Một con cóc nhỏ đang điên cuồng chạy vội, nhìn nó mỗi lần nhảy đều vượt qua hơn chục trượng khoảng cách, tốc độ nhanh đến kỳ cùng là biết con cóc này thân phận rất không tầm thường.
Chính là đại danh đỉnh đỉnh Mãng Cổ Chu Cáp của chúng ta.
Khi nãy nhân lúc hất bùn lầy lên đập về phía Đàng Đạt, Tống Khuyết cũng đã tận dụng cơ hội đối phương bị khuất tầm nhìn mà âm thầm thả tiểu gia hỏa này giấu xuống đáy bùn. Từ trong không gian lấy ra một cái bao phục treo lên vị trí cũ sau đó dùng của mình một cái tiện miệng kéo cừu hận dẫn lão Đàng rời đi.
Đợi cả hai đã đi xa, Mãng Cổ mới ngoi đầu lên rồi điên cuồng hướng về phía nơi cắm trại mà chạy.
“Vù!”
Bỗng nhiên lúc đó, bên cạnh tiểu gia hỏa này bất chợt xuất hiện một người.
“Khục khục khục ...”
Vừa di chuyển tức thời qua đây, Tống Khuyết đã không nhịn được quỳ xuống đất cúi đầu nôn khan.
Đợi nôn ra một ngụm máu bầm, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đánh giá địa thế chỗ này còn cách doanh địa không xa, thằng này liền ôm lấy Chu Cáp rồi không màng sau lưng đau nhức vội vã lên đường.
Hơn một phút sau, đã thấy xa xa một người lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại, không phải Thiên Hương Thánh nữ lại là ai.
“Tống Khuyết, ngươi về rồi!”
Thấy là đồng bạn về, Tiểu ớt cay kinh hỉ chạy vội ra đón lấy.
“Khục khục khục ...”
Đem Mãng Cổ Chu Cáp giao cho nàng, Tống đại quan nhân lại lần nữa cúi đầu ho ra một búng máu nữa. Thiên Hương thấy vậy cũng không quản cái gì Chu Cáp hay không cáp, đơn giản đem tiểu gia hỏa ném ra một bên rồi cẩn thận đỡ lấy hắn.
Nhìn tiểu tặc này quần áo lấm lem rách nát, sau lưng đầy rẫy vết thương, nhất là giữ lưng một dấu độc chưởng đến bây giờ còn vang lên tiếng xèo xèo như lửa đốt đang muốn ăn mòn da thịt. Vị này Thánh nữ nội tâm cũng bị rung động thật mạnh:
“Tống Khuyết! Ngươi không sao chứ? Mau mau ngồi xuống ta cho ngươi liệu thương.”
Lắc đầu gạt tay nàng ra, Tống đại quan nhân nhanh chóng phân phó:
“Ta không sao, thương nhẹ mà thôi. Cầm lấy gia hỏa kia, ta sẽ để Tia Chớp trước tiên mang ngươi rời đi chỗ này!”
“Không được, có đi chúng ta cùng đi! Ta sẽ không để ngươi lại một mình.”
Làm sao không biết tiểu nha đầu này vừa rồi cây gân nào bị chập mạch, lúc này bướng bỉnh nổi lên thế nào khuyên cũng không được. Cái này để Tống gia cực kỳ căm tức, không nhịn được hắn lần nữa phải trừng mắt lên quát:
“Im mồm! Nói thì nghe đi ngươi lảm nhảm nhiều như thế làm gì, lập tức cầm đồ vật rồi cút ngay cho lão tử. Lão tặc kia bị ta lừa gạt sẽ không quá lâu, ngươi nếu nhanh lên Tia Chớp còn kịp quay lại đón ta, hay là yêu nữ ngươi định tìm cách trì hoãn để hại bản thiếu thì nói thẳng.”
Nhìn thằng này khí thế hung hung, Thiên Hương quật tính mới yếu đi một phần. Trái lo phải nghĩ thấy hắn nói có lý nàng liền không chần chờ nữa, nhanh chóng ôm lấy Mãng Cổ Chu Cáp rồi trèo lên lưng Tia Chớp, trước khi đi còn không quên đinh ninh dặn dò:
“Ngươi nhất định phải trở về, cần thiết có thể khai ra thân phận của ta để làm điều kiện bảo mệnh cũng được. Ngươi nhất định phải sống!”
“Ngươi nói quá nhiều! Ta mới không điên mà chết vì tiểu nha đầu ngươi, hơn nữa còn ở nơi khỉ ho cò gáy thế này, đi nhanh!”
Tia Chớp được ba ba dặn dò, rất nhanh vỗ cánh chở con hàng này đi, không được bao lâu đã hóa thành điểm đen biến mất nơi chân trời.
Đợi Tiểu ớt cay ôm theo Chu Cáp đi rồi, Tống gia mới yên lòng thở nhẹ một hơi. Lúc này hắn ngược lại không vội vàng cẩn thận thu dọn tất cả lều bạt đồ đạc cất vào trong không gian, cố gắng không để lại một vết tích nào cả.
Xong việc, nhìn bãi đất chỉ còn trống trơn như đã. Tiện nhân này thấy còn dư dả thời gian liền tìm chỗ ngồi xuống, điều khiển cơ bắp đem cắm lên trên thân thể mình ám khí toàn bộ đẩy ra.
Đợi hết thảy xong xuôi, đang bám thân lên Chu Cáp phân hồn cũng thấy bên kia Thiên Hương đã tìm được chỗ an toàn ẩn náu xong. Tống Khuyết mới hài lòng lần nữa thi triển dịch chuyển tức thời, hoàn toàn tiêu thất khỏi chỗ này hung danh hiển hách Hủ Cốt Đầm Lầy.
Chỉ để lại đằng sau một vị nhân huynh đang điên cuồng gào thét phát tiết.
...... Thập Vạn Đại Sơn,
Một khu núi hoang vắng dấu chân người nào đó.
Thiên Hương được Tia Chớp thả ở đây xong liền nhanh chóng tìm một chỗ bãi đất thoáng đãng dễ thấy rồi vội vàng tìm củi nổi lửa, hi vọng có ánh sáng sẽ khiến cho chút nữa Tống đại quan nhân quay về sẽ dễ quan sát và tìm đến.
Làm xong hết thảy, cô nàng này liền cứ thế tĩnh mịch ngồi im. Ngay cả trong lòng thiết tha bảo bối Mãng Cổ Chu Cáp cũng không muốn quan tâm, trên thân lệ khí tỏa ra nôn nóng táo bạo dị thường.
Cũng không biết qua bao lâu, dù sao tiểu nha đầu này cũng không thể tĩnh tâm mà đếm thời gian được. Chỉ cảm nhận là thấy rất lâu, nếu không phải chỗ này quá mức xa xôi, cách Hủ Cốt Đầm Lầy cả mấy chục dặm, vị này táo bạo ớt cay có lẽ đã không nhịn được chạy về xem xét, tìm kiếm tột cùng.
Càng chờ, Thiên Hương lòng càng trầm xuống, đến khi quanh thân nàng Hắc Dạ Vĩnh Hằng đã muốn bạo thể mà ra, thì bất ngờ ngoài kia vang lên dị động.
Giật mình nhìn lên thấy xa xa Tống Khuyết đang chạy đến sau, nha đầu này liền kinh hỷ quá đỗi bật người xông ra đón:
“Tống Khuyết, thật tốt quá! Ngươi không sao rồi!”
“Hắc hắc, chỉ là một sơ nhập Cửu giai gà mờ, há có thể làm khó được bản thiếu.” – Mỗ tiện nhân không lúc nào quên khoe khoang chém gió.
Nhưng lần này Thánh nữ đại nhân cũng không cùng hắn cãi lại, ngược lại thập phần vui vẻ nhận đồng, ân cần đỡ con hàng này đến một hòn đá sạch sẽ, vững chắc ngồi xuống.
“Mau mau ngồi xuống, để ta giúp ngươi xem xét vết thương.”
Nói đến cái này, Tống đại quan nhân mới đau đầu. Đằng Đạt lão cẩu kia chân khí như ròi bọ vậy, ngoan cố mười phần. Dù hắn liên tục dùng Tesseract năng lượng bao vây tiễu trừ nhưng hiệu quả thập phần chậm chạp, đoán chừng không có 1, 2 ngày công phu là không thể hoàn toàn bức được độc tố ra ngoài đâu.
Bây giờ thương thế đã được ổn định, không tiếp tục lan đến phổi và nội tạng nhưng nó vẫn đang không ngừng ăn mòn da thịt sau lưng để Tống Khuyết đau đớn ngứa ngáy dị thường.
Nghĩ đến Thiên Hương hẳn có biện pháp giải quyết cái này, vì thế nghe nàng nói hắn liền ngoan ngoãn ngồi xuống mặc tiểu nha đầu bài bố.
Đơn giản đem lớp áo tàn tạ của thằng này lột ra, Tiểu ớt cay từ Tống gia đòi một bình rượu mạnh sau liền cẩn thận cho hắn lau chùi phần lưng một lần, miệng còn không quên giải thích:
“Khi nãy Đàng Đạt chính là Thái tộc một vị cực kỳ có tiếng tăm đại thiên tài, hiện nay mới hơn 30 tuổi đã đột phá Cửu giai. Kẻ này tương lai có lẽ đã chú định chính là Thái tộc đời tiếp theo Tộc trưởng.
Ngươi trúng hắn một chưởng này là Thái tộc đặc hữu võ công Xích Diễm Thực Thiên. Bị thương giả sẽ bị trong đó các loại hủ độc ăn mòn da thịt, khí huyết, cũng may Tống Khuyết ngươi thể chất đặc biệt nếu không đổi thành người bình thường nhất định đã bị thiêu thành tro bụi rồi.”
Đối với cái này Tống gia là không chút nghi ngờ. Dụng tâm đem lão tặc kia tên tuổi địa chỉ số nhà nhất nhất ghi vào sổ thù sau hắn mới gật gù tán thưởng:
“Kẻ này rất không tồi! Sau này hắn hẳn sẽ rất vinh hạnh vì ngày hôm nay, bọn họ Thái tộc có lẽ còn đem chuyện này khắc vào gia phả để đời đời ca tụng cũng không chừng.
Rằng ngày đó Đại Viêm lịch năm 816 ngày mùng 8 tháng chạp, bọn chúng Tộc trưởng đã từng suýt chút nữa là có thể giết được vang danh thiên hạ, võ công cùng nhan trị đều vô địch đương thời Thiên Đao Tống Khuyết. Vì chuyện này kIcFl Thái tộc người hẳn đủ để khoe khoang cả nghìn năm.”
Nhìn con chó này vừa thoát được chết đã không nhịn được khoác lác chém gió, Thánh nữ đại nhân bĩu môi:
“Hôm nay ngươi may mắn nhặt về một mạng đã là vạn hạnh, còn ở đó mà tồi hay không tồi. Lần sau không được đuổi ta đi nữa, Thiên Hương ta không có thói quen bỏ lại đồng bạn chạy một mình.”
“Thôi đi, cho ngươi ở lại cũng là đưa mệnh, chỉ tổ vướng tay chẳng giúp được gì.” – Tống Khuyết xì mũi coi thường.
Thái độ này để Tiểu ớt cay cực kỳ nóng mắt.
“Ầm!”
“Ái ôi! Yêu nữ ngươi điên cái gì!”
“Hừ hừ, đó là trả thù việc khi nãy tiểu tặc ngươi dám mắng bản cô nương.”
Nghe con hàng này nói chuyện đương nhiên, Tống đại quan nhân tức đến nổ phổi:
“Nguy cơ cấp bách như thế, tiểu nha đầu ngươi còn cứ lằng nhà lằng nhằng. Bản thiếu mắng ngươi đó là nhẹ, không ném ngươi lại làm đá cản đường là ngươi đã nên cám ơn trời đất, còn nhớ thù đến tận bây giờ. Hừ, thật sự không biết nhân tâm tốt!”
“Bản cô nương chính là chúa thù dai. Ai đối với ta như nào ta sẽ nhớ mãi không quên, tiểu tặc ngươi cứ liệu hồn.”
Miệng bất giác gạt ra một nụ cười, Tiểu ớt cay mới tiếp tục quay về chuyện cũ:
“Xích Diễm Thực Thiên thương thế, dù là ta xử lý lên cũng rất tốn thời gian. Nhưng hôm nay có Mãng Cổ Chu Cáp, mọi chuyện cũng không cần khó khăn đến vậy.”
Nói đến đây, Thiên Hương liền hân hoan đi đến chỗ từ nãy đến giờ vẫn ngồi ngoan như cún tiểu ếch con. Vui thích bế nó lên rồi mang qua chỗ Tống đại quan nhân thúc giục:
“Tống Khuyết, ngươi mau bảo nó nhả ra Độc châu.”
Tống gia vậy cũng không chần chờ, vội vàng dùng phân hồn cho tiểu gia hỏa truyền đạt ý niệm. Làm sao lúc này Mãng Cổ phản ứng rất dữ dội, lấy tay bịt chặt miệng liên tục lắc đầu, thà chết không theo.
Con vật này rất có linh tính.
Nó bị lừa để Tống lão ma cộng sinh lên thần hồn, sẽ không thể phản bội hắn, nhưng độc lập suy nghĩ lại chưa từng bị mất đi. Việc tổn hại bản thân như thế kia bản vương mới không ngu mà làm đâu.
Thấy nó bộ dáng như thế Thiên Hương liền bật cười, cũng không quản hàng này có hiểu hay không, bắt đầu cho nó nhẹ giọng dụ dỗ.
Nào là Độc Châu sau này nó sẽ lại tiếp tục sinh ra, chỉ cần ăn nhiều các loại độc vật là được, sau mấy năm lại có thể trọng chấn hùng phong. Bây giờ có người bảo vệ, Đại vương ngài cũng không phải động thủ cùng ai, giữ lại chỉ thêm vô dụng.
Không bằng bây giờ cống hiến ra đây, ngày ngày sẽ được cơm ngon rượu cay hầu hạ không nói. Sau này chúng ta nhất định sẽ cho ngài đi tìm thêm 1 bà nương, để ngài nối dõi tông đường.
Có Tống gia thay phiên dịch, Mãng Cổ một mảnh xao động trái tim liền không kiềm chế nổi đập lên thình thịch.
Nhất là trong hoàn cảnh trước có 3 con Long Bối Ngô Công dụ dỗ, sau lưng lại bị lão ma như có như không ánh mắt uy hiếp. Cuối cùng vị này đơn thuần Vạn Độc Chi Vương liền nhịn đau dâng ra mình gần trăm năm vẫn cố gắng gìn giữ lần đầu.