Thiên Đao Tống Khuyết chết rồi, nhưng hắn sẽ còn sống mãi trong lòng chúng ta. Tinh thần của hắn luôn bất hủ, ta sẽ dùng hết sức mình để tiếp tục truyền thừa ý chí ấy.
Nhìn tại xung quanh hố sâu, một đám Nguyệt Khuyết Các tiểu bằng hữu đang nước mắt như mưa, khóc đến thương tâm liệt phế tiếc hận vì bọn họ Các chủ. Từ trong núi sâu đi ra Địa Đao Tống A Ngưu cũng không khỏi cảm thấy cảm động quá chừng, lúc bày liền âm thầm đặt ra quyết tâm như vậy.
Các huynh đệ, mạnh mẽ lên!
Ở bên kia các ngươi lão đại cũng không muốn nhìn thấy các ngươi bộ dáng như này đâu.
“Khóc cái gì mà khóc! Bản thiếu còn chưa chết đâu!”
Nghe một đám tiểu đệ khóc lóc gọi vong, Tống gia cũng đặc biệt nóng mắt, lúc này cũng không quản thương thế khó chịu liền há mồm quát lớn.
Nghe cái này quen thuộc giọng nói, đang nhốn nhốn nháo nháo tràng cảnh bỗng chốc trở nên yên lặng. Tất cả kinh hãi gần chết đưa mắt nhìn về đằng trước không xa đang chầm chậm đi ra một bóng người.
“Các chủ! Ngươi không chết!”
Kẻ gọi ra câu này đón nhận ánh mắt như muốn chặt người của Tống gia thì lập tức rụt cổ ngượng ngùng, âm thầm lủi ra sau lưng đồng bạn.
Nhưng thực ra Tống Khuyết cũng không nữa quản hắn, bởi vì lúc này Minh Nguyệt, Tưởng Bình hai người đã phi thân chạy tới.
“Tống Khuyết, ngươi không sao chứ?” – Yêu Cơ gặp hắn còn sống thì vui mừng quá đỗi.
“Tống huynh đệ, ngươi ổn chứ?”
Bộ dạng của thằng này hiện tại thật sự không quá tốt, tuy không nhìn thấy chút tổn thương nào nhưng mặt mũi nhìn trắng bệch dọa người, hơn nữa bước đi cũng phù phiếm, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Tống Khuyết ngược lại thờ ơ, còn sống đã là vạn hạnh, hắn lắc đầu cười:
“Không có gì, đa tạ nhị vị quan tâm. Chỉ là vừa rồi để chạy thoát yêu nữ kia đuổi giết, ta phải sử dụng bí pháp kích thích tiềm năng cơ thể tăng nhanh tốc độ. Chính vì thế tiêu hao hơi lớn, để lại một chút di chứng như vậy thôi.”
Mấy lời hắn nói tuy giả, nhưng bị thương là hoàn toàn không giả.
Khi nãy tử phong buông xuống, tiện nhân này mới may mắn phúc chí tâm linh nghĩ đến mình dị năng đặc biệt dịch chuyển tức thời. Tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó thành công đem thân thể giấu vào trong không gian chuyển di sang bên kia chỗ U Ảnh Tùy Hình Cổ ẩn nấp.
Việc là thành công, nhưng lúc đó thần hồn xuất khiếu đem thân thể thu vào không gian vẫn phải để lộ ra ngoài một sát na như thế. Mà võ giả huyết khí chính là hồn niệm khắc tinh nữa là đang trong trạng thái thiêu đốt sôi trào như Hạ Sơ Tình.
Tuy Tống Khuyết đem thần hồn tu luyện vượt qua Nhật Du, đã đến Khu Vật cảnh giới, có thể chống cự rất lớn đối với dương khí nhưng nhiễm lên một chút khí huyết của đối thủ như vậy, hắn vẫn là cảm thấy mình thiếu chút thì bị thiêu cho hồn phi phách tán.
Vì vậy trốn vào trong không gian, thằng này còn phải đau đớn vật vã một hồi, liên tục dùng Tesseract năng lượng chưa trị cho thần hồn mới coi như tạm thời ổn định được thương thế.
Sau đó liền điều khiển U Ảnh bay qua phía trước một chỗ rừng cây rồi đem chân thân thả ra, chạy đến chỗ mọi người như thế này.
Hiện tại Tống đại quan nhân đầu còn đang đau đớn không dứt đây, cả người cứ lâng lâng như đi mây về gió, bộ dáng thương bệnh là thật, tuyệt đối không có một chút biểu diễn thành phần nào.
Minh Nguyệt 1S3IH tự nhiên cũng không chút nghi ngờ, nhớ lại khi đó trường hợp ngay cả nàng vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch, sỡ hại không thôi. Đối mặt với người dùng Ma Huyết Châu mà Tống Khuyết vẫn còn tồn tại được đã là một kỳ tích, nếu như không bỏ ra một cái đại giới thì thật sự không thể nào nói nổi.
Vì chuyện của Triệu gia các nàng mà để đối phương chịu đến thương tổn như vậy, hơn nữa thuần túy là gánh chịu hộ mình, Yêu Cơ lòng cực kỳ hổ thẹn:
“Tống Khuyết, thật có lỗi! Chút nữa thì đã hại đến ngươi rồi!”
“Khà khà, không sao Hội trưởng. Chút thương thế nhỏ như này ta nằm nhà nghỉ ngơi vài ba hôm là khỏi. May mắn yêu nữ kia không tại chỗ đông người tự bạo, nếu không lần này không biết bao nhiêu bách tính vô tội phải bị thương cập đây.”
Đến tận lúc này, người này vẫn còn vì người khác suy nghĩ, Minh Nguyệt cũng không khỏi bội phục lòng dạ của đối phương.
Xung quanh đám Nguyệt Khuyết Các tiểu bằng hữu vậy càng đừng nói, đã sớm đem mình Các chủ đưa lên thần đàn để thờ cúng bọn này lập tức cảm động quá chừng, không cần ai bảo cũng đều hô vang khẩu hiệu:
“Các chủ nhân nghĩa!”
Một đám chạy tới xem xét tình hình lưu lãng võ giả thấy vậy cũng bị cảm động lây, há mồm hô theo mọi người, nhất thời xung quanh hố sâu liền biến thành đại hội ca tụng công đức, đem vị nào đó nhân nghĩa vô song Địa Đao tiên sinh thổi tận lên mây.
Cái này để tính tính yêu làm nào động Tống gia mừng rỡ quá chừng, đầu cũng không đau, hớn hở cùng những người nhiệt tình huynh đệ này chắp tay cảm tạ, vui đến quên cả trời đất.
Thật không suy nghĩ hoàn cảnh đó tiện nhân này không tìm chỗ mà chạy chẳng lẽ ở đó mà ôm bom chờ chết với mọi người.
Nhưng việc hắn cứu hàng ngàn, hàng vạn người tính mạng là thật, sẽ không ai tỉ mỉ đi xem xét việc nhỏ nhặt như thế đến tận cùng. Chuyện kết thúc viên mãn, tất cả lại nhạc nhạc dung dung kéo nhau trở về Thiên Thượng Nhân Gian, yên lặng chờ xem kết quả bên kia 3 người đại chiến.
..... Thiên Thượng Nhân Gian,
Ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc, theo Tessract năng lượng liên tục tẩm bổ, Tống Khuyết thần hồn thương thế cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đầu vẫn còn đau, nhưng đã không đến nối đi lảo đảo như khi nãy nữa. Ít nhất bình thường hoạt động, thi triển khinh công các thứ đã là vô ngại, mặt cũng đã xuất hiện một chút huyết sắc rồi.
Minh Nguyệt nãy giờ đã mấy lần mời hắn cùng mình trở về Thiên Hà Kiếm Phái để tìm đại phu chữa trị nhưng tất cả đều bị từ chối. Hiện tại nhìn Tống gia sắc mặt ổn định hơn nhiều nàng cũng tạm yên tâm, chuyện lo lắng nhất là đối phương bị tổn hại đến căn cơ đã không xảy ra.
Mấy người cứ thế câu được câu không trò chuyện, còn tinh thần tất cả đều tập trung nhìn về hướng Hoàng Liên Sơn xa xa.
Không bao lâu, tại chỗ đó cũng vang lên một tiếng nổ lớn.
Minh Nguyệt, Tưởng Bình hai người sắc mặt nhất tề thay đổi. Sợ La – Hàn hai người cũng gặp tình cảnh như bên này, bọn họ lòng như lửa đốt liền muốn chạy đến xem cho rõ tột cùng.
Nhưng đúng lúc này, từ xa xa lần nữa vọng lại mấy tiếng cười dài, mới để mấy người an lòng thở nhẹ một hơi. Đồng thời trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ hưng phấn.
Quả nhiên, không bao lâu sau, trong tầm mắt mọi người đã nhìn thấy hai đạo ánh sáng màu bạc từ phía xa đang cực nhanh bay tới. Chỉ mấy hơi thở sau đã vượt qua khoảng cách cả dặm trường xuất hiện tại Thiên Thượng Nhân Gian.
“Ha ha ha, hôm nay thực sự là thống khoái!”
La Tu Kiệt, Hàn Phi hai lão trên người đều nhận lấy bất đồng tổn hại, nhưng người thực ra không chịu đến thương tổn quá lớn gì đáng nói. Lúc này đều là mặt mũi tràn đầy hưng phấn liên tiếp cười dài.
Đợi nhìn thấy Minh Nguyệt vẫn yên ổn nơi đây, hai lão càng là hài lòng tiếp tục hớn hở hỏi thăm:
“Ha ha, Đại tiểu thư, các ngươi cũng đã xong việc rồi. Xem ra còn là chúng ta hai lão già tay chân lẩm cẩm, làm mất thời gian.”
“Ha ha, không sai La huynh, đám lão gia hỏa chúng ta cũng đã già rồi. Bây giờ chính là thời đại của Đại tiểu thư cùng Tống Khuyết, Tưởng Bình bọn họ.”
“Ế, Tống tiểu tử, ngươi thế mà bị thương rồi?”
Nhìn Tống gia bộ dáng tinh thần không phấn chấn, Hàn Phi tinh mắt lập tức nghi vấn hỏi. Theo như ý nghĩ của bọn hắn, Minh Nguyệt 3 người đánh 1 mình Hạ Sơ Tình đã là vạn vô nhất nhất mới đúng, làm sao lại để ra nông nỗi như này.
Yêu Cơ thế mới chưa hết sợ hãi tiến lên cho này hai vị giải thích:
“La bá bá, Hàn thúc, lần này may nhờ có Tống Khuyết, nếu không tiểu Nguyệt thật sự lành ít dữ nhiều.”
Hai lão nhất thời rùng mình lạnh lẽo, cái gì vui sướng cũng tất cả ném qua sau đồi, vội vàng vây quanh Minh Nguyệt hỏi thăm rốt cuộc. Đợi đến khi nghe kể biết yêu nữ kia trong người còn cất giấu một hạt Ma Huyết Châu sau, bọn họ sau lưng mồ hôi lạnh đã là ứa ra như suối.
Chút nữa thì mải mê chọn hạt vừng mà mất hạt dưa, ham tráp bỏ ngọc dẫn đến việc đúc thành sai lầm lớn, vì ham lên đuổi giết Âu Dương Tình lão yêu bà kia để Thiên Hà Kiếm Phái tương lai trăm năm hủy hoại trong chốc lát. Nếu thật sự Triệu Minh Nguyệt có mệnh hệ gì, bọn họ mấy người cũng không còn mặt mũi nào sống trở về gặp Chưởng môn.
Dù Đại tiểu thư vẫn còn nguyên vẹn đứng đây, nhưng hơi nghĩ đến cảnh tượng khi đó thôi La – Hàn hai người lại rùng mình sợ hãi, mặt đầy cảm kích chân thành đối với Tống đại quan nhân khom người bái:
“Tống tiểu huynh đệ, đại ân không cách nào nói hết! Sau này nếu có việc gì cần xin cứ việc mở miệng, chỉ cần làm được, chúng ta tuyệt đối sẽ không chối từ.”
Đơn thuần chỉ là do hoàn cảnh xô đẩy, khi đó ưu ái chọn ai toàn bằng Tình muội muội yêu ghét. Bản thân mình cũng không làm gì nên Tống Khuyết cũng không dám kể công, lập tức xua tay lách người:
“Nhị vị tiền bối quá nghiêm trọng, tiểu tử cũng đâu có làm được gì, đều nhờ Hội trưởng phúc lớn mạng lớn được ông trời che chở mà thôi.”
Tuy sự thật là như thế nhưng dù sao nếu không có hắn kéo cừu hận, Minh Nguyệt mạng cũng nguy rồi. Nói chung dây máu ăn phần, cái này nhân tình Thiên Hà Kiếm Phái là cần phải ghi nhớ chắc chắn.
Trả ơn như nào, đợi về sơn môn báo lại cho Chưởng môn rồi tùy ngài quyết định, La Tu Hiền nghĩ đến đây liền mỉm cười cùng hắn gật đầu cười hòa ái:
“Tống Khuyết ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không quên công lao của ngươi.”
“Việc hôm nay tạm coi viên mãn hoàn thành, bây giờ lão phu cần gấp trở về Dương Nam đem tin vui này báo cho Chưởng môn bọn họ. Tống tiểu hữu, an tâm dưỡng thương, chúng ta trước hết cáo từ rồi.”
Gặp lão đầu này lôi lệ phong hành, cứ thế liền đơn giản định đi. Tống Khuyết nhíu mày nghi hoặc một hồi, đợi dùng Lĩnh Vực quét qua không phát hiện gì sau hắn mới mở miệng:
“La tiền bối khoan đã! Tiểu tử còn có chuyện muốn nói.”
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...