Đối mặt với vị kia Huyễn Thần Tông Thánh Nữ muốn cự còn nghênh, cứ thẹn thùng e ấp như có như không dụ hoặc, Tống đại quan nhân trong lòng liên tục hô to không chịu nổi.
Ngươi trong sạch hay không còn lớp áo thế này làm sao mà thấy, chẳng lẽ đang ép Tống mỗ phải lột đồ ra kiểm tra sao?
Tống gia gắng gượng mãi mới trấn an được định vùng lên khởi nghĩa lão nhị, vội vàng quay sang mỹ nữ thâm tình mở miệng:
“Lời Uyển Nhu nói ta tự nhiên tin. Chỉ là như đã biết ta ở Thanh Hà thế nào, vì sao còn không tìm đến ta nhờ giúp đỡ. Thế đạo ngày nay trộm cắp giữa đường, nếu như chẳng may ngươi lại bị người xấu gia hại, vậy sau này ta biết chắc chắn sẽ phải ân hận suốt đời. Uyển Nhu đây là không coi Tống mỗ là bạn sao?”
Gặp hắn có vẻ giận, Tống Uyển Nhu hoảng hốt vội vàng xua tay giải thích:
“Không ... không phải, Tống công tử, chỉ là ngươi trăm công nghìn việc, ta sợ làm phiền đến ngài. Hơn nữa ... hơn nữa ... ta chịu ân huệ đã đủ nhiều, Uyển Nhu lại chỉ là một đứa vụng về, không biết làm sao báo ân. Vì thế mới không dám tiếp tục tìm đến ngươi.”
“Ha ha, chỉ là mấy cái nhấc tay mà thôi, nói gì đến ân huệ. Hơn nữa ngay từ lần đầu gặp Uyển Nhu, Tống mỗ đã cảm thấy thập phần thân thiết, giống như ngươi vốn là ta một vị muội muội vậy. Ca ca giúp đỡ muội muội vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta vui mừng còn không kịp đây, phiền hà cái gì.”
Nghe Tống gia trải lòng, Thánh Nữ ngực to vậy tự nhiên là như mở cờ trong bụng. Trên mặt toát ra thần thái tất cả là kinh kỷ, hưng phấn bắt lấy tay hắn:
“Thật sao Tống ca ca? Uyển Nhu từ nhỏ vẫn luôn mơ ước có một người ca ca, ngươi chính là ca ca của ta sao?”
“Ha ha, ngốc nha đầu! Từ nay ta sẽ là ca ca của ngươi, ca ca sẽ che chở bao bọc cho ngươi.” – Mỗ vị ảnh đế diễn kỹ đại bạo phát, trên mặt ngoại trừ yêu thương còn chính là cưng chiều.
Hạnh phúc đến quá nhanh, Uyển Nhu không kìm lòng được nữa, hai mắt lập tức tràn ra đôi dòng thanh lệ hạnh phúc rồi xà vào lồng ngực Tống ca ca vui sướng khóc lớn một hồi:
“Ca ca!”
Vuốt ve nàng lưng ngọc, cảm nhận một đôi hung khí chèn ép thật chặt lên ngực mình. Tống đại quan nhân trong lòng bắt đầu tâm viên ý mã, cánh tay không khỏi khẽ dùng thêm chút sức ôm chặt Thánh nữ vào lòng, say mê ngửi trên người nàng u hương thơm ngát.
“Ưm!”
“Muội muội không cần sợ, có ca ca ở đây rồi!”
Tống Uyển Như tay vô tình chống lên của mình ca ca giấu trong quần phòng thân vũ khí, vốn muốn hoảng sợ giãy ra nhưng làm sao Tống ca ca lại thật chặt ôm lấy chính mình. Nàng liền thuận thế ngã nhào lên đó, trong lồng ngực trái tim đã đập như hươu chạy vậy thổ khí như lan ngượng ngùng gật đầu.
“Dạ, ca ca!”
Đôi này vừa gặp đã thân tình huynh muội cứ vậy hạnh phúc ôm chặt lấy nhau, mặc cho thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một hồi lâu sau, thỏa thuê mãn nguyện chấm mút Thánh nữ một phen sau, Tống Khuyết mới ghé vào tai nàng nói khẽ:
“Muội muội, bây giờ ngươi liền theo ca ca về thế nào?”
Dù bị con chó này trêu chọc đến toàn thân lửa nóng, nhưng Tống Uyển Nhu kinh nghiệm đầy mình. Biết như nào mới là nắm giữ phân tấc vừa đủ đấy, để cho lũ nam nhân quá dễ dàng đạt được bọn nó sẽ không bao giờ biết quý trọng đâu. Yêu nữ này liền dụi dụi đầu, ghé mặt vào cổ hắn khẽ thở:
“Còn chưa được ca ca, Hồng nương đối với ta thật tốt, ta cũng không thể bỏ mặc nàng lúc này rời đi được. Uyển Nhu còn cần để nàng chuẩn bị, đợi mấy ngày nữa Hồng nương tìm được người thay thế, ta sẽ đi về cùng ca ca cũng chưa muộn.”
Tống gia vậy cũng là người hiểu sâu lý lẽ, nghe thế cũng không giận mà còn mừng. Hắn đưa muội muội mình ôm lấy càng chặt hơn, tay kia vuốt ve vỗ nhẹ lên mông nàng tán thưởng:
“Ân! Muội muội quả nhiên là tâm địa thiện lương, khéo hiểu lòng người. Vậy tất cả nghe ngươi, để chút nữa ta xuống dặn dò nơi này người chủ quản một phen, đừng để đứa nào không dài mắt đến chọc Tống mỗ tiểu muội không vui. Đợi bao giờ ngươi muốn về nhà liền cho người báo với ca một tiếng, ca ca đón ngươi về!”
“Dạ, ca ca tốt nhất rồi!”
Tống Uyển Nhu mặc kệ bàn tay hắn làm càn, coi như không biết đến vậy hưng phấn nhổm người dậy thơm chụt một cái vào má hắn. Bàn tay kia còn chết hay không chết chống xuống tiểu Tống tiên sinh mượn lực, để tiểu gia hỏa này bất mãn gồng lên dữ dội.
“A!”
Thánh nữ ngực to diễn rất đúng chỗ, lập tức là lại tỏ ra hoảng sợ e thẹn, như con đà điểu rúc đầu vào người Tống ca ca.
Trò chơi ai muội, đôi cẩu nam nữ này chơi cả buổi không chán, đến tận chiều tối, cùng nhau hưởng qua một cái lãng mạn ánh nến bữa tối sau. Uyển Nhu nhắc nhở hắn nàng chuẩn bị phải đi làm, Tống đại quan nhân thế mới tiếc nuối cùng nàng tạm biệt ra về.
Đợi đã đi thật xa, rời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian, đảm bảo xung quanh sẽ không còn ai giám thị sau tiện nhân này mới không cần phải tiếp tục giả bộ nữa, cả người liền như không xướng sống vậy mềm oặt dựa vào ghế dựa sau lưng, lòng nhẹ nhõm buông lỏng một hơi.
Quá không dễ dàng, như đi xiếc trên dây vậy, hơi chút không cẩn thận là rơi xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Rất nguy hiểm, cũng rất kích thích!
May mắn lần này biểu diễn quá quan, coi như tạm thời trấn an được địch nhân, hơn nữa còn thuận lợi tìm ra chỗ mà Huyễn Thần Tông người ẩn náu.
Việc còn lại, chính là thu lưới.
..... Cùng lúc đó,
Hồng Tụ Thiêm Hương, Tống Uyển Nhu gian phòng.
Đợi của nàng tình ca ca đã đi rồi, yêu nữ này mới mỉm cười đắc thắng quay ra đằng sau không khí thở ngắn than dài.
“Nam nhân mà, vẫn là thứ nửa dưới chi phối nửa trên động vật. Thiên kiêu thì lại làm sao, cuối cùng cũng không thoát được bản Thánh nữ lòng bàn tay, tuỳ ý đùa bỡn.”
“Két!”
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, đã sơ qua dich dung Âu Dương Tình lần nữa tiến vào. Nghe con nhóc kia khoe khoang đắc ý, mụ già này cảm thấy rất nóng mắt.
Đã bao lâu? Nhớ ngày đó khi mình còn trẻ đẹp không phải cũng ý khí phong phát, muốn gì được đấy. Nam nhân thành đàn vây quanh mình chuyển động mọi cách lấy lòng sao.
Đáng tiếc thời gian thứ này thanh đao chọc tiết không chừa một ai, qua đi mấy độ xuân thu, bản thân đã thành già nua cóc cáy không người hỏi đến.
Cuối cùng thực lực mới là quan trọng nhất! - Âu Dương Tình đành phải dối lòng cho mình an ủi như thế. Ít nhất bây giờ vị này Pháp vương trong phủ cũng nuôi không ít trai tân, tùy ý mà hưởng thụ, đâu kém cạnh gì ai.
Vì thế đối với Tống Uyển Nhu lời lẽ tỏ ý khiêu khích, lão yêu bà cũng không thèm chấp nhặt. Chỉ nhàn nhạt buông một câu sau đó liền đi về mình gian phòng nghỉ ngơi điều tức.
“Chờ bao giờ ngươi thành công hãy nói chuyện.”
Thánh nữ ngực to chỉ coi đó là con mụ này ghen tị với vẻ trẻ trung xinh đẹp của mình mà thôi. Cười càng thêm sáng lạn rồi bắt đầu trong phòng khoe khoang bản thân hùng hậu tiền vốn.
Cái này một loạt cử động để trốn ở bên góc cửa sổ U Ảnh xem đến rõ ràng, ngoài kia xa xa của nó chủ nhân cũng vì thế mà sinh thêm phiền não.
Lão nhị, nằm xuống đi! Đợi ca thần công đại thành, nhất định sẽ cho ngươi thoả thích ăn mặn một bữa. - Nhìn mình tiểu đệ giơ cao đại kỳ khởi nghĩa, Tống gia nhỏ giọng ôn tồn khuyên nhủ.
Không nằm! Tay chân bọn nó tất cả đều được hưởng, vì sao mỗi mình ta phải chịu khổ? Lão tử không phục! - Nhị ca said.
Không phục?
100 triệu votl lôi điện!
Tống đại quan nhân mới không nhân nhượng nuông chiều. Đợi trong lòng rạo rực khí huyết đã được trấn áp sau hắn mới tinh thần tỉnh táo ra lệnh:
“Tăng tốc độ, nhanh chóng chạy về Thanh Sơn!”
“Rõ!”
Tại mấy vị Nguyệt Khuyết Các Bang chúng chạy trước mở đường. Tống Khuyết xe ngựa dùng hết tốc lực vội vã khởi hành, tầm nửa giờ sau, hắn đã như nguyện trở 4Jv8m về trong nhà.
Hầu như đồng thời, một con Dạ Huyền Yến từ Thanh Sơn Biệt Viện cất cánh, cực tốc hướng về Dương Nam phủ bên kia nhanh chóng bay đi.
…… Thanh Sơn,
Tạm thời ổn định được ngoài kia đám phần tử khủng bố. Tống gia ngày hôm đó đã có thể yên tâm lớn mật mà ngủ yên lành một giấc. Đến tận gần trưa hôm sau, thằng này mới chậm rãi tỉnh lại.
Hơn 1 tuần nay, lần đầu hắn mới được ngủ ngon đến vậy, chỉ cảm thấy cả người phấn chấn ngập tràn năng lượng, tinh thần minh mẫn cực kỳ no đủ.
Chuyện đã làm hết thảy đều làm, bây giờ kết quả như nào, còn phải xem bên kia một người có hay không ra sức.
May mà, mỹ nữ hội trưởng chưa từng để người thất vọng.
Đến đầu giờ chiều, hai chiếc xe ngựa từ bên Linh Giang bên kia chạy qua Ưng Giản Sầu rồi thuận tiện tiến lên Thanh Sơn bái phỏng Tống Các chủ.
Nghe hạ nhân chạy vào báo lại, Tống Khuyết lập tức đoán ra đây có thể là mình đang ngày chờ đêm mong khách quý. Lúc này liền hưng phấn chạy ra tận ngoài cổng lớn, đích thân tiếp đón.
Người còn chưa đến nơi, trong Lĩnh Vực đã cảm nhận được vài đạo khí tức quen thuộc, Tống đại quan nhân mới chính thức an lòng.
Định lên tiếng chào hỏi, nhưng nhìn thấy vị kia đánh xe ông lão ra dấu yên lặng, hắn liền hiểu ý gật đầu rồi cười lớn:
“Khách quý đăng môn, chư vị xin mời theo tại hạ tiến vào hậu viện!”
“Tống công tử mời!”
Hai xe ngựa, một xe bên trong ngồi chính là Triệu Minh Nguyệt, cho nàng đánh xe còn là vị này Yêu Cơ chuyên trách bảo tiêu Hàn Phi. Còn bên kia chiếc xe do Tưởng Bình lão huynh chưởng lái, bên trong người cực kỳ lạ lẫm, Tống Khuyết chưa gặp bao giờ nhưng kẻ này khí tức cho người cảm giác thâm sâu khó dò, hiển nhiên cũng là một đại cao thủ.
Có Hàn Phi cùng vị này đại lão, chuyện đã có thể coi như vạn vô nhất nhất.