Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 473: Trở về Thanh Sơn



Thiên Thượng Nhân Gian,

Vốn lúc này định chạy lấy người, La Tu Kiệt nghe Tống Khuyết lời nói liền nghi hoặc dừng lại. Bốn người mới theo hắn ý bảo chạy ra một góc vắng ven hồ, tại đây, Tống gia mới nghi hoặc hỏi:

“Tiền bối, các ngươi tiêu diệt Âu Dương Tình xong có phát hiện hay không thứ đồ gì đặc biệt?”

Nghe hắn hỏi, Hàn Phi ngạc nhiên lắc đầu giơ lên một thanh kiếm:

“Đồ gì? Lão yêu bà kia tự bạo nổ tung, ngoại trừ thanh kiếm này còn nguyên vẹn vậy toàn là một đống thịt nhão, ta cũng lười dò tìm rốt cuộc. Chẳng lẽ mụ có cái gì khó lường bảo bối sao?”

Mấy lão đầu này, già rồi mà còn không hiểu chuyện. Giết quái xong ngươi không sờ thi, chơi đến tận cùng cũng là phí công.

Tống gia chán nản lắc đầu, đành phải cho bọn họ giảng dạy:

“Theo như ta phát hiện, yêu bà này cùng Hạ Sơ Tình lên đường hành trang hết thảy trống không. Nhưng mỗi khi đến nơi đều sẽ thấy bọn họ thêm ra không ít đồ vật như quần áo vũ khí. Chính vì thế, tiểu tử nghi ngờ trong tay các nàng có cất giấu một thứ không gian trữ vật.”

Hấp!

Theo hắn vừa dứt lời, còn lại bốn người đều không khỏi hít vào một hơi, tiện đà quay đầu nhìn nhau lộ vẻ kích động.

Không gian trữ vật!

Đó chính là Đại Tông Sư chuyên trách thủ đoạn, không nói nó giá trị, tiện lợi như nào. Chỉ cần đạt được một cái mang về cho Chưởng môn tìm hiểu vậy hiển nhiên sẽ để người thu được không tầm thường dẫn dắt.

La Tu Kiệt hai mắt rực cháy quang mang, cố nén kích động tiến sát đến bên Tống gia run giọng hỏi:

“Tống tiểu hữu, việc này là thật!”

Tự nhiên là thật, hắn còn tận mắt chứng kiến đây.

Thứ này bảo bối, Tống Khuyết nhìn thấy cũng là thèm không được, rất muốn giữ cho mình dùng.

Nhưng giai đoạn này hắn là còn chưa có cái kia mệnh để dùng.

Nếu qua hôm nay, Huyễn Thần Tông người biết được bọn hắn không gian trữ vật cũng chưa bị Thiên Hà Kiếm Phái lấy đi mà còn lưu lạc bên ngoài. Vậy bằng thứ đồ kia quý giá, dùng đầu gối cũng đoán được Khuất Vô Kỵ sẽ lập tức sai người hoặc tự thân đến tìm.

Tìm hay không tìm không quan trọng, nhưng bọn họ đi ngang qua rồi thuận tay tiêu diệt con ma cà bông như hắn là chắc chắn rồi.

Vì thế, dù lòng đau như cắt, nhưng Tống bảo bảo còn biết điều mà đem cái này phỏng tay khoai lang ném ra ngoài. Để Triệu nhạc phụ đứng lên hấp dẫn cừu hận đi, chỉ hi vọng địch nhân sẽ vì thế mà đừng nhòm ngó đến hắn nữa.

Tuy cái này hi vọng rất xa vời, nhưng vẫn còn một chút cơ hội. Nếu tin Tống gia hắn giữ không gian trữ vật truyền ra, vậy cái kia chút cơ hội cũng là không có. Chờ đợi hắn sẽ là vô cùng vô tận đuổi giết, ăn không hết gói xuống mồ ăn tiếp đi.

Tham thì thâm đạo lý Tống Khuyết còn hiểu. Hắn cần nhất bây giờ chính là yên ổn phát dục, sau này đừng nói 1 cái không gian trữ vật, mấy cái hắn cũng sẽ làm ra được.

Quan trọng là phải sống!

Minh Nguyệt mấy người không biết có đoán được thằng này suy nghĩ trong lòng không, nhưng kỳ vật như thế đối phương còn có thể bằng phẳng nói ra chia sẻ với mình, cái này một phen tình cảm chân thành bao dung ôm ấp để 4 người đều rất cảm phục.

La – Hàn hai người nghiêm nghị hướng hắn chắp tay:

“Đa tạ Tống tiểu hữu ngươi cho biết, chúng ta lại một lần nữa sơ suất sai lầm rồi. Mọi người ở đây chờ trong giây lát!”

Nói rồi không chút chần chờ nào nữa, hóa thành một đạo tia sáng nhanh chóng hướng về phía chỗ cũ chiến trường chạy đi.

.....
Không ra bao lâu sau,

Ngồi chờ đợi Minh Nguyệt, Tưởng Bình hai người đều cảm thấy lo được lo mất đứng lên thì xa xa lần nữa hiện lên La – Hàn nhị lão bóng dáng.

Nhìn hai người trở về, trên mặt còn chất đầy giấu đi không hết tiếu dung. Bọn họ lòng đều hiểu chuyến này tất nhiên có thu hoạch phong phú.

“La bá ...?”

“Ha ha ha ...”

Cười lên gật đầu cho nàng an tâm, La Tu Kiệt mới lần nữa quay sang Tống gia nhiệt tình bắt tay:

“Tống tiểu hữu, ta đã không biết nói gì để cám ơn ngươi. Nhưng ngươi cứ chờ xem sẽ biết Thiên Hà người là sẽ đối đãi ra sao với bằng hữu.”

“Ha hả, La tiền bối quá lời, tiểu tử cũng chỉ là động động miệng vậy thôi.”

Hắn càng khiêm tốn, mọi người đều càng thấy yêu mến. Ngay cả Yêu Cơ trên mặt lúc này cũng là tràn đầy cảm động, chân thành hướng hắn gật đầu:

“Tống Khuyết, cám ơn ngươi! Lần này việc quan trọng ta không thể ở lâu, sau đó Minh Nguyệt nhất định sẽ đăng môn bái phỏng bày tỏ cảm kích.”

“Hội trưởng khách khí, việc can hệ trọng đại. Tại hạ cũng không giữ mọi người, chúc chư vị lên đường bình an!”

Thiên Hà chư vị khách quý cũng thực sự không thể nán lại lâu hơn, cùng thằng này tạm biệt sau bọn họ nhanh chóng lên ngựa, trong đêm vội vàng chạy về Dương Nam.

.....
Minh Nguyệt mấy người hết thảy đều đã rời đi, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, còn chưa kịp để Tống lão gia hắn tận tình địa chủ đâu.

Trước khi đi La Tu Kiệt còn đặc biệt cho hắn nhắc qua, Khấu Vô Kỵ trọng thương chưa lành, trải qua lần này gãy thêm một vị Pháp Vương, Huyễn Thần Tông đã không có thực lực mà chạy ra ngoài kiếm chuyện làm càn. Hơn nữa bọn họ Thiên Hà Kiếm Phái cũng sẽ nghiêm mật tăng cường giám sát, đảm bảo sẽ không còn có chuyện tìm đến tận nhà báo thù như hôm nay xuất hiện.

Tuy cái này một phen lời cũng không đáng tin cậy cho lắm, nhưng hiện tại mình còn chưa đủ thực lực để tự vệ. Tống Khuyết ngoài việc đặt niềm tin lên Triệu nhạc phụ vậy cũng không còn cách nào, ít nhất có vị đại gia này ra mặt, đám tặc tử cũng cần thu liễm một chút không phải.

Cuối cùng thực lực mới là căn bản.

Nghĩ đến mình vẫn đang còn quanh quẩn tại Nhị lưu yếu gà, Tống đại quan nhân thở dài lắc đầu một cái liền hứng thú tiêu điều dẹp đường hồi phủ, trong nhà mấy người hẳn đều đang lo lắng cho hắn đây.

Chuyến này vì sợ rút dây động rừng, hắn ra ngoài rất điệu thấp, không mang theo ai cả. Chỉ là một thân một mình leo lên xe ngựa của Tưởng Bình rồi lặng lẽ xuất môn thôi, ngay cả mục đích làm gì cũng không cáo tri cho Nhiếp Phong bọn họ.

Cũng may, hết thảy thuận lợi.

Chính nghĩa cuối cùng vẫn chiến thắng tà ác, đám kia luôn muốn hại hắn yêu nhân đã phải chịu đến trừng trị thích đáng.

Nhất quan trọng là, Tống gia hắn vẫn còn sống, tay chân còn nguyên vẹn. Vẫn còn cơ hội đi phá cái kia chết tiệt đồng tử công.

Vừa nghĩ đến đây, Vân cô nàng như tâm hữu linh tê vậy đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.

“Khuyết ca!”

Vân Hi hai mắt đỏ bừng, dường như đã khóc qua rất nhiều như vậy. Nhìn thấy Tống Khuyết còn thực thực tại tại đứng ở nơi kia, nàng lại không nhịn được khóc oà lên chạy đến ôm chầm lấy hắn.

“Làm sao Hi nhi?”

Tống đại quan nhân ngạc nhiên, mãi sau đợi Thẩm - Thiết mấy người giải thích thằng này mới hiểu ra vấn đề.

Hiểu nhầm!

Khi nãy có một vị chân nhanh hơn não, thấy Tống Các chủ bị yêu nữ kia đuổi theo nổ cho ra một hố lớn thì đã lập tức não bổ ra trong đó bi thảm cảnh tượng.

Các chủ treo rồi, việc này quá mức quan trọng, thế nên vị kia trách nhiệm tâm mười phần nhân huynh không nói hai lời vội vã chạy về Tổng bộ báo tin để các vị đại lão biết mà chuẩn bị hậu sự.

Cái này tất nhiên là gây nên một trận gà bay chó chạy, ngay cả Thanh Sơn bên kia cũng đang có người chạy về báo tin đây.

Tưởng tượng ra cảnh a Mật mấy tiểu khi nghe tin dữ, Tống Khuyết cũng cảm thấy đau hết cả bi.

Nhưng mình thuộc hạ cũng là vì một phen ý tốt, hắn cũng không nỡ trách móc nặng nề. Lúc này ioEyn liền ôm lấy Vân Hi, gọi lên Thanh Trúc nữa, mấy người vội vã chạy về Thanh Sơn.

Cũng không ra sở liệu, dọc đường đi bọn họ liền gặp được Hùng Bá đoàn người. Tự nhiên Tống đại quan nhân lại cần phải ra mặt ôn tồn trấn an gia nhân một phen mới coi như dẹp yên được trận này sóng gió.

Mấy người cứ vậy vừa đi vừa nói chuyện, đợi về đến nơi, hắn cũng đem câu chuyện đầu đuôi nhân quả kể lại được không sai biệt lắm.

…….
Thanh Sơn Biệt Viện,

Tối qua trở về nơi này sau, qua loa ăn xong Dương Mật chuẩn bị mấy bát dược thiện Tống Khuyết liền mau chóng trở về phòng riêng, chuyên tâm dưỡng thương một phen. Ngay cả thích nhất trò chơi là cùng Vân mỹ mi anh anh em em thằng này cũng không còn tinh lực để mà làm nữa.

Trải qua một đêm dưỡng tinh súc nhuệ, đợi đến sáng hôm sau Tống gia đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, đầu cũng không đau, chỉ là thi thoảng sẽ hơi xuất hiện cảm giác choáng váng như say rượu vậy thôi.

Thương thế đã không còn gì đáng ngại, hẳn là cũng sẽ không để lại di chứng gì về sau. Tiện nhân này mới chính thức buông lỏng tâm tình, từ nay về sau hắn cũng không dám nữa tùy tiện chơi trò linh hồn xuất khiếu.

Quá mẹ nó nguy hiểm!

Căn dặn bản thân nhất định phải cẩn thân sau, Tống đại quan nhân liền vui sướng mở cửa phòng đi ra ngoài, cùng mọi người gặp mặt.

Vừa rồi tuy vẫn ở trong phòng, nhưng bằng hắn thính lực cùng Lĩnh Vực thần diệu đã sớm phát hiện ngoài kia tiến đến không ít khách nhân. Tất nhiên có cả Lý Tín, Chung Hồng, Ngô Diệc .... mấy vị huynh đệ, những người này vì lo lắng cho Tống Khuyết an nguy nên ngay từ sáng sớm đã có mặt tại nơi này, muốn nhìn thấy hắn một lần mới yên tâm.

Đợi khi thấy thằng này đi ra ngoài, cả một đám đã như ong vỡ tổ nhao nhao ùa lên:

“Đại ca!”

“A Khuyết, ngươi không sao thật tốt quá!”

“Tống công tử! ...”

“A Ngưu ca, ngươi tỉnh rồi!”

Lâu lắm mới nghe thấy người gọi mình cái tên A Ngưu, Tống Khuyết định thần nhìn lại thì thấy hóa ra là Nhị Nha. Nha đầu này bây giờ cũng đã 13, 14 tuổi, đã bắt đầu trổ mã, nhìn qua cũng có vài nét đặc hữu của một nữ nhân rồi, đoán chừng sau đó mấy năm sẽ trở thành một khá xinh đẹp cô nương.

Tất nhiên, nàng đã lớn, đã biết làm điệu, sẽ không muốn cho ai gọi mình bằng cái tên Nhị Nha quê mùa kia nữa. Tống lão gia cười cười vỗ đầu nhỏ con nhóc này trêu:

“Hồng Mai nha, ngươi còn gọi ca là A Ngưu vậy đừng trách ca đem cái tên cúng cơm của ngươi ra công bố cho mọi người biết.”

“Á! A Ngưu ... đại ca, ngươi dám nói xấu ta, ta ... ta sẽ .. ta sẽ kể hết chuyện chuyện xấu hổ của ngươi hồi bé cho các vị tỷ tỷ.”

Nha đầu này ấp a ấp úng nghĩ mãi mới tìm ra được một lý do uy hiếp như vậy, cái này khiến một đám đại nhân đều vui vẻ cười ha ha. Đến là Vân Hi đối với những chuyện xưa đặc biệt hứng thú, lúc này liền kéo cô bé này sang một chỗ tâm sự rồi, để lại không gian cho mấy vị lão gia thoải mái trò chuyện.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...