Theo ngoại nhân kéo đến càng nhiều, Triệu Tinh Thần cũng biết hôm nay bản thân khó mà làm gì một đôi Âm La Phái đại tiểu ma nữ này. Nhưng việc nhà mình tiểu đệ bị người bắt nạt không thể qua loa, hắn vẫn phải vì Tống đại quan nhân đòi lại chút công đạo.
Cái này hoàn toàn chỉ vì Tống Khuyết là Cửu Giang Minh thành viên, tuyệt đối không liên quan gì đến việc sợ lão bà trách móc. Tự dặn lòng như thế xong Triệu ca liền trầm giọng hỏi:
“Tiểu nha đầu, các ngươi Âm La Phái người đến địa bàn của ta, còn muốn ra tay hại Triệu mỗ người. Ngươi có phải hay không cũng cần cho chúng ta một lời giải thích?”
Chuyện đã đến nước này, Nguyệt Thiền cũng không già mồm cãi láo, yêu nữ này còn rất thành khẩn cúi người nhận sai:
“Triệu sư thúc, chuyện ra nguyên nhân là do có người dùng tuyệt bút thù lao muốn thuê Thính Vũ Lâu ám sát Tống công tử. Sư môn giao trọng trách, Nguyệt Thiền chỉ là muốn đến hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Để việc này kinh động đến ngài, thật sự là Thiền nhi lỗi, Nguyệt Thiền tại đây cho Triệu sư thúc nhận lầm. Đồng thời cũng xin lỗi Tống công tử, lợi dụng lòng tin của công tử để gia hại người, Nguyệt Thiền lương tâm cũng thực sự day dứt.”
Nhìn con chó này giả mù sa mưa mà vẫn có thể nói đến như thế chân thành cảm động, Tống Khuyết cũng là phục.
Tâm phục, khẩu phục!
Đời này vốn nghĩ mình đã là diễn kỹ cao nhất rồi, cho đến khi gặp Nguyệt Thiền Ma nữ, Tống Ảnh đế mới hiểu ra núi cao còn có núi cao hơn cái câu này chân chính hàm nghĩa.
Đạo của ta không cô độc vậy! Tiện nhân này như nhận được cổ vũ, trong lòng lại bắt đầu dâng trào ngập tràn động lực.
Thù này bản thiếu nhớ kỹ rồi!
Không biết mình một phen vô tình cử động lại mang lại sự khích lệ lớn lao cho mỗ lầm đường lạc lối diễn viên. Nguyệt Thiền cúi đầu xin lỗi xong liền tiếp tục đưa ra bù đắp:
“Triệu sư thúc, từ nay trở đi Thính Vũ Lâu sẽ xóa bỏ toàn bộ nhiệm vụ liên quan đến Tống công tử, chúng ta đảm bảo sẽ không tiếp tục tìm đến hắn phiền toái, ngài thấy thế nào?”
Giang hồ chính là như thế, thực lực không bằng người, nhân gia nói như thế nào ngươi cũng chỉ biết nắm mũi mà nhận.
Trầm ngâm một hồi, Triệu ca liền thay Tống tặc tiểu tử kia đáp ứng:
“Được rồi, các ngươi rời đi thôi. Cho ta gửi lời hỏi thăm đến Âm Hậu, chyển lời tới nàng Triệu mỗ hi vọng lần sau sẽ không tiếp tục xảy ra những chuyện tương tự như thế này nữa.”
“Nhất định sẽ không, sư thúc yên tâm! Nguyệt Thiền sẽ nói lại với sư phụ.”
Việc có thể thuận lợi kết thúc, Nguyệt Thiền cũng thở nhẹ một hơi. Dịu dàng thi lễ cùng Minh chủ đại nhân sau yêu nữ này liền nhanh chóng quay vào trong phòng thu dọn đồ đạc.
Không ra một hồi, nàng cùng với Kha Vi cũng đã lần nữa đi ra. Cũng không có gì đáng thu dọn, tất cả thứ quan trọng đều được cô nàng này đặt trong vòng tay. Chỉ thấy Nguyệt Thiền rất trân trọng cầm một cuộn giấy đi ra, do dự một hồi rồi chậm rãi bước đến bên cạnh Tống đại quan nhân:
“Tống công tử, chuyện vừa rồi thật có lỗi! Ta cũng là vì nhiệm vụ của sư môn mà bắt buộc phải làm như thế thôi, mong công tử thông cảm. Món quà này ngươi tặng Nguyệt Thiền sẽ luôn trân trọng. Hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại, khi đó Thiền nhi sẽ thực hiện lời hứa, chỉ vì riêng một mình ngươi mà múa.”
Không tiễn! Đừng gặp lại. Có gặp cũng phải chờ ca thần công đại thành hãy đến.
Thấy Ma nữ này còn có ý đeo báo ám quẻ mình, Tống gia sợ hãi quá chừng, vội vàng xua tay:
“Nguyệt Thiền cô nương khách khí, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, ta đã sớm không để trong lòng. Ngươi bận rộn đại sự của ngươi đi thôi, không cần phải để tâm đến tiểu nhân vật như tại hạ.”
“Lạc lạc lạc ... Tống công tử, lời Nguyệt Thiền hứa sẽ luôn còn hiệu lực, bất cứ lúc nào ngươi muốn, Thiền nhi sẽ đến hiến vũ vì ngươi.
Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chỉ hữu tương tư vô tận xứ. Hay quá một câu thơ, có lẽ chàng đã khiến nô gia động tình kiếp rồi.”
“Lần này xa cách, không biết đến ngày tháng nào mới được gặp lại, nô gia hẳn sẽ rất nhớ ngươi đây. Lạc lạc lạc ...”
Cô nàng này cuối cùng đã quay về đúng ma nữ bản sắc, cười lên khanh khách sau liền cùng Kha Vi phất tay áo bồng bềnh rời đi rồi, không ra mấy hơi đã biến mất khỏi mọi người tầm mắt. Phần này khinh công cũng đủ để người nhìn vào mà than thở.
Tống Khuyết sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng.
Vừa rồi Nguyệt Thiền chỉ lộ một tay nhưng uy lực kia đủ để hắn khắc sâu nhận rõ thực lực của mình cùng nàng vốn tồn tại cực lớn chênh lệch. Nha đầu này so với Minh Nguyệt càng thêm khủng bố, lại có Thần binh nơi tay, thân pháp cũng nhanh đến biến thái thế này, nếu nàng thật sự nhằm vào mình vậy Tống gia hắn cũng chỉ có nước như con chuột ôm đầu chui xuống cống chạy trốn.
Chỉ hi vọng đều là Thánh nữ, nàng cũng sẽ biết giữ lời hứa, nếu không thì nguy vậy.
Nghĩ đến mình tháng ngày qua liên tiếp tao ngộ, tiện nhân này lòng cũng sợ hãi đến hoảng hồn.
...... Một khu rừng hoang bên ngoài Dương Nam Phủ khoảng chục dặm.
“Tí tách .. tí tách ..”
Hai bóng người chậm rãi hiện ra thân hình, đúng là vừa từ trong thành chạy đi Nguyệt Thiền cùng Kha Vi. Xung quanh bọn họ đã là nằm ngổn ngang mấy cái còn giữ nguyên độ ấm thi thể, máu còn chưa chảy xong, hiển nhiên là vừa chịu đến đôi ma nữ này độc thủ.
“Một đám Thiên Nhai Hải Các chó không biết lượng sức mình, bằng chừng ấy thực lực cũng dám bám đuôi chúng ta, hừ!” - Bách Biến Ma Nữ Kha Vi rung kiếm cho bay đi hết huyết châu còn bám ở trên rồi cười lạnh châm biếm.
Đứng bên cạnh nàng Nguyệt Thiền vậy không nói gì, chỉ thở dài rồi đem dải lụa đen kia khẽ cuốn quanh hông mình.
Lúc này, cả hai sắc mặt đã không phải quá đẹp, ít nhất không giống khi nãy nhẹ nhàng như vậy.
“Ầm!”
Kha Vi tức giận đập nát một gốc cây bên cạnh, cắn răng nghiến lợi nói ra:
“Khốn kiếp, lật thuyền trong mương! Hôm nay lại bị tiểu tử kia chơi cho một vố, không giết hắn ta thật sự khó bình nỗi hận trong lòng. Thánh nữ, chúng ta bây giờ trở về Thanh Hà một chuyến, chạy được hòa thượng không chạy được miếu, ta cũng không tin tiểu tặc này sẽ không quay về nhà.”
“Không cần! Việc cũng đã rồi, Kha di ngươi làm vậy coi như triệt để chọc nộ Triệu Tinh Thần, đối với chúng ta Âm La Phái sau này phát triển chỉ có hại vô lợi. Cửu Giang Minh cũng không phải như thế dễ trêu.” – Nguyệt Thiền không chút do dự lắc đầu phủ định.
Kha Vi còn rất không cam lòng:
“Cũng không thể để tặc tử này nhởn nhơ như thế đi. Hôm nay để xảy ra việc này, chúng ta phái tốn bao công sức gây dựng lên thân phận Minh cô nương của Thánh nữ ngài coi như là hoàn toàn hủy bỏ. Chưởng môn mà biết tất nhiên sẽ vô cùng tức giận, ta cũng chưa biết cùng nàng giải thích như nào đây.
Quan trọng nhất là kế hoạch vì Thánh nữ thu thập khí vận trợ giúp ngày sau đột phá Đại Tông sư đã bị phá sản. Ngài trở thành Đại Tông sư chính 3Mtzh là mấu chốt trong toàn bộ kế hoạch phục hưng Ma Giáo của Phái ta, bây giờ thành ra như này, thật sự, thật sự là ...”
Như trên đỉnh đầu bị bịt kín một tầng âm ảnh, Kha Vi lòng cũng bất giác thấy ảm đạm thần thương.
Bọn họ Ma Giáo bao nhiêu năm vẫn bị Phật, Đạo hai nhà trắng trợn chèn ép. Nguyên nhân tất cả đều vì toàn bộ Ma Giáo không có một vị Đại Tông sư đứng ra che chở, lãnh đạo đem tất cả sức mạnh tập hợp quy vào thành một mối.
Nếu có người làm được điều đó, bằng hiện nay Ma Giáo cửu tông sức mạnh, có lẽ đã sớm có thể quét ngang hoàn vũ.
Làm sao kể từ hơn 800 năm trước Âm La Tông đời thứ 28 Chưởng môn nhân Ma Đế Độc Cô Duy Ngã đột phá Đại Tông sư sau, bọn họ Ma giáo bao đời nay còn chưa từng xuất hiện qua một người nào làm được điều đó.
Tất cả đều vì một cái gọi là Thiên Nhai Hải Các thế lực xuất hiện.
Thiên Nhai Hải Các tổ sư chính là một nữ nhân, gọi Hải Quỳnh tiên tử, vốn cũng là đương thời đại mỹ nhân, phong hoa tuyệt đại. Đáng tiếc mệnh nàng không tốt, gặp trúng dâm uy chính thịnh, thiên hạ vô địch Độc Cô Duy Ngã, bị ma đầu này bắt lại hấp diêm rồi.
Vốn tưởng rằng Hải Quỳnh cứ thế sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Độc Cô lão ma kia gặm khóm tiên thảo này xong lại không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà buông tha cho nàng, thành ra để lại cho mình hậu nhân một cái cự hố, sâu đến 800 năm sau còn chưa thể trèo lên được cự hố.
Hải Quỳnh bị người tàn phá, nhưng vị này tâm trí kiên định kỳ nữ tử cũng không vì thế mà tự hủy hoại bản thân. Nàng xuất gia đi tu mấy chục năm, thành công ngộ hiểu phật pháp chân lý, phá rồi lại lập cuối cùng thiếu chút nữa chứng được Bồ tát nghiệp vị, cũng là Đại Tông sư cảnh giới. Nếu không phải trong lòng nàng có tâm kết, việc đột phá cũng là thuận lý thành chương mà thôi.
Tâm ma chưa trừ, đại đạo khó thành. Vốn định xông xáo giang hồ tìm cách trả thù tiểu Ngã, làm sao vị kia vô địch thiên hạ Ma Đế tự dưng lăn ra chết bất đắc kỳ tử, để Hải Quỳnh một phen ước muốn rơi vào khoảng không.
Tâm trạng thất lạc Hải Quỳnh cuối cùng đành đem phẫn nộ phát tiết lên Âm La Phái cùng toàn bộ Ma Giáo, cuối đời còn lập nên Thiên Nhai Hải Các để kế thừa mình di chí tiếp tục đối phó ma nhân.
Vị này kỳ nữ cũng là thiên tư thông tuệ, đã nghĩ ra một biện pháp. Đó chính là lập nên Giang Hồ Ký Sự, khống chế truyền thông dùng mọi cách bôi đen địch thủ. Ngăn không cho Ma Giáo người truyền đạo, tu tập tín ngưỡng, gom góp khí vận.
Cách này quả nhiên thật sự quá hiểm.
Chính vì nhờ Giang Hồ Ký Sự không ngừng tuyên dương, Ma Giáo Cửu Tông danh tiếng mới trở nên thối như bây giờ. Tuy trong nhà mang vô số cao cấp truyền thừa, nhưng hơn 800 năm trôi qua bọn họ càng là không cách nào dòm ngó đến cái kia huyền diệu Đại Tông sư cảnh giới.
Nếu không phải tổ tiên lưu lại không ít hậu thủ để Phật, Đạo hai nhà kiêng dè. Có lẽ huynh đệ cửu ma đã sớm bị người cho diệt.
Từ một cái quét ngang hoàn vũ đại tông môn đến bị người đuổi như con chuột khắp nơi chui lủi, ngẫm lại sao mà bi thương.
Trở lại chuyện chính,
Hiện nay Âm La Phái đương đại Chưởng môn Âm Hậu Đạm Đài Băng Tâm cũng là một vị nữ trung hào kiệt, cân quắc không nhường đấng mày râu. Trải qua nhiều năm suy tính, Âm Hậu đã tìm ra một biện pháp phá cục.
Chính là như Nguyệt Thiền bây giờ đang đi con đường, trở thành một vị thần tượng, gom góp tín ngưỡng người hâm mộ trong thiên hạ.
Mọi việc cũng rất suôn sẻ. Nguyệt Thiền can đảm thông minh lại tâm tư tinh tế, không phụ sự kỳ vọng của sư môn đem việc làm được đến cực kỳ xinh đẹp.
Cô nàng này trực tiếp tiến thẳng vào địa bàn của địch nhân tại Giang Đông, hóa thân thành một cô bé mù, thành công lừa gạt được Thiên Nhai Hải Các người rồi từng bước từng bước trưởng thành như ngày hôm nay.
Minh danh vọng càng lúc càng lớn, người hâm mộ dần dần có xu hướng trải rộng khắp Đại Viêm quốc thổ cho đến lân cận mấy quốc gia. Từ trên Hoàng đế bệ hạ cho đến dưới bình dân bách tính, ai cũng yêu mến cái tên này.
Bao năm vun trồng, ngày thu hoạch thành quả sắp đến. Ai ngờ cuối cùng lại bị một con khỉ đột đen nhảy ra đập phá. Trăm năm đại kế cứ như vậy có thể sôi hỏng bỏng không, quay đầu nhìn lại bao nhiêu cố gắng giờ trôi theo dòng nước.
Thật sự đổi lại bất kỳ ai cũng không cam lòng.
Nguyệt Thiền cũng không ngoại lệ, nhưng việc đến nước này vậy có không cam lòng cũng không giải quyết được gì.
“Đối đãi như nào với tiểu tử kia sư phụ sẽ quyết định, chúng ta bây giờ cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nếu không đợi Thiên Nhai Hải Các người hay tin tìm đến thì nguy vậy.”
Kha Vi giờ mới nhớ ra còn có việc này, lập tức rùng mình, cũng không quản nhớ thương Tống đại quan nhân nữa:
“Thánh nữ xem xét chu toàn, chúng ta lập tức đi thôi, mượn đường qua Giang Nam rồi chạy về trong sơn môn.”
“Đợi gặp Chưởng môn ta nhất định sẽ đem chuyện hôm nay bàn giao rõ ràng. Tống Khuyết trong người nhất định có đại bí mật, hắn làm cách nào chạy thoát khỏi chỗ chúng ta đồng thời nhanh chóng tìm đến Triệu Tinh Thần cũng là một mê. Có lẽ Chưởng môn sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Được rồi! Chúng ta nhanh chóng chạy thôi.”
Hai người không dám chậm trễ quá lâu, lúc này liền nhanh chóng thi triển khinh công lần nữa chạy đi. Cũng không thèm quan tâm dưới đất thi thể sẽ để lộ ra tung tích, vì bằng Thiên Nhai Hải Các con đường, truy tìm dấu vết bọn họ sẽ không quá khó khăn.
Quan trọng bây giờ là phải tranh thủ khoảng thời gian trước khi đối phương kịp phản ứng mà chạy càng xa càng tốt.
Tại trên bầu trời, thấy đám ma nhân này thực sự không vòng về hướng Thanh Hà tìm mình tính sổ sau, Tống Khuyết mới coi như được thở nhẹ một hơi.
Hôm nay tạm tránh thoát được một kiếp, hắn cũng không hứng thú dõi theo bọn họ lên đường nữa. Tia Chớp khẽ lật người, chuyển đầu hướng về phía đường cũ nhanh chóng phản hồi.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...