Tống Khuyết như con kiến bò trên chảo nóng nãy giờ đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần. Đang lúc hắn không nhịn được muốn rống lên một tiếng gọi người thì từ trên kia đỉnh núi, một đạo ánh kiếm sáng chói như xé rách hư không bắn thẳng mà đến chỗ này.
Tại Tống gia còn đang khiếp sợ, ánh kiếm dần tan đi, một vị soái đến kinh thiên động địa đại thúc thân hình đã hiện ra trước mặt hắn.
Nhạc phụ!
Tiện nhân này thiếu điều thì khóc lớn một hồi ôm đùi Triệu ba ba cầu an ủi.
“Tống Khuyết, ngươi nửa đêm nửa hôm chạy đến đây cấp báo là có chuyện gì muốn nói?”
“Triệu thúc, cứu mạng nha! Đám ma nhân kia lâị lần nữa tìm đến tiểu chất trả thù.”
Không có thời gian uốn nắn con chó này chớ có nhận nhầm thân nhân, lão Triệu nghe đến ma nhân hai từ thì sát khí đã không nhịn được sôi trào.
Đám Huyễn Thần Tông nhãi con, ba lần bảy lượt dám mò đến địa bàn nhà hắn giễu võ dương oai, thật coi như trong tay hắn Thiên Hà kiếm là không biết chém người sao.
“Đám kia tặc tử ở đâu, cho ta nói kỹ càng!”
“Triệu thúc, ma đầu đang ở trong Dương Nam phủ. Tiểu chất cũng là may mắn lược thi tiểu kế mới thành công chạy ra được bọn chúng tầm mắt đến đây cầu cứu. Chúng ta phải nhanh chóng chạy đến, nếu không đám yêu nhân kia phát hiện ta bỏ trốn thì nguy. Trên đường tiểu chất sẽ cho ngài kể lại tỉ mỉ.”
Triệu Tinh Thần cũng ý thức được thời cơ không thể chậm trễ, lúc này liền bắt lấy tay của Tống Khuyết đem hắn kéo lên, hai người cứ thế đã hóa thành một vệt sáng lao thẳng về phía xa xa phủ thành.
“Phu quân, có chuyện gì vậy?”
Sau lưng Bạch Quân Dao cùng Minh Nguyệt hiện tại mới chậm rãi chạy tới, lão Triệu cũng không quay đầu lại, người đã biến mất âm thanh còn truyền đến dặn dò:
“Ở nguyên trong sơn môn, chờ ta cùng Tống tiểu tử quay lại.”
Tông sư cao thủ tốc độ đúng là kinh khủng, Triệu ba ba mang theo Tống con rể mà vẫn có thể chạy như bay, mỗi bước chân khẽ nhún một cái là đã như thuấn di xuất hiện cách đó hàng trăm trượng, không ra bao lâu hai người đã chạy đến trong thành.
Dọc đường Tống gia cũng đã thêm mắm dặm muối kể lại tiền căn hậu quả đầu đuôi câu chuyện cho lão Triệu nghe, ngoại trừ việc hắn làm sao trốn được hàm hồ qua loa cho xong chuyện, còn lại cũng không chút nào giấu diếm.
Từ ban đầu Minh gửi thư mời đến nghe nhạc, sau đó hẹn gặp riêng bên ngoài. Rồi đến hắn làm sao không bị mỹ sắc mê hoặc, vẫn tỉnh táo phân tích thời cuộc. Nhận ra được nhiều điểm đáng ngờ sau liền làm sao thông minh sáng suốt nghĩ ra kế sách đi tiểu độn, thành công trốn thoát khỏi địch nhân ma trảo.
Nghe vào mà khiến Triệu ca bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ. Vốn tưởng rằng chuyện chắc chắn 10 phần bây giờ lại thành thằng nhóc này một phen không chút nào chứng cứ suy đoán. Nếu không phải trước đó Tống tặc phát hiện Huyễn Thần Tông âm mưu cũng có mấy phần cơ trí, có lẽ lão đầu đã sớm vứt thằng này sang một bên, bỏ gánh không làm.
Nhưng bây giờ đến cũng đã đến, thôi thì thuận theo như lời hắn nói điều tra một lần cũng không mất gì. Nghĩ thế nên Triệu Tinh Thần tiếp tục tăng tốc lên đường:
“Tống tiểu tử, chỗ ngươi nói ở đâu?”
Tống Khuyết có nén hai mắt đau xót, căng mắt ra định vị phương hướng rồi cho lão Triệu chỉ đường. Nhìn thấy khi nãy cái kia viện tử đã ở ngay phía trước, hắn hưng phấn quát lên:
“Triệu thúc, chính là ở chỗ đó.”
“Đứng ở đây!”
Triệu Tinh Thần hất tay vứt hắn lên một nóc nhà, cả người đã như thiên thần hạ phàm vậy xuất hiện trôi nổi trên nóc tòa trạch viện Tống gia vừa chỉ. Thần thức buông ra quan sát, không mất quá lớn công phu hắn liền phát hiện bên trong sự khác lạ.
Tiểu tử kia cũng không lừa hắn, quả nhiên nơi này có mấy con chuột nhắt đang muốn làm chuyện mờ ám.
Bị người liên tiếp đến cửa gây sự, người hiền lành như Triệu ba ba cũng nổi lên mấy phần hỏa khí. Lúc này không nhân nhượng nữa, bàn tay khẽ nhấc, chân khí hóa thành một cự chưởng khổng lồ như thiên ngoại lưu tinh vậy hung hãn đập xuống.
Trong phòng hai người vậy tất nhiên cũng cảm nhận được tử vong tới gần, không cần ai nhắc nhở liền điên cuồng thi triển khinh công ý đồ chạy trốn. Nhưng trước mắt Tông sư, những cái này chỉ là đồ phí công.
“Ma giáo yêu nhân, chết đi!”
Triệu Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, không chút nào lưu tình dùng cự chưởng khẽ cuốn, tạo thành một cái như lồng giam vậy bao bọc lấy toàn bộ bầu trời gian phòng.
Minh cùng Kha Trưởng lão vừa lao đầu ra đã phải đương đầu với vách sắt, không chốn dung thân. Này hai người cũng đều là hạng thân kinh bách chiến, lúc này không dám chần chờ nữa dùng ra hết sức bình sinh cắn răng liều mạng.
“Phá!”
Kha Trưởng lão trên người chân khí phóng đại, toàn bộ tập trung vào trên tay một mũi kiếm, quát lớn một tiếng rồi kiên định đâm ra.
Minh cũng không lưu lực, dải lụa mỏng của cô nàng này khi nãy lấy ra là một thanh khủng bố vũ khí. Chỉ thấy trên người yêu nữ kia cũng nổi lên một tầng màu đen chân khí, dải lụa từ tay nàng cuốn thành một hình xoắn ốc hầu như đồng thời đâm thẳng vào vị trí Kha Trưởng lão đang tấn công.
“Ầm!!!”
“Răng rắc ...”
Triệu Tinh Thần chân khí bàn tay ứng tiếng mà vỡ tan thành từng đốm tinh quang phiêu tán trên bầu trời.
Minh cùng Kha Trưởng lão hai người cũng bị phản lực mà chấn ngược bay về dưới mặt đất.
“Khục khục!” – Vị kia Kha Trưởng lão đứng mũi chịu sào còn chịu đến khá lớn tổn thương, khóe miệng lúc này đã trào ra một vệt máu.
Lấy điểm phá lực, có thể dùng cách này chống lại mình 1 chưởng, này hai người võ công, gan dạ, quyết đoán tất cả đều không tầm thường. Triệu Chưởng môn rất thưởng thức tài năng của hai vị này, vì thế lần này p2e2u hắn định dùng kiếm.
“Cheng!”
Theo Thần binh Thiên Hà kiếm ra khỏi vỏ, trong không khí bỗng chốc ngập tràn lạnh lẽo sát cơ. Dù đã đứng cách xa cả trăm trượng như Tống Khuyết cũng cảm thấy như mình bị trăm ngàn lưỡi kiếm đặt lên da thịt vậy, cả người rờn rợn không được tự nhiên.
Đối diện với nó áp lực, Minh cùng Kha Trưởng lão vậy tình cảnh tất nhiên càng thêm nghiêm nghị, cả hai sắc mặt trắng bệch vội vàng xua tay.
“Triệu Minh chủ chờ đã, ta có lời muốn nói.”
Dùng khí cơ chặt chẽ tập trung lấy hai nữ nhân này, đảm bảo người sẽ không thể chạy thoát sau Triệu Tinh Thần mới chậm rãi hạ xuống cách các nàng 10 trượng, nhàn nhạt mở miệng:
“Các ngươi còn gì di ngôn?”
Này hai người võ công không tầm thường, cũng không phải Huyễn Thần Tông chiêu số. Chưa thăm dò kỹ đối phương hư thực, Triệu ca cũng không dễ dàng hạ sát thủ.
Hơn nữa tiểu cô nương kia trên tay cầm vũ khí vậy mà lại là một thanh Thần binh, cái này càng khiến hắn kiêng kỵ.
Bên này, thấy chiến đấu có vẻ dừng lại, Tống đại quan nhân khẽ nhíu mày.
Lão Triệu đây là định thương hương tiếc ngọc sao? Hay là định tiềm quy tắc, cùng đối phương đạt thành cái gì giao dịch ngầm, thằng này vội vàng chạy qua hóng chuyện còn tiện sau này châm ngòi thổi gió.
Còn lại trong thành các vị đại nhân vật lúc này cũng đã bị nơi đây động tĩnh kinh động đến, tất cả đều dồn dập từ trong chăn ấm chui ra, phóng người lên cao chạy qua bên này thăm dò hư thực.
...... Dương Nam Phủ,
Bị Triệu Tinh Thần khí cơ chạt chẽ bao phủ, Minh cùng Kha Trưởng lão hai người cũng không dám có bất cứ cái gì dị động. Lúc này liền rất thành thật ngoan ngoãn lôi hậu trường ra báo cáo.
“Triệu Minh chủ mời nhìn!”
Đưa tay đón nhận các nàng ném qua một cái lệnh bài, lão Triệu nhìn trên đó hoa văn cùng chữ viết sau lông mày cũng không nhịn được khẽ vặn vào nhau.
Âm La – Kha.
Trên 2 mặt tấm lệnh bài màu đen này khắc lên chính là mấy chữ như thế, Tống Khuyết hiện đang đứng sau lưng nhạc phục đại nhân cũng nhìn đến rõ ràng.
Này hai yêu nữ đều đến từ Âm La Phái, cái này phiền phức.
Vì Âm La Phái không phải dạng cùi bắp như Huyễn Thần Tông, nó so với Thiên Hà Kiếm Phái còn cường đại, trong phái có đến 3 vị Tông sư cao thủ, Âm Hậu Đạm Đài Băng Tâm càng là gần sát với Đại Tông sư cao thủ tồn tại, có lẽ so với lão Triệu còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
Vô duyên vô cớ dây vào đám này khủng bố gia hỏa, Tống gia tâm đều lạnh.
Triệu Tinh Thần vậy cũng cảm thấy đau đầu, nhưng Tông sư uy nghiêm, há là mấy tiểu gia hỏa như này có thể xúc phạm. Hắn đem lệnh bài ném trở về sau đó hờ hững hỏi:
“Ngươi là Bách Biến Ma Nữ Kha Vi? Còn tiểu cô nương kia, tuổi còn trẻ đã có bực này thực lực, trên tay còn cầm Thần binh, Triệu mỗ nếu đoán không nhầm vậy hẳn chính là Âm Hậu cao đồ, Âm La Tông Thánh nữ Nguyệt Thiền đi?”
“Triệu Minh chủ tuệ nhãn, thiếp thân Kha Vi ra mắt Triệu Minh chủ.”
Minh, bây giờ phải gọi là Nguyệt Thiền cũng không còn phải che giấu tất yếu, lúc này chỉ thấy trên mặt nàng cơ bắp khẽ rung động, không ra một lát toàn bộ khuôn mặt đã trở nên thay đổi hoàn toàn. Vẫn là những cái kia mắt, mũi, nhưng một vài chỗ chỉ cần thay đổi một chút như vậy, Minh cô nương đã hoa hoa lệ lệ đại biến dạng trở thành Tiểu ma nữ Nguyệt Thiền.
Cực kỳ xinh đẹp, thật không hổ với cái tên Thập mỹ xưng hào. So với Yêu Cơ cũng không chút nào kém sắc, phải nói là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ.
Nhất là nàng đôi mắt, hai cái màu xám con ngươi không biết ma nữ này trước đó là dùng bí pháp gì gây nên nhưng vây giờ nó đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu vốn có. Nhìn thật sự không khác gì hai viên bảo thạch màu đen sáng rọi, lấp lánh chiếu nhân, vô cùng linh động.
Đợi biến về chân diện mạo, Ma nữ này liền dịu dàng chắp tay thi lễ:
“Nguyệt Thiền ra mắt Triệu sư thúc!”
“Lợi hại, lợi hại! Xem ra ngươi còn học xong Kha Vi chân truyền Thiên Biến Vạn Hóa, bao nhiêu năm nay dùng Minh cô nương thân phận minh mục trương đảm ở lại Giang Đông, để Thiên Nhai Hải Các người cũng không hề hay biết chút nào. Giỏi lắm Âm La Phái Thánh nữ Nguyệt Thiền, Âm Hậu thu một hảo đồ đệ!”
Cô nàng này vẫn như Minh lúc trước vậy, bộ dáng luôn là điềm đạm đáng yêu, thật khó để người liên tưởng đến mấy chữ Tiểu Ma Nữ danh hào. Nhưng từ những việc nàng làm, cùng với Lĩnh Vực nhìn thấy bên trong nhà cái kia tỳ nữ hiện đã chết vểnh vểnh, Tống Khuyết liền hiểu con hàng này bản tính.
Tuyệt đối là loại lạnh lùng tàn nhẫn, giết người không gớm tay đâu.
Đồng thời tiện nhân này cũng nhận ra, trên đời còn có một loại sinh vật gọi Thánh Nữ, người dây vào nó là nấm mốc 70 đời. Thật sự chưa lần nào gặp gỡ đám nữ nhân điên này là Tống bảo bảo hắn được yên lành cả.
Cuộc đời lại cho hắn liên tiếp gặp 3 vị Thánh nữ, nghĩ đến cũng đủ bi kịch.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...