Chúng ta Mãng ca sau khi nghe lời đường mật của một đôi lão ma, yêu nữ đã không nhịn được nội tâm xao động mà đồng ý dâng hiến ra bảo bối của mình.
Chỉ thấy nó mồm há lên thật to, đỏ mặt cố gắng một hồi liền thành công phun ra một hạt bất quy tắc như viên sỏi vậy, to bằng đầu ngón tay toàn thân óng ánh trong suốt.
Làm xong hết thảy, Mãng Cổ Chu Cáp khí tức cũng trở nên suy sụp tiêu điều đi rất nhiều. Tiểu ớt cay vậy quá đau lòng vội vàng đưa cho nó 3 con rết để tiểu gia hỏa này cố gắng tẩm bổ.
Xong xuôi hết thảy, nha đầu kia mới hài lòng cầm theo Độc châu, vòng qua sau lưng Tống gia rồi đưa hòn sỏi thần kỳ này đặt lên vết thương của hắn.
Tức thì, khốn nhiễu hắn từ nãy đến giờ đám P8Dnu độc tố như nhận thấy cái gì khó cưỡng lực hấp dẫn vậy sôi trào hướng về Độc Châu phóng đi. Không ra một lát, trên thân Tống Khuyết ngoại trừ một vết bỏng cháy ngoại thương đã không còn rắc rối gì khác.
Ngạc nhiên nhìn lại Độc Châu, thấy nó vẫn như cũ trong suốt, chỉ là hơi hiện một vệt khói màu đen thế thôi, Tống đại quan nhân kinh ngạc cực kỳ.
“Hì hì, Độc Châu chính là vạn độc kết tinh. Nó có thể hấp thu tất cả các loại độc tố rồi chuyển hóa trở thành tinh thuần nhất nguyên độc. Chính vì thế nên Mãng Cổ Chu Cáp mới có thể không kiêng nể gì đi săn thực các loài vật khác.” – Thánh Nữ đại nhân vui vẻ cho người giải thích.
Xong rồi nàng mới khí phách mười phần quay sang đang sung sướng ăn uống Mãng gia tuyên bố:
“Tiểu tặc, từ nay tiểu gia hỏa này sẽ là của ta! Coi như bản cô nương thiếu nợ ngươi, sau này ngươi muốn trả thù lao như nào cũng được.”
Rồi cũng không quản tại trận 1 người 1 cóc có đồng ý hay không, giơ tay đem Mãng Cổ Chu Cáp nhấc lên dặn dò:
“Từ ngày hôm nay ngươi sẽ gọi là Hồng Bảo Thạch. Yên tâm, đi theo tỷ tỷ sẽ so với cái kia tiểu tặc sung sướng trăm lần. Tỷ sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ăn ngon mặc đẹp không nói, còn sẽ tìm cho ngươi một vị thật xinh đẹp bà nương, để ngươi không còn phải cô đơn nữa. Nhớ chưa?”
Trọng điểm là có lão bà, chủ nhân là ai vậy cũng không quan trọng.
Mãng ca hé mắt nhìn Tống đại quan nhân thấy hắn không có ý kiến gì sau liền hớn hở gật đầu cái rụp.
Chuyện cứ như thế vui sướng quyết định rồi.
Hồng Bảo Thạch quy tâm, hơn nữa nó thực lực đại giảm cũng không thể gây hại cho mọi người nữa. Chính vì thế Tống Khuyết liền yên tâm đem thu hồi phân hồn, gọi Tia Chớp xuống cộng sinh cùng nó để tiếp tục quan sát xung quanh động tĩnh.
Đêm nay với nhiều người hẳn sẽ là một đêm không ngủ.
..... Trở lại Hủ Thực Đầm Lầy,
Chạy quanh mấy vòng tìm không thấy Mãng Cổ Chu Cáp hay Tống –Thiên hai người bóng dáng sau, Đàng Đạt liền bi phẫn tại chỗ doanh địa đập phá phát tiết một hồi.
Cuối cùng không còn cách nào, hắn mới hận hận chạy về Đoạn Long Thành đi tìm trợ giúp. Nhờ người đi truy tìm một đôi cẩu nam nữ tặc đảm bao thiên dám trộm Đàng ca một thứ rất quan trọng bảo bối.
Được lợi lão Đàng tại Bách Tộc người bên trong cũng có rất lớn uy vọng, vì thế nơi này người liền sảng khoái cử nhân mã ra ngoài lùng sục tìm kiếm rồi. Không ra nửa ngày, Tống – Thiên 2 người mỹ miều ảnh chân dung đã được dán đầy khắp ngõ ngách Đoạn Long Thành. Còn thuận tiện được người mang đến xung quanh lân cận các thành trì thông cáo đi, có thể nói là bày ra thiên la địa võng chỉ chờ con cá chui vào rọ thôi.
Đáng tiếc, đời không là mơ nên thường giết chết mộng mơ. Gặp phải hai vị đại gia chuyên đi đường hàng không, Đàng Đạt có chờ dài cổ cũng chú định là không đạt được bất cứ cái gì kết quả đấy.
Sau cùng, biết đã không còn hi vọng độc chiếm bảo vật. Vị này nhân huynh đành đem chuyện một năm một mười báo lên Trưởng lão hội, việc này tất nhiên đã gây ra cực đại oanh động.
Nhất là khi Thiên Độc Tông người chạy về Hủ Cốt Đầm Lầy điều tra, lại phát hiện trong đó có bọn họ đang khổ khổ truy tìm Thánh Nữ mùi vị để lại sau, chuyện lại càng thêm khó lường.
Theo Thiên Độc Tông Nguyễn Tông chủ ra lệnh một tiếng, hầu như Bách Tộc tất cả mọi người đều giống nổi điên lên như thế đổ xô ra ngoài săn lùng Tống Khuyết, Thiên Hương. Mỗi người 2 tấm ảnh truy nã càng là vật ắt không thể thiếu.
Cũng may Tống gia hiện tại bộ dáng so với trước đây đã là đại biến dạng, thế nên Nguyễn Tuấn Huy, Mân Cống hai người mới không thể nhận ra. Nếu không lần này tiện nhân kia có thể nói chạy trời không khỏi nắng.
Còn về Thiên Hương, nha đầu kia ra ngoài lúc nào cũng mang theo đấu bồng nên người ngoài cực ít nhận ra diện mạo thật của nàng. Chỉ có Cự Mộc Thành Đinh Tấn Dũng là hiểu rõ trong đó ngọn ngành, nhưng lúc này lão Đinh vui còn không kịp, làm sao trắng trợn tuyên dương đây.
Vị này Thành chủ còn rất sảng khoái đem mấy cái thông cáo truy nã kia chỉnh sửa một ít rồi dán vào những nơi hoang vắng đi, vì thế chỗ này biên cương thành thị ngược lại là nơi ít nhiệt tình với truy bắt tặc phạm nhất. Đa số mọi người còn không biết là có như thế một việc đâu, cái này để Tống Khuyết trong nhất thời tránh được rất nhiều bối rối.
Tất nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa biết những này.
Tại ngọn núi hoang kia dưỡng thương một ngày, đến khi màn đêm buông xuống thằng này lại cùng Tiểu ớt cay tiếp tục lên đường. Bọn hắn cũng dự liệu được là sẽ bị người điên cuồng truy lùng nên cả hai chỉ chuyên chọn những chỗ hẻo lánh mà đi.
Cứ như vậy ngày ngủ đêm bay, trằn trọc 3 ngày thời gian mới xem như về được đến Cự Mộc Thành.
Hai người cũng không vào thành, tính toán thời gian chuyến thuyền hàng cuối năm của Tứ Hải Thương Hội cũng không sai biệt lắm sắp đến đây. Tống Khuyết liền đơn giản tìm một bãi đất vắng bên Hồng Giang dựng lều nghỉ tạm mấy ngày. Nhân tiện trong lúc chờ đợi tàu đến đón cũng là đem vết thương trên người hoàn toàn chữa trị cho khỏi hẳn.
...... Hồng Giang,
Một đội thuyền hơn 30 chiếc cắm theo Tứ Hải Thương Hội đại kỳ đang căng phàm đón gió ngược dòng mà đi. Nhìn những con thuyền này mực nước ăn sâu đến quá nửa thế này, không khó đoán được bên trong bọn nó là được chất đầy các loại hàng hóa, thắng lợi mà về đấy.
Đi qua một khúc sông hoang vắng, 2 bóng người thừa lúc trời nhá nhem tối liền chọn chuẩn một con thuyền đang đi cuối cùng rồi ẩn nấp lẻn lên.
Hành động của bọn họ rất bí mật, nhưng thuyền chỉ lớn bằng đấy, lại có không thiếu hộ vệ trông coi. Khi cả 2 định xông vào khoang trong đã bị người phát hiện:
“Ai?”
“Là ta!”
Đã đến địa bàn nhà mình, con thuyền này lại toàn là Nguyệt Khuyết Các thành viên thân tín, Tống Khuyết cũng không cần che giấu nữa:
“Gọi Phạm Nhất Vượng đến gặp ta, bí ẩn một chút, đừng để người khác biết.”
“Rõ, Các chủ!”
Cái kia huynh đệ vội vàng cho hắn nhường đường, bản thân còn là nhanh chân đi gọi lão Phạm.
Mấy ngày chưa được nghỉ ngơi trọn vẹn, Thiên Hương lúc này liền ôm theo của nàng bảo bối chạy về phòng định sảng khoái tắm rửa một hồi. Tống gia cũng không quản nàng, tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi chờ đợi. Không ra một lát, Phạm Nhất Vượng đã theo truyền lệnh chạy đến:
“Thiếu gia, ngài cuối cũng cũng đã trở về!”
Nhìn hắn bộ dáng mừng rỡ, kích động như này, Tống đại quan nhân cũng hơi kinh ngạc:
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia, ngài vậy mà không biết?”
Gặp mình lão bản thật sự không hiểu chuyện sau, Phạm Nhất Vượng mới cười khổ cho hắn kể lại đầu đuôi sự việc.
Hóa ra mấy ngày nay, tuy Đinh Tiến Dũng hỗ trợ che giấu, nhưng tin tức truy nã của hai người vẫn là đã truyền đến Cự Mộc Thành. Lão Đinh còn đặc biệt tự mình tìm đến căn dặn một chuyến, sau này vị nào đó Hắc Kim Cương đừng có chường mặt mò đến địa bàn Thập Vạn Đại Sơn chơi nữa, nếu không hậu quả tự chịu.
Cầm trên tay bản gốc lệnh truy nã, thấy người trong ảnh so với mình cũng giống đến 7, 8 thành, cùng Tiểu ớt cay càng là y xì đúc, Tống gia cũng là đau hết cả bi.
Cũng là vì bọn họ đặc điểm có tiên minh dễ nhận biết rồi.
Đồng thời hắn cũng may mắn vì mình quyết định không ghé vào bất cứ cái thành thị nào nghỉ ngơi. Nếu không thật sự đối mặt với toàn bộ Bách Tộc các lộ cao thủ đuổi giết, vậy chú định sẽ là bi kịch.
Trở về nhất định phải tăng nhanh bước chân tu luyện Huyết Ma Kinh, từ giờ đến lúc cô đọng chân khí đột phá Nhất lưu. Nếu chưa khôi phục lại bộ dáng ban đầu hắn sẽ quyết không thò chân ra ngoài nửa bước nữa.
Tống Khuyết lòng thầm đặt quyết tâm, tư duy cũng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ đến Ma nữ Nguyệt Thiền cái kia Thiên Biến Vạn Hóa bí pháp. Chỉ cần khẽ vặn vẹo cơ bắp, toàn bộ hình dáng đã có thể coi như hoàn toàn biến dạng.
Bằng mình đối với thân thể siêu tinh vi khống chế, Tống Khuyết cảm thấy hắn hoàn toàn có thể ăn cắp ý tường chế ra cho bản thân một loại bí pháp mới. Sau này mỗi khi ra ngoài làm việc mờ ám lại cũng không cần phải rắc rối như thế nữa.
Vừa tính toán vừa nghe lão Phạm báo cáo, đợi một hồi sau, thấy không còn việc gì Tống gia mới đuổi con hàng này đi, không quên dặn dò giữ vững bí mật, chớ để ngoại nhân biết bọn hắn 2 người đang ở trên thuyền.
....... Thanh Sơn Biệt Viện,
Ra ngoài lang bạt, dãi nắng dầm mưa hơn 1 tháng trời Tống – Thiên hai người mới coi như đã về được ổ của mình.
Rạng sáng nay, thấy thuyền sắp về đến Nam bến tàu, Tống Khuyết liền không tiếp tục cùng thương hội đồng hành nữa. Vì không muốn để mọi người biết mình mới đi một chuyến Cự Mộc Thành về, hắn liền dặn dò cho Phạm Nhất Vượng biết một câu sau rồi cùng Tiểu ớt cay âm thầm nhảy tàu té trước.
Sau đó nhờ Tia Chớp mang theo vòng vèo né qua Thanh Hà thành, đợi đến Ưng Giản Sầu liền đơn giản. Hai người cứ thế quang minh chính đại chạy lên Thanh Sơn thôi.
“Thiếu gia! Ngài đã trở về rồi!”
Nghe tin bọn hắn về nhà, Dương Mật 3 người cùng 1 đám gia tướng, sủng vật đã ùa ra ngoài nghênh đón.
Mất một phen ôn tồn trấn an mấy tiểu, đợi nhìn thấy bên cạnh lão Dương mấy người sắc mặt ngưng trọng có điều muốn nói sau Tống Khuyết mới gật đầu ra hiệu:
“Đi, đợi về trong nhà rồi nói!”
Mấy người lần nữa kéo nhau trở về hậu sơn, Thiên Hương nhân cơ hội này mới tiến lên thân mật dắt tay Dương Tử, Dương Mật cười:
“Hì hì, mấy bảo bối, có nhớ tỷ không? Lần này ta là có cố ý chuẩn bị cho các ngươi một món quà đặc biệt nha.”
“Thật sao Thiên Hương tỷ? Mau mau cho ta xem.” – Nghe đến có quà, a Tử đã không nhịn được hưng phấn nắm lấy tay nàng lắc lư.
Mấy nữ nha đầu thế là hi hi ha ha lẫn thành một đoàn, dắt nhau chạy ra chỗ khác tâm sự đi, để lại không gian cho mấy vị lão gia bàn chuyện.