Trong mỹ nhân hương phòng, Minh đang cẩn thận chậm rãi mài mực. Một hồi lâu sau, đợi nước mực đã trở nên sóng sánh, cô bé này mới dừng tay lại quay sang người bên cạnh mỉm cười:
“Tống công tử, mời ngươi chấp bút!”
Tống đại thi nhân thế mới bắt đầu làm bộ làm tịch vén tay áo cầm lấy bút lông chấm một vết thật sâu, sau đó rồng bay phượng múa trên nền giấy trắng bá bá bá viết mấy chữ.
Giai nhân ca!
Đông phương hữu giai nhân ...
Đợi một bài ngắn gọn mấy chục từ viết xong, tiện nhân này còn điệu đời phía dưới lạc khoản:
Tống Khuyết (Thân tặng Minh cô nương.)
Xong xuôi hết thảy, Tống gia liền quay sang giai nhân mỉm cười:
“Minh cô nương, bài thơ này tặng cho ngươi!”
Minh cẩn thận đưa tay đón lấy, dùng mũi quỳnh khẽ ngửi xong liền đưa tay sờ nhẹ lên những vết mực còn chưa hoàn toàn khô ráo. Đợi hồi lâu sau nàng mới hân hoan đem thư họa cuộn lại cất cẩn thận rồi đối với Tống Khuyết dịu dàng thi lễ:
“Minh đa tạ công tử!”
“Một chuyện nhỏ mà thôi, hôm nay được Minh dành riêng hiến vũ, tại hạ còn thấy mình kiếm lời to đây.”
Minh cười lên rực rỡ, tiến gần đến sau lưng hắn rồi chậm rãi nghiêng đầu dựa vào, khẽ khàng thổ lộ:
“Hì hì, sau này IIIUMH có thời gian rảnh, Minh sẽ lại tìm đến công tử, chỉ riêng vì ngài mà múa thôi.”
Này một câu ý chỉ còn chưa rõ ràng sao, Tống đại quan nhân cả người như uống vào cam lộ, sảng khoái từ đầu đến chân. Không dám đường đột giai nhân, sơ lâm vào bể tình con hàng này cứ đứng yên như thế, để nàng thoải mái dựa vào.
Hai người cứ lặng im không cử động, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng hít thở của Minh, như nàng đang cố khắc ghi hương vị của ai đó vào trong tâm khảm vậy. Một hồi sau, cô bé này mới mở miệng:
“Ngày mai Minh đã phải rời đi rồi, không biết bao giờ mới được gặp lại công tử, thật sự đáng tiếc!”
Bất chợt, Tống Khuyết rùng mình, để đang thoải mái dựa vào người hắn Minh cũng cảm nhận được nên ngạc nhiên dò hỏi:
“Công tử làm sao vậy?”
“Nàng vừa nói phải đi, trong đầu ta bỗng nhiên nảy ra linh cảm muốn sáng tác một bài thơ để tiễn biệt nàng.” – Tống thi nhân chân thành mở miệng.
“Thật sao?”
Nghe hắn nói vậy, Minh liền mừng rỡ nắm lấy tay thằng này dò hỏi. Tống gia tự nhiên cũng không lừa nàng, lúc này gật đầu giả vờ thâm trầm rặn ra mấy chữ:
“Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.
Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tận xứ.”
(Kẻ vô tình đâu thấu hiểu nỗi khổ của người đa tình,
Một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ.
Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận,
Chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc.)
“Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chỉ hữu tương tư vô tận xứ.” – Tinh tế phẩm vị mấy câu thơ này, càng nghe càng thấy vận luật tuyệt diệu, Minh đã không nhịn được thúc giục:
“Đây dường như không phải toàn bộ bài thơ. Tống công tử, còn tiếp đâu?”
Tống Khuyết lúc này mới hơi xấu hổ gãi đầu:
“Cái này ... khà khà .... Minh cô nương thông cảm, tự nhiên vốn đang ý thơ trào dâng, nhưng khi nãy ta lại cảm thấy trong người khó chịu, muốn đi giải tỏa một chút. Linh cảm cứ thế bị cắt đứt rồi, có thể hay không chỉ chỗ giúp tại hạ đi giải quyết một chút xíu, đợi người thoải mái rồi Tống mỗ nhất định sẽ vì ngươi hoàn thành nốt bài thơ này.”
“Phốc! .... hì hì hì ..”
Nghe hắn cái này cường đại lý do, Minh ngẩn ngơ một hồi sau liền không kìm chế được che miệng bật cười. Nhưng nàng cũng là người thiện giải nhân ý, thế nên lúc này cũng không làm khó hắn mà quay ra bên ngoài gọi khi nãy dẫn đường tỳ nữ quay vào, đưa Tống gia đi nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
“Ha hả, thật ngại quá, Minh cô nương chờ một chút, ta lập tức sẽ quay lại ngay.”
“Hì hì, công tử cứ thong thả, để Minh kêu người chuẩn bị thêm ít rượu nhạt trợ ngài cảm hứng.”
“Hay lắm! Vậy làm phiền Minh cô nương rồi.”
Có hồng nhan tri kỷ như thế, Tống Khuyết còn mong chờ gì hơn. Hắn vội vàng đi theo cái kia tỳ nữ đến nhà vệ sinh, sau đó ... sẽ không có sau đó.
..... Dương Nam Phủ, ngài thành đông mấy dặm.
“Lệ!”
Tiếng ưng đề xé rách trường không, nhìn thấy một đống hùng vĩ kiến trúc ở ngọn núi xa xa, Tia Chớp liền kêu lên một tiếng rồi chọn chỗ vắng vẻ từ từ hạ xuống.
“Vụt!”
Hầu như ngay lập tức, dưới chân nó một đạo bóng hình đột ngột xuất hiện, quan sát chuẩn vị trí sau kẻ này liền nhắm về cái kia sơn môn cắm đầu cắm cổ mà chạy thục mạng.
Chạy chạy chạy!!!
Dù biết sau lưng không có ai đuổi theo, nhưng Tống Khuyết cũng không dám lãng phí bất cứ một giây một phút nào.
Quá đáng sợ rồi!
Vừa rồi hắn đã thiết thực cảm nhận thấy lưỡi hái tử thần lơ đãng khẽ vạch qua cổ mình như vậy. Chỉ cần cắt nhẹ một cái thôi, cái gì Thiên Đao Địa Đao hết thảy đều đi chết.
Minh!
Minh cô nương kia không phải là cái quỷ gì liễu yếu đào tơ cô gái, mà là một vị cực kỳ mạnh mẽ võ giả, hơn nữa, vừa rồi yêu nữ này là định giết mình đấy.
Còn may ....
Nghĩ lại khi nãy phút giây lơ là cảnh giác, Tống đại quan nhân trong lòng vẫn còn ứa lạnh từng cơn. Quần đều ướt mà không dám vào nhà vệ sinh thay mới, ngay cả một tia chần chờ cũng không có vội vàng chạy đến đây đi tìm nhạc phụ đại nhân.
Có vị này Tông sư bao bọc, hắn mới cảm thấy mạng sống của mình được đảm bảo phần nào.
Lúc đó trong phòng, Minh giả ra ý mến mộ vòng ra sau lưng dựa đầu vào hắn, thực ra âm thầm nàng lại có dị động. Tiện nhân này trên người lắc tay vậy mà thình lình là một cái không gian trữ vật, nàng vừa nói vừa cười đánh lạc hướng Tống gia đồng thời từ trong đó lấy ra một thanh kỳ dị vũ khí. Nhìn chỉ như dải lụa màu đen bình thường thôi nhưng khí tức từ nó phát ra đủ khiến cho trong đầu pháp tướng điên cuồng run rẩy.
Tống Khuyết khi đó cũng sợ vãi cả linh hồn, toàn thân kịch chấn tạo ra dị động gây nên Minh cảnh giác.
Cũng may con chó kia là loại mười phần văn nghệ thanh niên, bị Tống đại thi nhân tài hoa cảm phục nên tạm thời tha cho hắn tồn tại thêm chút hơi tàn. Chú định là sau khi viết xong bài thơ mới hắn sẽ bị nàng đưa tiễn lên đường.
Càng đáng sợ là từ đầu chí cuối, Minh không để lộ bất cứ cái gì sát cơ, vẫn cho hắn cảm nhận như một cô bé nhà bên vậy ngây thơ rực rỡ, để người không nỡ dâng lên một chút lòng phòng bị nào.
Cái này quả thật cùng hắn Đạo Chủng Tâm Ma thần kinh trạng thái không khác là bao.
Nếu như không phải có Lĩnh Vực quan sát, Tống gia hôm nay đã sớm đã lạnh.
Vì thế dù Minh chưa động thủ, dù nàng không hề có sát niệm, dù tất cả chỉ là hắn một phen suy đoán, dù ngàn vạn lý do gì đi nữa hắn vẫn không dám dùng mạng mình đi mạo hiểm. Được tỳ nữ dẫn đến nhà vệ sinh là thằng này lập tức chui tọt vào, di chuyển tức thời qua bên Tia Chớp rồi điều khiển nó chạy về hướng Thiên Hà Kiếm Phái.
“Dừng lại!” ... “Làm càn!” ... “Keng!!”
Không quản canh gác sơn môn mấy vị Thiên Hà đệ tử ra lệnh, Tống Khuyết nhanh chóng lao đến trước mặt bọn họ quát lớn:
“Mau vào thông báo! Ta là Tống Khuyết, cần gặp Triệu Minh chủ có chuyện cực kỳ quan trọng cấp báo.”
Tống Khuyết!
Đám hộ vệ hết thảy nghiêm nghị, cái tên này chính là rất được lòng Đại tiểu thư và Chưởng môn phu nhân đây.
Nhìn đối phương cũng không có dấu hiệu công kích sau, một người đầu lĩnh hộ vệ liền trầm giọng hỏi:
“Ngươi là Tống công tử, không biết có gì bằng chứng?”
Tống đại quan nhân nhanh chóng ném cho hắn một cái lệnh bài rồi nôn nóng thúc giục:
“Mau đi nhanh, chuyện rất quan trọng, liên quan đến Ma Giáo!”
Nghe đến hai từ này, lại liên tưởng đến trước đó Huyễn Thần Tông hành tung, vị nhân huynh kia cũng không dám chậm chễ nữa. Bỏ lại một câu xin chờ sau liền liều mạng thi triển khinh công chạy lên trên núi tìm người.
....... Dương Nam Phủ, Minh trạch viện.
Chúng ta Minh cô nương cùng một vị nữ nhân tầm 30 tuổi nữa đang đứng ở trong phòng, mặt trầm như nước lạnh lùng nhìn phía dưới run rẩy quỳ gối cái kia tỳ nữ.
“Thánh nữ tha mạng, Kha Trưởng lão tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết, nô tỳ cũng chưa từng có một phút giây nào thư giãn đề phòng, chính là tiểu tử kia đi vào nhà vệ sinh xong liền cứ thế mất tích.
Đợi đến khi ta cảm thấy chờ đợi quá lâu, hơn nữa không nghe được bên trong có bất cứ cái gì động tĩnh nên nghi ngờ vào kiểm tra, thì mới biết người đã đi mất, một chút dấu vết cũng không phát hiện.”
Minh trên mặt không có bất cứ mảy may biến hóa, chỉ là khẽ quay sang người bên cạnh dò hỏi:
“Kha di, ngài ở xung quanh quan sát, có thấy điều gì khác thường?”
Nữ nhân kia nghe vậy nghi hoặc lắc đầu:
“Ta sợ đối phương phát giác, ảnh hưởng đến Thánh nữ công việc nên không dám điều tra quá kỹ, chỉ là ngồi ở trong phòng nghe ngóng một chút động tĩnh vậy thôi, quả thực cũng chưa từng nghe thấy tiếng động gì khác lạ.
Hơn nữa vừa rồi xem qua, nhà vệ sinh khung cửa, lối thoát tất cả đều hoàn hảo vô khuyết. Tiểu tử này chắc chắn là không phải đi lối đó, chỉ có thể là do tiện tỳ này bất cẩn, để người lẻn đi lúc nào không biết thôi.”
Bị vị này Kha Trưởng lão đem tội vạ hết thảy đổ lên đầu mình, dưới đất tỳ nữ sợ hãi quá chừng, sắc mặt trắng bệch run rẩy bò lên ôm chân Minh khóc lóc phân trần.
“Thánh nữ, Thánh nữ. Thật sự không phải ta, nô tỳ bao năm cúc cung tận tụy hầu hạ ngài chưa từng có một chút chểnh mảng, nô tỳ có thể thề ta chưa từng rời mắt khỏi đối phương. Trừ lúc Tống tặc đi vào trong nhà vệ sinh, nhưng khi đó nô tỳ vẫn nghiêm cẩn đứng ngoài trông coi cửa ra vào, tiểu tặc kia chắc chắn là biết dùng bí pháp gì mới có thể lẩn trốn.”
“Thánh nữ, mời tin tưởng nô tỳ. Chúng ta có thể truy bắt tiểu tử kia lại ép hỏi liền sẽ rõ ràng nô tỳ không hề nói dối.”
Bị nàng nói thế, Minh cũng cảm thấy tin tưởng mấy phần. Lúc này cau mày suy nghĩ một hồi sau mới thở nhẹ một cái rồi bĩu môi nói:
“Được rồi, ngươi nói cũng có lý. Nể mặt ngươi mấy năm làm việc cẩn trọng, hôm nay tạm tha ngươi một lần, sau này nhất định không thể theo lẽ này nữa nghe chưa.”
“Đa tạ Thánh nữ, đa tạ Thánh nữ!”
Cái kia tỳ nữ nhặt về được một mạng thì vui sướng quá chừng, mừng đến phát khóc ôm chặt lấy chân chủ nhân không ngừng tạ ơn.
“Được rồi, khóc lóc cái gì!”
Chủ nhân của nàng ôn nhu vỗ về cô nàng này đầu nhỏ, như đang cưng chiều xoa đầu một con tiểu sủng vật vậy.
“Bịch!”
Rồi không có một chút dấu hiệu, vị tỳ nữ kia liền ngã lăn ra đất, không còn một chút sinh cơ. Kể cả lúc này rồi, nàng vẫn giữ nguyên trên mặt vẻ vui mừng kích động.
Còn Minh thì mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngây thơ rực rỡ quay sang Kha Trưởng lão lắc đầu:
“Thật sự là thú vị, xem ra chúng ta đều đã coi thường vị này Tống công tử rồi. Nhưng đối phương mới rời đi chưa lâu, hẳn cũng sẽ không chạy quá xa được, Kha di, làm phiền ngài.”
“Thánh nữ yên tâm, đám bảo bối của ta đã đem tiểu tử kia trên người khí vị nhớ kỹ, hắn lần này mọc cánh cũng khó thoát được.”
“Haizzz, chúng ta đi thôi! Chỉ là đáng tiếc cái này một bàn thức ăn rồi. Tống công tử a Tống công tử, Minh vì chàng tự tay chuẩn bị thức ăn, đến cuối cùng lại không thể cùng chàng uống lên mấy chén rượu tiễn biệt, ta còn thật sự không nỡ nha.”
Kha Trưởng lão cũng không nói gì, có tin chắc truy bắt được Tống đại quan nhân nên nàng cũng không vội vã, chỉ lẳng lặng đứng đó mặc cho Thánh nữ đại nhân đa sầu đa cảm một hồi.
Nhưng đúng lúc này, cả hai đều như cảm nhận được cái gì đại khủng bố ập đến.
“Hôm nay khó thoát chính là các ngươi!” – Hầu như đồng thời, một giọng nói mang theo vô thượng uy nghiêm từ trên trời buông xuống, để cả tất cả rùng mình biến sắc.
“Chạy mau!”
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...