong đã không khống chế nổi chính mình cởi chiếc áo ngủ trong suốt mà hiệu trưởng đại nhân đưa cho Kỷ Tiếu Nhan, vòng ngực xinh đẹp bóng loáng như trân châu của thiếu niên lộ ra, mút lấy hai điểm anh đào hồng nộn nộn kia, Kỷ Tiếu Nhan lập tức hít vào lãnh khí, kêu ‘A’ một tiếng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Nhạc Húc Phong đè lên người Kỷ Tiếu Nhan cởi quần áo cậu, hôn xương quai xanh của cậu, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt…..

“Chúng ta…… vẫn chưa đi ra ngoài sao?”

Trương Hiểu Ba không phát ra âm thanh, chỉ dùng khí thanh(tiếng gió) nói với hiệu trưởng đại nhân bên cạnh, “Nếu không đi ra, Nhan tử liền thật sự thất thân!”

Hiệu trưởng đại nhân liếc nhìn y, vung tay chặn lại, “Vội cái gì!”

Hai người lúc này, không ở đâu xa, ở ngay dưới chiếc giường Nhạc Húc Phong và Kỷ Tiếu Nhan đang nằm, bởi vì đóng rèm cửa, Nhạc Húc Phong căn bản không phát hiện, bởi vì Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ tuyệt đối sẽ không trốn ở nơi ‘dọa người’ này.

Trương Hiểu Ba lo lắng, nghe thấy tiếng thở dốc của Kỷ Tiếu Nhan trên đỉnh đầu ngày một rõ, giường cũng khẽ rung, nhưng hiệu trưởng đại nhân vẫn án binh bất động, trời ạ! Nhan tử, nếu cậu thực sự chơi vui, đừng trách anh em tôi đây không giúp cậu…….

Người dưới giường vẫn không nhúc nhích, người trên giường đã hừng hực khí thế, Kỷ Tiếu Nhan trước mắt bị cởi sạch tất cả, nằm trên giường, sau cổ bị Nhạc Húc Phong nồng nhiệt hôn, làm cậu run rẩy không ngừng, hai chân bị ép mở ra, tiểu hoa cúc đáng thương lộ ra trong không khí, vì khẩn trương mà không ngừng co rút, lúc bị ngón tay Nhạc Húc Phong chạm phải, liền liều mạng đóng chặt lại.

“Thầy làm cái gì a! Đừng đụng vào!”

Lúc bị đụng vào, Kỷ Tiếu Nhan quả thực sợ đến muốn ngất, ai có thể nói cho cậu đây rốt cục là làm cái gì vậy? Nhạc Húc Phong muốn làm gì a!

………….

Kỳ thật đối với chuyện này, Kỷ Tiếu Nhan vẫn đang ở trạng thái hiểu một chút nhưng không hiểu toàn bộ, còn có một đống hiểu lầm, bây giờ lập tức giống như ngồi lên cỗ xe thời gian mà đột ngột làm tới bước này, không sợ hãi hoảng hốt mới là kỳ lạ!

“Buông! Buông! Thầy để em đứng lên!”

Kỷ Tiếu Nhan rốt cục nhẫn không được, bắt đầu giẫn dụa phản kháng, tuy hiệu trưởng đại nhân nói cậu phải làm việc tùy hoàn cảnh, chờ đợi chỉ thị, nhưng hiện tại mọi chuyện rõ ràng không khống chế được, ai cũng không nói cho cậu, Nhạc Húc Phong sẽ chạm vào cái nơi đáng thẹn đó, chán ghét chán ghét muốn chết!

Mà Nhạc Húc Phong dục hỏa đốt người vốn nhịn thật khổ sở, thấy Kỷ Tiếu Nhan im lặng bắt đầu giãy dụa, cuống quít thấp giọng trấn an: “Không phải sợ, Tiếu Tiếu, đừng sợ…….”

Nếu Kỷ Tiếu Nhan còn chút lý trí, sẽ nhận ra, cái tên mà Nhạc Húc Phong dùng để gọi cậu, là nhũ danh mà chỉ có người thân như chị gái mới biết được, nhưng cậu hiện tại căn bản nghe không vào.

Nhạc Húc Phong đau lòng Kỷ Tiếu Nhan, y biết chính mình không nên làm vậy, nhưng y không thể không chế được bản thân! Trên trán đã đầy mồ hôi, y cẩn thận hôn lưng, bả vai, cổ, tai Kỷ Tiếu Nhan, hy vọng có thể an ủi cậu.

Kỷ Tiếu Nhan lại một chút cũng không nghe lời, còn kêu tó: “Hiểu Ba! Mau tới cứu tôi! Trương Hiểu Ba! Cậu nhanh lên……”

Nhạc Húc Phong cũng không biết Kỷ Tiếu Nhan là vì Trương Hiểu Ba đang nơm nớp lo sợ nằm dưới giường nên mới kêu y, việc Kỷ Tiếu Nhan gọi tên người khác thực làm y rối loạn, đương nhiên nếu Kỷ Tiếu Nhan kêu là tên Sâm Bân hay Đỗ Linh Vũ, tình huống cũng tốt hơn thế này, nhưng hiện tại Kỷ Tiếu Nhan kêu tên Trương Hiểu Ba, rõ ràng là thể hiện quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường……..

“Tiếu Tiếu…… Đừng kêu tên người khác……”

Nhạc Húc Phong thống khổ nhíu mày, y không muốn, y không muốn nghe, Kỷ Tiếu Nhan là bảo bối của y……. là tất cả của y………..

Ngay cả nụ hôn cũng mang theo ý chua xót…….

Em gọi tên cậu ta……. Là vì Trương Hiểu Ba là người lớn lên cùng em sao………

Em vẫn hận tôi bỏ em lại một mình rồi đi mất có phải không…..

Em thật không chịu tha thứ cho tôi sao…..

Tim thật đau, thật sự rất đau rất đau……

“Trương Hiểu Ba! Cậu đừng mặc kệ tôi a!”

“Trương Hiểu Ba! Cậu là đồ vô lương tâm! Sao còn không cứu tôi!”

“Trương Hiểu Ba! Anh em tốt! Tôi van cậu mau tới cứu tôi!”

………….

Cuối cùng Kỷ Tiếu Nhan kêu lên mấy tiếng thê thê thảm thảm: “Ba Ba!” hoàn toàn chọc giận Nhạc Húc Phong……

Đùng đoàng!

Nhạc Húc Phong bị kích thích, lòng đố kỵ tăng vọt theo hình thức giai thừa………

“Em không muốn rời xa cậu ta đến vậy sao?” Đôi mắt đẹp sau mắt kính nhã nhặn bùng lên tia lạnh lẽo, thanh âm Nhạc Húc Phong cũng giảm vài độ.

“Được rồi, dù sao em cũng không chịu tha thứ cho tôi…… Nhưng tôi sẽ không buông em ra, đời nay đừng mong!” Oán hận nói xong câu này, chỉ thấy ‘xoát’ một tiếng, Nhạc Húc Phong trực tiếp đem cà vạt tháo xuống, không nói hai lời, gắt gao trói hai tay Kỷ Tiếu Nhan vào đầu giường.

…………….

Cổ áo mở rộng, lạnh lùng nhìn xuống, cái loại khí thế cao quý bức người này, cùng với hình tượng ánh mắt cầm thú đằng sau mắt kính độ ăn khớp tuyệt đối là 100%!

Thế nhưng, hành động nhìn qua tựa hồ có chút lãnh khốc này của y khiến Kỷ Tiếu Nhan tinh thần chấn động bị dọa sợ hoàn toàn……..

Không…… Không………. Không cần như vậy……….. Như vậy có chút tương tự cảnh……..

Nhóc con bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng dù sao hai tay cậu đã bị trói, kết quả của việc giãy dụa là cổ tay bị thương, lại không làm nên chuyện gì, hai chân trắng nõn đá đạp lung tung, bị Nhạc Húc Phong mạnh mẽ tách ra, ngón tay lạnh lẽo kia cố ý chạm vào tiểu cúc mềm mại……….

Rốt cục, kỷ niệm mới trước đây bị người xấu bắt nạt giống như thủy triều mở ra cánh cửa bị đóng lâu nay, tràn ra……

Kỷ Tiếu Nhan không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa nháo, lớn tiếng nghẹn ngào: “Cứu cứu tôi! Cứu tôi! Đừng làm tổn thương tôi!”

“Húc ca ca! Cứu cứu em!”

Động tác của Nhạc Húc Phong, trong nháy mắt, động nhiên ngừng lại……