Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 28



Tâm tình Nhạc Húc Phong lúc này vô cùng kích động, ngay cả ngòn tay cũng hơi hơi run rẩy, vuốt ve ót Kỷ Tiếu Nhan, nuốt nước bọt, mới khàn khàn hỏi một câu: “Em….. nhớ ra rồi?”

Kỷ Tiếu Nhan đương nhiên không trả lời, chỉ có khóc, một lát sau, Nhạc Húc Phong cảm thấy không phải, kéo cậu lại bên, vô cùng hoảng sợ.

Hóa ra môi Kỷ Tiếu Nhan đã muốn thâm tím, cả người run rẩy, trong đầu Nhạc Húc Phong đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây, lúc đó Kỷ Tiếu Nhan cũng là như vậy, suýt nữa hù chết hắn.

Nhạc Húc Phong cuống quýt ôm cậu vào lòng, liên tục liên tục gọi: “Tiếu Tiếu, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ không thương tổn em, Húc ca ca ở đây, em đừng sợ!”

Đại khái vẫn là thấp giọng trấn an có tác dụng, Kỷ Tiếu Nhan chậm rãi bình tĩnh lại, mí mắt cũng đã nhắm chặt, Nhạc Húc Phong mới nhận ra, hóa ra cậu đã ngất rồi.

Trong phòng trở nên im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, Trương Hiểu Ba cùng hiệu trưởng đại nhân ở dưới giường che miệng mũi, khó chịu muốn chết, cũng không biết phía trên rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ là hiệu trưởng đại nhân nhăn mặt nhăn mày, bộ dạng có chút đăm chiêu.

Ước chừng qua hơn nửa tiếng, Kỷ Tiếu Nhan chậm chậm tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ánh mắt lo lắng sợ hãi của Nhạc Húc Phong, cậu mở mịt chớp mắt, “Di? Thầy? Em làm sao vậy?”

“Em gọi tôi là gì?”

“Ách…. Thầy Nhạc a…..”

Kỷ Tiếu Nhan kinh ngạc nhìn y: “Làm sao vậy?”

Nhạc Húc Phong nhìn cậu, sắc mặt thực phức tạp, môi động một chút, cuối cùng vẫn gắt gao mím lại.

Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới phát hiện quần áo hai người không chỉnh tề, sau đó cậu cố gắng nhớ lại……. Đúng rồi! Là kế hoạch sắc dụ của hiệu trưởng đại nhân! Sau đó Nhạc Húc Phong cư nhiên thật sự…..

Rốt cục nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt Kỷ Tiếu Nhan trở nên đỏ bừng, thế nhưng mảnh ký ức trong lúc tinh thần hỗn loạn nhớ lại cùng chuyện gọi tên Nhạc Húc Phong liền biết mất như chưa từng xảy ra, trên thực tế, cậu gần có thể nhớ lại chuyện Nhạc Húc Phong trói cậu lại, sau đó cái gì cũng không biết.

Xấu hổ củi đầu, Kỷ Tiếu Nhan có chút xấu hổ, còn có điểm hưng phấn, Nhạc Húc Phong quả nhiên là giống Sâm Bân…… Cậu là muốn chứng minh Nhạc Húc Phong có ‘ý đồ’ với mình hay không, nhưng vì sao muốn chứng minh điều nay, bản thân cũng không rõ.

Hiện tại kết quả thí nghiệm đã có, thật đúng là sợ bóng sợ gió……. Nói vậy cậu té xỉu thật đúng lúc a! Ha ha!

Đối với hành động của Nhạc Húc Phong, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy bản thân có thể là bị biểu lộ trực tiếp của Sâm Bân kích thích, Nhạc Húc Phong làm chuyện này với mình, cậu ngược lại có cảm giác mỹ mãn……

Thực mất mặt a…….. Chẳng lẽ nói mình không bình thường sao?

Nghĩ vậy, nhất thời khắp người chảy mồ hôi lạnh………

Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu, mới phát hiện Nhạc Húc Phong một mực nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thật sâu, có chút làm người ta sợ hãi, ai, nếu để cho Nhạc Húc Phong biết mình lừa y, chẳng phải thực thảm sao?

Nhạc Húc Phong lẳng lặng nhìn Kỷ Tiếu Nhan thật lâu thật lâu, cuối cùng hồi phục lại tâm tình bản thân, vươn tay kéo chăn cho cậu, vặn người, hít sâu một hợn, tận lực bảo trì sự bình tĩnh trong giọng nói của mình: “Kỷ Tiếu Nhan, vừa rồi là tôi có chút xúc động, coi cậu là nữ nhân, tôi thực có lỗi, bất quá lần này chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, mong cậu đừng để ý.”

Nếu nói trong lòng Kỷ Tiếu Nhan vừa rồi còn trộm vui sường, một lời nói này của Nhạc Húc Phong, làm sắc mặt cậu trở nên khó coi, tim đột nhiên mạnh mẽ trầm xuống……

“Ngoài ý muốn”?

Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn sao?

“Thực xin lỗi, gần đầy sự vụ của trường rất nhiều, tôi đại khái cần phát tiết một chút, đã dọa đến cậu.” Thanh âm Nhạc Húc Phong hồi phục lại sự lạnh lùng bình thường, nói ra mấy lời làm người khác trầm cảm.

Hóa ra là như vậy……..

Kỳ thật cậu đã sớm biết, Nhạc Húc Phong sao có thể……. Chỉ là, chỉ là, mình cảm giác bản thân trong cảm nhận của y là không giống a………

Không giống sao?

Chẳng lẽ mình chỉ là muốn chứng minh trong cảm nhận của y mình không giống người khác sao?

Trong lòng đều là mất mát, nhưng miệng lại nói: “Không sao.”

“Đúng rồi, cậu vừa rồi kêu tên Trương Hiểu Ba, hai người thật thân thiết.” Nhạc Húc Phong đột nhiên nói ra câu này, Kỷ Tiếu Nhan nửa ngày không phản ứng lại.

“A? Em…… Em không nhớ rõ, Trương Hiểu Ba? Em thực sự kêu tên cậu ta sao?” Kỷ Tiếu Nhan nghiêng nghiêng đầu, kỳ thực cậu hét loạn, thật sự không nhớ rõ, hơn nữa cậu hiện tại căn bản đã quên sự thật dưới giường còn có hai người.

Chuyện tối nay, trong lòng Nhạc Húc Phong cũng không chịu nổi, tuy y ngoài mặt không lộ ra cái gì, khuôn mặt vẫn chỉ như tượng đá, nhưng Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy, y so với vừa rồi có vẻ sầu muộn hơn, trong ánh mắt ngập tràn thất vọng cùng buồn bã, cho dù y cũng không lộ ra vẻ gì, nhìn qua thì không khác gì bình thường.

Hai người lòng mang tâm sự, cũng không hé răng, nhưng không khí đã dịu đi, Trương Hiểu Ba ở dưới giường lại chảy mồ hôi lạnh, vừa rồi nghe Kỷ Tiếu Nhan gọi tên y, càng run rẩy, rốt cuộc nhìn không nổi, lập tức muốn anh dũng bước ra, hiệu trưởng đại nhân lại sống chết níu chặt y.

“Buông………”

Trương Hiểu Ba vừa nói một chữ, đã bị hiệu trưởng đại nhân che miệng lại, còn chợt nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng ngủ giống như bị phá vỡ……

Chuyện ngày hôm nay diễn ra tới đây, phát sinh một sự thay đổi mang tính hí kịch……

Là ai? Trương Hiểu Ba hồ nghi nhìn hiệu trưởng đại nhân, hiệu trưởng đại nhân lại làm động tác ‘suỵt’ với y, giây tiếp theo chợt nghe thấy hai người trăm miệng một lời rống giận: “Nhạc Húc Phong!”

Trương Hiểu Ba nhất thời run rẩy, là Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ a….. Kỳ quái, bọn họ sao lại đến đây?

Lại nhìn hiệu trưởng đại nhân cầm di động cười trộm, trán Trương Hiểu Ba đầy hắc tuyền, sợ thiên hạ không loạn a, nhưng như vậy có đúng hay không?

………..

Có điều Tiếu Nhan cậu bảo trọng! Tuy bạn thân vô dụng, không thể đi ra bảo hộ cậu, nhưng cậu phải phát huy tinh thần nhân đạo chủ nghĩa của quốc tế cộng sản, ngàn vạn lần đừng khai chúng ta ra!

Không khí trong phòng nháy mắt liền hóa thành băng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó Nhạc Húc Phong đem tâm sự của mình chôn vào đáy lòng, lạnh lùng nói: “Không ai dạy các người phải gõ cửa sao?”

Hiện tại bên cạnh y căn bản là không tồn tại độ ấm, đứng cạnh nhất định sẽ biến thành tượng băng.

“Ít nói nhảm! Anh làm gì với cậu ấy!”

Hai người Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ, sắc mặt đều kém tới cực điểm, âm trầm đến hỗn loạn, Kỷ Tiếu Nhan cũng sốc, lúc này mới phát hiện, áo tắm quần lót của cậu bị ném dưới đất, thân trên Nhạc Húc Phong trống trơn, bộ dạng hai người bọ họ thực sự là rất……

Xong rồi xong rồi, thế này là xong rồi……….

Sâm Bân tính tình nóng nảy, Đỗ Linh Vũ tính cách âm hiểm………. Đây còn có thể sống không a!!!

Kỷ Tiếu Nhan vốn đang vì lời nói lạnh lùng của Nhạc Húc Phong mà mất mác, bị hai người kia dọa một cái, cảm giác gì cũng lên hết chín tầng mây, cậu đã muốn nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiêng, bị dọa đến run rẩy, nói khó nghe, đây không phải là ‘bắt gian tại giường’ sao?

Khụ khụ……. Bỏ qua loại so sánh kỳ quái này…….

“Tiếu Nhan! Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Ông ta không phải bắt nạt cậu chứ?” Đỗ Linh Vũ lòng nóng như lửa đốt, nhìn Kỷ Tiếu Nhan ngồi trên giường, liền lo cho cậu đến sợ hãi, sớm đã quên chính mình mới là người bắt nạt cậu.

Vừa nghe Đỗ Linh Vũ nói lời này, cơn tức của Sâm Bân cũng bùng lên, đôi mắt phượng híp lại nguy hiệm tới cực điểm, cả người đều là sát khí, giây tiếp theo chỉ sợ sẽ đem Nhạc Húc Phong đánh ngã xuống đất.

Trời ạ! Đây thực sự là tai nạn chết người! Kỷ Tiếu Nhan thấy mọi chuyện càng ngày càng không xong, não bộ vội vàng hoạt động……..

Đánh không lại, chạy không xong, trốn không nổi, ta đây ta ta ta ta, ta giả vờ khóc cũng được đi?

Vì thế, Kỷ Tiếu Nhan loạn đảo tròng mắt, bỗng nhiên chùm chăn qua đầu, ô ô bắt đầu giả vờ khóc…….

Lập tức, ba người trong phòng đều nhịp, tất cả cùng lúc quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cái đống trên giường kia, nhóc con trốn ở bên trong ‘ô ô’ khóc.

Kia một chút một chút khóc thút thít, cơ hồ khiến tim ba người co rút như bị bệnh……….

Thế nhưng nguyên nhân chân chính khiến Kỷ Tiếu Nhan sợ không dám thò đầu mà chỉ dám giả vờ khóc chính là, vừa rồi cậu nghe thấy Trương Hiểu Ba nói một từ ‘buông’, đương nhiên nói không chừng Nhạc Húc Phong cũng nghe thấy ――

Chúc mừng chúc mừng! Từ lúc Kỷ Tiếu Nhan ngất đi đến khi tỉnh lại, rốt cục đã nhớ tới cái chuyện phiền toái này!

Ba nam nhân đều ở bên ngoài chăn, cậu phải làm sao để giải thích sự thật rằng dưới giường còn có hai người sống, hơn nữa một trong số đó là người khởi xướng ra chuyện này ―― hiệu trưởng đại nhân !!!

Thượng Đế a, mau cho một tia chớp giết chết ta đi!

“Tiếu Nhan?” Đỗ Linh Vũ cúi đầu gọi một tiếng, thanh âm vô cùng áp lực, lại còn có thể nghe ra lo lắng cùng vội vã ở bên trong, “Sao lại khóc? Là có chỗ nào không thoải mái sao?”

Kỷ Tiếu Nhan ngây ra một lúc, ba người bên ngoài thấy người trong chăn đột nhiên ngừng khóc, đều có chút kinh ngạc liếc nhìn nhau, ai ngờ giây tiếp theo Kỷ Tiếu Nhan lại tiếp túc thút thít.

“Anh rốt cục làm gì với cậu ấy!”

Sâm Bân rống lên với Nhạc Húc Phong, Nhạc Húc Phong lại không có phản ứng với gã, chỉ đăm chiêu nhướn nhướn lông mày, đánh giá một chút góc giường hơi lanh động.

Sau đó lúc Sâm Bân giơ tay lên định đánh, y lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi, không cần báo cáo, có điều tôi phải nhắc nhở mấy cậu, trong phòng này còn có chuột.”

“Cái gì?” Đỗ Linh Vũ kỳ quái nhìn chung quanh phòng, nhìn thấy khuôn mắt băng vạn năm của Nhạc Húc PHong, “Có chuột?”

Sâm Bân thu nắm đấm, mặt âm trầm, dựa vào sự quan sát mẫn cảm của mình, bước đi qua lại, xoạt cái nhấc ga giường lên, nhất thời lộ ra Trương Hiểu Ba đang nơm nớp lo sợ.

Sâm Bân lôi y ra, không ngờ đằng sau còn người khác, vừa thấy, liền nổi trận lôi đình, chỉ mũi hiệu trưởng mắng to: “Ông chạy tới đây làm gì!”

Đỗ Linh Vũ cùng Nhạc Húc Phong đồng thời cứng ngắc như hóa thạch, nửa ngày không nói nổi một câu, Kỷ Tiếu Nhan biết đại sự chẳng lành, càng không dám lộ đầu ra.

“Ai nha nha, đừng nóng giận đừng nóng giận ” Hiệu trưởng đại nhân thần tình vui vẻ, từ trong túi lôi ra một đống kẹo, “Đến đến đến, chia kẹo đi ”

Người trong phòng, trừ bỏ Kỷ Tiếu Nhan tất cả đều một đầu hắc tuyền, đặc biệt là ba người kia, nghiêm mặt nhìn y.

“A? Chẳng lẽ mấy người không thích ăn kẹo sao?” Hiệu trưởng đại nhân vô tội nói.