Lê Gia là một trong bốn gia tộc lớn trong Lâm Viên Thành, tuy gần đây có chút vấn đề nhưng vẫn là gia tộc lớn, những người bình thường đều không dám trêu chọc. Thế nên trước cửa đấu giá hội vô cùng đông đúc nhưng không hề có chút hỗn loạn nào.
Những người đến từ bên ngoài thành cũng không muốn gây chuyện ở đây, bọn họ chỉ một lòng nhắm đến các vật phẩm hôm nay bày bán trong đấu giá hội.
Giá cả để tiến vào phòng đấu giá cũng không thấp khiến những người đến xem náo nhiệt nhíu mày không thôi, bất quá đối với những người thực sự đến vì đấu giá thì số tiền kia chẳng đáng là bao.
Nhìn qua số lượng người tới khiến Lê Hùng Hải mỉm cười, trong lòng cao hứng không thôi. Giá vào cửa không thấp a, đông người đến như vậy cho dù không bán được vật phẩm với giá cao thì chỉ tính mỗi tiền vé cũng phát tài lớn.
Hiện tại là bảy giờ sáng, theo thông báo thì giữa trưa mới bắt đầu đấu giá, thế nhưng người đến đã hơn phân nửa đấu giá hội, giá trị của những món đồ Vũ Lôi Phong bỏ ra có thể nghĩ.
Tâm thần Vũ Lôi Phong tỏa ra xung quanh, hắn phát hiện có không ít khí tức cường hãn, xem ra đều bị đồ vật hấp dẫn mà tới.
Đám người Lê Gia cười không ngậm được miệng, có đấu giá hội làm thu hút, mấy hôm nay khu ẩm thực Lê Gia không lúc nào bớt khách, các chủ quán làm việc hầu như đến kiệt sức, những nhà dân gần đó cũng nguyện ý đi theo Lê Gia mở rộng kinh doanh, nhất thời khu ẩm thực mở rộng diện tích ra vô cùng khủng bố, lợi nhuận to lớn a.
Dòng người dần phủ kín khán đài, không khí dần trở nên náo nhiệt gấp bội, thời gian là giữa trưa kết hợp với số lượng người đông đúc khiến không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết.
- Lý Gia Chủ, đã lâu không gặp!
Nhìn thấy đoàn người Lý Gia đến, Lê Hùng Hải lập tức tự mình nghênh tiếp.
- Lê Gia Chủ gần đây quả thật uy phong, khu ẩm thực của các ngươi xem như thâu tóm toàn bộ ngành ẩm thực trong thành rồi, cắt đứt không ít sinh ý của chúng ta nha!
Đứng đầu Lý Gia là một trung niên nho nhã, tay cầm một chiếc quạt không ngừng phe phẩy, nhìn qua thực sự giống một thi sĩ.
- Lý huynh đến thật sớm!
Đúng lúc này, ngoài đại môn tiến vào thêm một đoàn người, dẫn đầu là một người lưng hùm vai gấu, thân thể rắn chắc nguy nga, thế nhưng trái ngược với thân thể thô kệch, người này vô cùng đẹp trai, người này thời trẻ chắc chắn làm cho vô số thiếu nữ điêu đứng.
- Giang lão đệ cũng đâu trễ hơn ta bao nhiêu, xem ra cũng hứng thú với đồ vật hôm nay a.
Ba gia chủ gặp nhau lập tức hàn huyên không ít, trong lời nói của Lý Gia Chủ và Giang Gia Chủ có ý muốn xin lỗi việc âm thầm cùng Phú Gia chèn ép Lê Gia, hai nhà này gần đây không còn cố ý chèn ép nữa mà nhường lại sân chơi cho Lê Gia nên Lê Hùng Hải cũng không oán hận bọn họ quá nhiều, sau khi nhận không ít chỗ tốt mới cười cười làm lành.
- Năm trăm nghìn một vé vào? Sao các ngươi không nói thẳng là đang ăn cướp luôn đi?
Bên ngoài cổng lớn bỗng vang lên từng thanh âm chói tai, Lê Hùng Hải nghe vậy liền nhướng mày nói với một đệ tử Lê Gia:
- Mau đưa hai vị gia chủ đến chỗ ngồi tốt nhất, ta đi xem bên ngoài có chuyện gì.
- Vâng! Gia Chủ!
Đệ tử này lập tức dẫn đám người Lý Gia và Giang Gia đến hàng ghế chuẩn bị sẵn từ trước, Lê Hùng Hải cùng chúng cường giả Lê Gia đi ra ngoài cửa lớn
- Là ai dám ồn ào trước đấu giá hội của Lê Gia?
Một Trưởng Lão Lê Gia quát lớn, thanh âm vang vọng khắp đấu giá hội khiến cho toàn trường chú ý.
- Hừ! Lê Gia quả thật đủ độc ác, còn chưa biết bảo vật các ngươi đấu giá có thực sự như tin đồn hay không, thế nhưng vé vào cửa đắt như vậy khác gì phường trộm cướp?
Từ trong đám người bên ngoài, một thanh âm mạnh mẽ đáp lại, trong vô hình tạo thành một luồng sóng âm công kích đến Trưởng Lão Lê Gia vừa quát lớn.
Hai luồng Nguyên Lực âm thầm giao phong, một trận kình khí khuếch tán khắp quảng trường.
- Phú Gia ngay cả tiền vào cửa cũng không có, quả thật làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Lê Hùng Hải nhìn đám người vừa tới, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo, hắn mỉm cười nói khẽ, thanh âm không lớn không nhỏ thế nhưng lại rơi vào tai của mỗi người.
- Nhắc đến thiếu tiền thiếu bạc, Lê Gia Chủ quả thật nói ra không biết ngượng ngùng chút nào, quả thật Phú Gia đang thiếu chút tiền vào cổng, không biết Lê Gia có tiền ở đây không? Mau trả năm mươi tỷ tiền các ngươi nợ cho Phú Gia!
Phú Gia Chủ đứng giữa đám người nở nụ cười khinh thường, hắn chắp tay sau lưng ung dung đi đến trước mặt Lê Hùng Hải.
- Lê Gia các ngươi thân là con nợ thì nên biết thân biết phận một chút.
Khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo, Phú Gia Chủ đi thẳng vào bên trong đấu giá hội, hung hăng đụng thẳng vào vai Lê Hùng Hải, thanh âm kiêu ngạo vang lên
- Đi vào thôi, chút tiền vào cổng nho nhỏ đó cứ trừ vào tiền nợ của Lê Gia là tốt rồi.
Đám người Phú Gia cười lạnh sau đó theo sau Phú Gia Chủ bước vào bên trong.
- Mang chúng ta đến chỗ ngồi đẹp nhất, ta muốn chống mắt lên xem hôm nay Lê Gia đem ra được bảo vật gì? Nếu mọi thứ đều là chém gió thì ta sẽ san bằng nơi này thành bình địa!
Một đệ tử Lê Gia nghiến răng dẫn chúng nhân Phú Gia đi vào chỗ ngồi cạnh Lý Gia và Giang Gia, Lê Hùng Hải không nói gì, chỉ mỉm cười đầy quỷ dị.
Mặt trời dần đi lên đỉnh, cũng là lúc báo hiệu chính ngọ, đấu giá hội chính thức bắt đầu.
Mọi người đang ồn ào huyên náo dần trở lại bình tĩnh, quảng trường không một tiếng động nào thừa thãi, lúc này từ trong hội trường bước ra một mỹ nhân băng thanh ngọc khiết.
- Chào mừng quý vị đến với đấu giá hội ngày hôm nay!
Du Tiểu Uyển bước ra lập tức thu hút vô số ánh nhìn, có không ít người thầm hâm mộ ghen ghét đối với Lê Hùng Hải, có nữ nhân tuyệt mỹ như nàng phải nói là phúc tu mấy đời a.
- Chư vị đường xá xa xôi, hiện tại lại còn đang giữa trưa không khỏi có chút nóng bức khó chịu. Trải nghiệm của khách hàng luôn là thứ mà Lê Gia chúng ta đặt lên hàng đầu, vậy nên mong chư vị bình tĩnh ngồi yên tại vị trí để chúng ta bố trí một chút thủ đoạn giúp chư vị thoải mái!
Du Tiểu Uyển nói xong lập tức phất tay, bên trong đám người, Vũ Lôi Phong âm thầm kết xuất thủ ấn.
Ầm Ầm.
Xung quanh đấu giá hội từ từ mọc lên hàng chục trụ băng vuông vức trong suốt, chúng đột ngột chui từ dưới đất lên khiến những người ngồi gần đó kinh ngạc không thôi.
Vù Vù
Cùng lúc, có vô số luồng gió nhè nhẹ từ những trụ băng tản mát ra xung quanh, một luồng khí mát mẻ lan tràn khắp đấu giá hội.
Ánh mắt mọi người thoáng ngưng lại, để làm được như thế này chắc chắn phải là cường giả Hữu Hồn Cảnh mới có thể ngưng tụ ra những trụ băng thế này, mà không phải Hữu Hồn Cảnh bình thường, ít nhất phải là Hữu Hồn Cảnh cao trọng mới được.
Mà luồng gió kia cũng không tầm thường, có thể điều khiển hướng gió thổi theo hướng trung tâm quảng trường và khuếch tán khí mát ra toàn thể mọi người là điều mà Hữu Hồn Cảnh cũng không thể làm được, đây là năng lực Ý Hồn của cường giả Ý Hồn Cảnh!
- Không nghĩ tới, Lê gia lại đang ẩn giấu một cường giả Ý Hồn Cảnh song hệ Băng Phong!
Tại một góc quảng trường, Ngọc Trưởng Lão nói nhỏ vào tại Lam Trưởng Lão
- Còn chưa thể xác định, có thể do hai người cùng ra chiêu.
…
Hết chương 376…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: