Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 468: Chủ động xuất kích



Thanh Sơn Biệt Viện,

Được Dương Mật trợ giúp đến một lần tâm cảnh thăng hoa Tống đại quan nhân quét một cái qua hết vẻ suy tàn, cả người lại trở nên bừng bừng sức sống, khí thế triều thịnh.

“Ha ha, a Mật nói đúng lắm, tất cả chỉ là phù vân mà thôi!”

Sung sướng cười dài một hồi, Tống lão gia liền vui vẻ đem cái kia đại công thần ôm lấy, thật mạnh hôn lên trán nàng một cái xem như khen ngợi.

“Hì hì hì!” – Tiểu nha đầu vậy tự nhiên là mừng tít mắt, cười không biết trời đâu đất đâu.

Thải Hồng cùng a Tử cũng không yếu thế, nhao nhao lao vào lòng chủ nhân cũng đòi phần thưởng. Tống đại quan nhân vậy ai đến cũng không cự tuyệt, đều thân mật ôm lấy hai tiểu rồi cho mỗi đứa một hôn, trong sân nhất thời vang lên tràng dài tiếng cười rộn ràng khoái trá.

Từ bên ngoài tiến đến Thánh Nữ đại nhân chứng kiến tiểu tặc kia thế mà giữa ban ngày ban mặt bại hoại thuần phong mỹ tục thì cực kỳ nóng mắt, lập tức hừ lớn một tiếng:

“Tống tặc, nhà ta a Mật, a Tử còn nhỏ như vậy ngươi cũng xuống tay được. Ngươi đúng là đồ cầm thú!”

Lão tử nhiều lúc còn cầm thú cũng không bằng ngươi tin không? – Tống gia trắng mắt khinh thường lườm qua.

Hơn nữa nhà ai a Mật, a Tử. Dường như ngươi nuôi người khác được ngày nào giống như.

Tống Khuyết mới không thèm để ý Tiểu ớt cay ý tưởng, vừa lúc gặp nàng đến hắn liền quay sang hỏi:

“Sửu Nhi, lần trước ngươi luyện Bồi Tủy Đan còn không, cho ta mấy trăm hạt.”

DCM!

Thiên Hương thiếu chút há mồm chửi bậy, cũng không rảnh để ý con chó này gọi mình Sửu Nhi, nàng như nhìn thằng ngu như thế nhìn hắn rồi khoa trương cười gằn:

“Ngươi tưởng đan dược cho Lục giai võ giả dùng là rau cải trắng, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Lần trước Bồi Tủy Đan có tác dụng lớn như thế cũng là vì bản cô nương thêm vào đó tinh huyết của ta, Thực Tủy Tiêu Hồn Cổ mới đổ xô lao vào như vậy.

Nhưng dù không có gì thêm vào, đơn thuần Bồi Tủy Đan cũng là thiên kim khó cầu, luyện lên không dễ. Ở đó mà mơ mộng hão huyền mấy trăm hạt, một hạt cũng đừng hòng.”

Sung sướng sỉ vả Tống tiện nhân một hồi, Tiểu ớt cay mới thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều, lúc này trừng mắt nhìn hắn:

“Của ta nhóm bảo bối đâu? Ngươi tiểu tặc có hay không bỏ bê chúng nó?”

Nghe thật giống như chúng ta có con chung vậy? Đối với con hàng này thái độ Tống gia rất không hài lòng. Nhưng hiện lại có việc cầu người, hắn đành nhẫn xuống.

“Yên chí, tại trong phòng ta, đều rất khỏe mạnh đây, mấy hôm nữa là có thể hoàn thành rồi. Sửu Nhi, ngồi ngồi, chúng ta thương lượng một chút. Làm sao ngươi mới bằng lòng giúp bản thiếu luyện chế Bồi Tủy Đan?”

Dương Mật, Dương Tử vậy cũng hì hì cười từ trong lòng thiếu gia đứng dậy, chạy qua ôm cánh tay Tiểu ớt cay làm nũng. Mất một phen công phu, cuối cùng con hàng kia mới nguôi lòng ngồi xuống.

Nghiền ngẫm nhìn Tống tặc một hồi, Thánh Nữ mới cười nhạt mở miệng:

“Muốn luyện Bồi Tủy Đan? Cái với người khác thì khó chứ với có Hắc Dạ Vĩnh Hằng ta thì không có chút nào áp lực. Chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ tài liệu, muốn luyện bao nhiêu cũng được. Nhưng mà, ngươi phải đáp ứng bản cô nương 2 điều kiện, nếu không đừng nói nữa.”

“Điều kiện gì?”

Vừa xuống miền xuôi không bao lâu, Thiên Hương đã học xong khá nhiều thói hư tật xấu của tiện nhân nào đó, lúc này bắt đầu chém giá:

“Thứ nhất, ngươi phải dạy ta cách làm xà phòng.”

“Không được!”

Không cần nghĩ, Tống Khuyết lập tức từ chối.

Đùa gì thế, đồ vật này hắn còn chưa đem bán đâu, bây giờ bí mật công nghệ lại muốn cung cấp cho người ngoài, sau này làm sao mà còn chơi độc quyền được nữa.

Thiên Hương vậy không sao cả, được thì được không được thì thôi, lúc này liền nhún vai một cái tỏ vẻ không bàn nữa.

Nàng có thể không cần làm nhưng vẫn có xà phòng để dùng, Tống đại quan nhân thì không được. Hắn đang cần gấp một nhóm đan dược để đẩy nhanh tốc độ tu luyện Huyết Ma Kinh đồng thời bồi dưỡng mấy vị gia tướng đây, cuối cùng thằng này vẫn là phải xuống nước.

“Ngươi cần công thức chế tạo xà phòng làm gì? Có phải lần trước dùng hết rồi, muốn dùng bao nhiêu ta sẽ cho ngươi cung cấp đầy đủ.”

“Không cần! Ta chỉ cần học cách điều chế để làm ra một loại mùi hương riêng cho mình, cái này ngươi không cần phải nhúng tay.”

Hóa ra không phải để buôn bán, nếu vậy còn có thể thương lượng.

Chém giá một hồi, cuối cùng hai bên mới đi đến thống nhất. Cách thức điều chế xà phòng đổi lấy đan phương của Bồi Tủy Đan, Tiểu ớt cay cũng sẽ hỗ trợ luyện chế 500 hạt, chỉ cần mang nguyên liệu đến cho nàng liền được. Tất nhiên, cái kia xà phòng Tống Khuyết còn bắt nàng thề không được ngoại truyền, không được lấy ra để kinh doanh. Vốn không có tâm tư đấy Thiên Hương cũng không làm sao suy nghĩ liền đáp ứng rồi.

“Được, còn điều kiện thứ 2.”

Đạt được thứ mình muốn, Thánh Nữ đại nhân tâm trạng tốt rất nhiều, ánh mắt đảo một hồi liền đưa ra thứ 2 yêu cầu:

“Từ giờ không được gọi ta Sửu Nhi nữa, phải gọi bản cô nương là Thần Tiên Tỷ Tỷ.”

Đậu xanh rau má!

Ngươi không sợ Đoàn vương gia phá vỡ hư không nhảy sang đây cho ngươi một phát Lục Mạch Thần Kiếm sao?

Đối với con hàng này khả năng tự luyến Tống gia đã hoàn toàn cạn lời, không thể làm gì hơn hắn đành ngoan ngoãn chắp tay bái phục.

“Thần Tiên Tỷ Tỷ!”

“Hắc hắc hắc ...” – Mỗ Khô lâu binh tâm tình hài lòng cười rộ lên sung sướng.

......
Giải quyết xong trong nhà một vị nhức đầu Thánh nữ, Tống đại quan nhân mới lần nữ tập trung tinh thần đối phó ngoài kia một cái khác ngực bự Thánh nữ đại nhân.

Hắn quyết định chủ động xuất kích, lấy thân làm mồi nhử dụ đối phương xuất đầu lộ diện.

Thế là, từ ngày hôm đó thằng này bỗng nhiên thay đổi bình thường thái độ, thường xuyên cao điệu xuất hành chạy đến Thanh Hà hay Linh Giang quận quán xuyến công việc. Tất nhiên vì sợ liên lụy người nhà, Tống gia ai cũng không mang theo, chỉ gọi lên một đội hộ vệ mở đường dẫn lối cho có khí thế vậy thôi.

Hôm nay đến Tổng bộ, ngày mai thị sát bến tàu, hôm sau nữa thì đến quận thành thăm hỏi các huynh đệ tại phân đường bên đó. Này một phen tâm huyết, tận tụy với chức trách để đám Nguyệt Khuyết Các bang chúng cảm động quá chừng, không cần ai dặn tất cả đều lấy Các chủ làm tấm gương ngày ngày đốc thúc bản thân không ngừng tiến 8EPNf bộ.

Một phen vô tâm trồng liễu để mình bang phái tinh thần càng trở nên ngưng tụ, phấn chấn. Cái này để Tống Khuyết cũng vui vẻ không thôi, càng thêm đáng mừng nữa là ẩn nhẫn hồi lâu cái kia đám rắn độc đã lại lần nữa thò đầu.

Ngày hôm đó,

Hắn đang nghênh ngang đi trên đường phố Thiên Thượng Nhân Gian, một bên ngắm nhìn phong cảnh, một bên nghe Phạm Nhất Vũ báo cáo đoạn thời gian vừa rồi nơi này phát triển.

Nói chung rất khả quan, theo Thanh Hà dần dần thay thế Linh Giang trở thành một trạm trung chuyển hàng hóa, bên kia Thập Vạn Đại Sơn Bách Tộc người đổ ra cũng ngày càng nhiều, Thiên Thượng Nhân Gian thoáng chốc cái đã trở thành tiêu kim quật, là chỗ tụ điểm ăn chơi tất phải đến của những vị khách sộp này.

Nhìn hiện tại dù mới đầu giờ chiều, bên Lãng Bạc Hồ đã nhộn nhịp dòng người mặc đủ các loại màu sắc trang phục. Tống gia trong nội tâm cũng cảm thấy cao hứng cực kỳ, tất cả đều là tiền nha, chỗ này hiện nay chính là hắn tài sản nguồn thu lớn nhất, thu nhập không gì sánh nổi.

Theo chân Phạm Nhất Vượng, thằng này còn định leo lên thuyền hoa một chuyến, muốn thâm nhập tiếp xúc hỏi han những vị kia cơ khổ nữ nhân xem có ai bắt ép các nàng làm những việc mà mình không muốn. Có thể tìm chỗ kín đáo nói ra để Tống ca ca thay các nàng chủ trì công đạo.

Đúng lúc này:

“Tống công tử!”

Một thanh âm bão hàm kinh hỉ, mừng rỡ, ngạc nhiên ... mấy loại cung bậc cảm xúc đột ngột vang lên. Nghe vào tai Tống Khuyết như là thiên âm để hắn cả người rùng mình bừng tình.

“Uyển Nhu cô nương!”

Tiện nhân này vui mừng quá đỗi, vội vàng xoay người nhìn về đằng sau âm thanh đầu nguồn. Thì thấy ở cách đó không xa, trên ban công tầng 3 một gian kiến trúc, Tống Uyển Nhu cũng đang kích động vẫy tay ra hiệu cho hắn.

Nhìn nàng trước ngực cặp kia bưởi diễn cứ lắc lư qua lại như muốn rụng đến nơi, con hàng này làm sao còn nhịn được nữa, lập tức đuổi Phạm Nhất Vũ trở về, bản thân mình còn là nhanh chóng chạy qua bên đó.

Là một tòa thanh lâu, liếc qua phía dưới bảng hiệu chiêu bài sau Tống đại quan nhân cũng không thèm tiến vào mà thi triển khinh công, cả người như con chim nhạn vậy nhẹ nhàng nhảy lên mấy trượng, rất đơn giản liền tiến vào mỹ nhân gian phòng.

“Uyển Nhu, sao ngươi lại ở nơi này?” – Tống Ảnh đế giọng đã chứa đầy quan tâm ấm áp.

Bạn diễn của hắn Huyễn Thần Tông Thánh Nữ cũng không vừa, yêu nữ này liền giả ra một bộ ngại ngùng, xấu hổ tủi nhục cúi gằm mặt xuống. Nhìn nàng sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, nước mắt càng là muốn rơi lập tức rơi, Tống Khuyết cũng phải hô to hai chữ bội phục.

“Tống ... Tống công tử ... có phải ngươi trong lòng chê Uyển Nhu là loại nữ nhân không biết liêm sỉ, mới dấn thân vào những chỗ như này?”

“Uyển Nhu chớ hiểu nhầm! Chỉ cần không làm những chuyện thương thiên hại lý, không hại người khác, vậy dù ngươi làm gì cũng sẽ không ai có quyền chê trách ngươi lựa chọn.” – Tống gia nghĩa chính ngôn từ trả lời.

“Thật không?”

Tống Uyển Nhu hai mắt vụt sáng nhìn hắn, thấy thằng này thành khẩn gật đầu sau mỹ nhân này mới mỉm cười lên lau đi nước mắt giải thích:

“Đa tạ Tống công tử thấu hiểu, nhưng mọi việc cũng không như ngươi nghĩ đâu.”

Tiếp đó tự nhiên sẽ là một hồi chuyện xưa.

Theo như lời nàng, lần đó sau khi hai người chia tay tại Linh Giang Quận. Cô nàng này mới cầm theo Tống Khuyết tặng cho bạc, tìm theo dấu của hắn đến Thanh Hà, muốn tìm cơ hội cho mình ân nhân báo ân.

Nhưng đến đây rồi, hỏi ra được Tống Các chủ thân phận, Tống Uyển Nhu lại thấy tự ti không dám tìm người nữa.

Tứ cố vô thân, lại không có kế sinh nhai, tiền bạc rồi đến một ngày cũng sẽ tiêu hết. Cuối cùng, may mắn có một vị hảo tâm tú bà thấy nàng đáng thương nên dẫn về đây nuôi ăn nuôi uống.

“ ..., Uyển Nhu chỉ bán nghệ không bán thân. Hồng nương không bắt ta tiếp khách, chỉ để Uyển Nhu nhảy múa mua vui cho mọi người thôi. Tống công tử không cần hiểu nhầm, thực ra .. thực ra ... ta vẫn còn giữ nguyên trong sạch.”

Nhìn nàng bộ dáng ngượng ngùng e ấp, đầu nhỏ vì xấu hổ mà khẽ cúi xuống, để lộ vành tai ngọc đỏ ửng duyên dáng đáng yêu. Tống Thiền sư một quả phật tâm cũng bất giác đập lên kinh hoàng.

Thật là lợi hại mị công!

Không chút nào giấu vết cứ bất tri bất giác tiềm di mặc hóa ảnh hưởng người quan cảm.

Phật Tổ, mau mau độ yêu nghiệt này đi.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...