Buổi tối, Lâm Viên Thành sáng rực như ban ngày, đặc biệt là khu ẩm thực Lê Gia càng nhộn nhịp, buổi tối là lúc nơi đây náo nhiệt nhất với những quán rượu và quán nước đầy đủ các loại màu sắc.
Trong đám đông nhộn nhịp có một đoàn mười hai người khó khăn đi từng bước nặng nề về nơi ở, ai nấy đều là nữ nhân tuyệt mĩ thế nhưng thần sắc bọn họ lúc này lại có chút khó chịu.
- Ngọc Trưởng Lão, chúng ta thực sự không ăn nổi nữa! Sao người có thể ăn nhiều như vậy?
Đi đầu đoàn người không ai khác chính là Trưởng Lão nội môn Thiên Âm Cung gọi là Ngọc Trưởng Lão, bên cạnh cũng có một nữ tử tuyệt mĩ khác bộ dạng có chút chật vật chính là Lam Trưởng Lão. Theo sau là mười nữ đệ tử đang vừa đi vừa xoa bụng.
- Còn một quán này nữa thôi, ta nghe nói thứ thức uống thơm ngát cả Lâm Viên Thành tên là cà phê này phải uống buổi sáng mới đúng, thế nhưng chúng ta không có thời gian, hiện tại đi luôn a!
Cả đám không khỏi khóc thét, thế nhưng vẫn đi theo Ngọc Trưởng Lão, trong lòng thầm than Ngọc Trưởng Lão này có cái bụng không đáy. Bọn họ cơ hồ đã đi toàn bộ các quán ăn trong Khu ẩm thực, món nào cũng ăn nhiệt tình. Cho đến khi cảm thấy trong người có chút khó chịu rồi mà hai vị Trưởng Lão vẫn hào phóng chiêu đãi bọn họ, thế là cả đám cắn răng đi tiếp.
Có trách chỉ trách món ăn nơi đây quá ngon, món nào cũng là lần đầu chúng nữ thấy, bởi thế nên ăn rất chi là nhiệt tình. Chỉ tiếc là Ngọc Trưởng Lão nhiệt tình quá độ.
Ngồi trong quán cà phê, cả đám thở phào nhẹ nhõm khi thấy một ly cà phê cũng chỉ nhỏ nhỏ xinh xinh thích hợp cho việc nhâm nhi ngắm cảnh chứ không phải đồ ăn, mọi người thoải mái cảm nhận hương thơm quyến rũ từ cà phê, vị đắng hậu ngọt của món này làm đám người Thiên Âm Cung say mê ngay từ lần đầu uống vào. Lúc này cả một đám nữ nhân oanh oanh yến ngồi thưởng thức mĩ vị, ngắm nhìn khu ẩm thực náo nhiệt và Lâm Viên Thành phồn hoa từ trên cao, cảm giác vô cùng tốt, đây là một loại hưởng thụ không tồi.
- Nghe nói gì chưa? Dường như Phú Gia Nhị Trưởng Lão bị Lê Gia đả thương, lúc này Phú Gia đang triệu tập toàn bộ đệ tử muốn tính sổ với Lê Gia đấy!
- Lê Gia làm gì có lá gan đấy chứ? Ta nghe nói Nhị Trưởng Lão của Phú Gia đã là Ý Hồn Cảnh cao giai rồi. Chỉ sợ Lê Gia thực sự có gan cũng không có thực lực đó!
- Đúng vậy, ta nghe nói Lê Gia Chủ cũng chỉ vừa đạt đến Ý Hồn Cảnh không lâu.
- Chuyện này ta cũng không rõ, thế nhưng có người tận mắt thấy Nhị Trưởng Lão Phú Gia mình đầy thương tích chạy từ Lê Gia ra, thậm chí hắn còn bị đoạn mất một cánh tay.
- Thật vậy sao? Xem ra Lê Gia này che giấu đủ sâu, bên trong chắc chắn có một cường giả Ý Hồn Cảnh cấp cao.
Chúng nữ Thiên Âm Cung đang nhâm nhi cà phê chợt nghe bàn gần đó truyền ra tiếng nghị luận, nhất thời Lam Trưởng Lão và Ngọc Trưởng Lão không khỏi nhíu mày hứng thú lắng nghe, Ngọc Trưởng Lão đến Lâm Viên Thành một phần là vì cô bé tư chất SSR trong Lê Gia, hiện tại nghe nói đến chuyện này khiến nàng rất để tâm.
- Việc này trên chín phần là thật, đệ tử Phú Gia đang từ khắp nơi đổ về để chuẩn bị huyết tẩy Lê Gia, thanh thế không nhỏ, cũng không có ý định che giấu thiên hạ.
- Nếu vậy thì Lê Gia thảm rồi, thực lực Phú Gia mạnh hơn ba gia tộc Lê Gia, Giang Gia và Lý Gia hơn không ít.
- Chuyện đó không cần gấp, ngày mai là đấu giá hội của Lê Gia, có lẽ sau khi đấu giá hội kết thúc mới là lúc Phú Gia ra tay.
- Lý Gia và Giang Gia cũng có động tĩnh, thế nhưng cũng không phải nhằm vào Lê Gia, bọn họ tập trung nhân số tạo thành trận thế phòng thủ, đề phòng Phú gia sau khi đối phó với Lê Gia xong sẽ có động tác khác.
- Vậy còn Lê Gia thì sao? Sáng nay ta đi ngang qua Lê Gia cũng không thấy bên trong có gì bất thường.
- Chẳng lẽ Lê Gia không đặt Phú Gia vào trong mắt sao? Đến cả thủ cũng không thèm thủ?
- Dường như mọi nhân lực của Lê Gia đều dồn vào đấu giá hội ngày mai, lúc này nếu Phú Gia động thủ không chừng sẽ đắc thủ.
- Thế nhưng tại sao Lê Gia lại đả thương Nhị Trưởng Lão của Phú Gia nhỉ? Với lại tại sao Nhị Trưởng Lão lại ở trong Lê Gia?
- Điều này chưa ai biết nguyên nhân, chỉ biết Nhị Trưởng Lão kia bị Lê Gia đoạn một tay vô cùng chật vật chạy từ Lê Gia ra thôi.
Ngọc Trưởng Lão liếc mắt nhìn Lam Trưởng Lão, hai người khẽ truyền âm không biết đang thương nghị chuyện gì, chúng đệ tử đi cùng chỉ hứng thú lắng nghe, không có ý định can thiệp đến chuyện của hai gia tộc.
Lúc này tại Lê Gia, không khí vô cùng căng thẳng.
- Vũ lão đệ, chỉ sợ ngày mai trong lúc đấu giá hội sẽ có chút phong ba, Phú Gia đã tập hợp lực lượng mạnh nhất chuẩn bị đối phó với chúng ta.
Lê Hùng Hải ngưng trọng nói với Vũ Lôi Phong, ngọc giản trong tay vỡ nát.
- Lê lão ca, huynh cứ chuyên tâm quản lí khu ẩm thực và đấu giá hội ngày mai cho tốt là được rồi, Lê Gia đệ sẽ trấn thủ.
Vũ Lôi Phong lúc này đã là sư phụ của Lê Tiểu Nguyệt, hắn cùng Lê Hùng Hải cũng không còn khách sáo với nhau như trước kia, một câu lão ca hai câu lão đệ vô cùng thân mật.
- Thực lực của đệ quả thật không kém, đệ có nắm chắc có thể đối phó với Hư Hồn Cảnh, lão ca cũng yên tâm, thế nhưng đấu giá hội ngày mai chắc chắn sẽ không thuận lợi mà diễn ra.
Lê Hùng Hải bận tâm chính là việc này, ai mà biết được Phú Gia sẽ giở trò gì sau lưng.
- Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, cứ thoải mái đón nhận a.
Vũ Lôi Phong mỉm cười đáp, Lê Hùng Hải cũng chỉ có thể cười khổ
- Không tim không phổi như đệ quả thật lại hay.
- Ngày mai sẽ vô cùng náo nhiệt đây!
…
Một đêm đối với người tu luyện chẳng mấy chốc đã trôi qua, trời còn chưa sáng, Lê Tiểu Nguyệt đã chạy đến đình viện của Vũ Lôi Phong.
- Sư Phụ! Đến lúc xuất phát rồi, mọi người đều đã đợi sẵn!
Nhìn thấy cô bé Lê Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn chạy nhảy, trong mắt luôn hiện ra ý cười khiến Vũ Lôi Phong cũng vui vẻ không thôi, hắn nhéo má cô bé một cái rồi đi cùng Lê Tiểu Nguyệt ra ngoài sân rộng.
Lê Tiểu Nguyệt còn không hề hay biết, lúc Vũ Lôi Phong cùng nàng rời đi, khoảnh khắc cánh cửa đình viện hắn khép lại, từ trên trần nhà đáp xuống một thân ảnh áo đỏ đen, thân ảnh này mỉm cười quỷ dị sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tại sàn đấu giá, nơi đây đã được Lê Hùng Hải trực tiếp hạ lệnh đập đi xây lại thế nên lúc này diện tích to lớn như một sân vận động nhỏ, diện tích này đã lớn hơn cả đấu giá hội của Phú Gia trong thành Lâm Viên.
Đây là lần đầu tiên Vũ Lôi Phong đi đến một sàn đấu giá hội, cho dù là kiếp trước hắn cũng chưa từng đi, trong lòng có chút hứng thú không biết những món đồ mình đem ra có thể bán được bao nhiêu.
Đúng bảy giờ sáng, cổng lớn đấu giá hội mở cửa, từng dòng người muôn ngả ngược xuôi tiến về đấu giá hội.
…
Hết chương 375…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: