Phải đối mặt với một vị Cửu giai Minh Huyệt cảnh võ giả, Tống Khuyết thấy nội tâm mình như chìm đến đáy cốc, lạnh lẽo vô cùng.
Cửu giai uy năng hắn đã gặp qua, cái kia tốc độ, cái kia lực phá hoại, thực sự bọn hắn không có cửa sống nha.
Chỉ là ... vị này Đàng huynh mới vừa đột phá, còn chưa thắp sáng được bao nhiêu huyệt đạo. Hi vọng chuyện sẽ không đến mức quá sức tồi tệ.
Thiên Hương đồng dạng cũng hiểu được sự việc nghiêm trọng, lòng cực kỳ không cam tiểu nha đầu kia đã có dấu hiệu muốn bất chấp bại lộ, liều lĩnh dùng ra mình lớn nhất át chủ bài để liều mạng một phen. Thấy vậy Tống Khuyết vội đưa tay cản nàng:
“Dừng lại!”
“Tiểu tặc ngươi làm gì? Thứ này ta nhất định phải có được!”
Đàng Đạt vậy cũng không nóng nảy, thấy hai người nội bộ có vẻ có mâu thuẫn hắn còn rất thân sĩ khoanh tay dừng lại, mùi ngon mà xem bọn họ đấu đá lẫn nhau.
Tống đại quan nhân cũng không rảnh để ý bản mặt cần ăn đòn của nó, hắn lúc này quay sang tiểu ớt cay ngưng trọng gật đầu:
“Tin tưởng ta!”
Nói rồi cũng không để cho mọi người có thời gian phản ứng, liền dùng mình hồng hoang chi lực nắm lấy eo yêu nữ này, như ném một khúc cây vậy quăng mạnh ra đằng sau. Bản thân còn là bùng nổ ra tốc độ lớn nhất ôm lấy Mãng Cổ Chu Cáp bỏ chạy theo hướng ngược lại:
“Chạy mau, trở về chỗ cũ chờ ta!”
“Muốn chết!”
Còn lại hai người lúc này mới dồn dập phản ứng.
Bị một tiểu tử như thế không nể mặt mũi, Đàng đại cao thủ tức thì giận sôi máu. Thằng này trên thân thể Chân khí đại phóng, cả người đã hóa thành một đạo tia sáng cực tốc đuổi theo, thề muốn đem Tống đại quan nhân băm thây vạn đoạn cho hả mối hận.
Còn Thiên Hương bên này, đợi khi ổn định thân hình nha đầu kia cũng muốn truy đuổi.
“Tiểu tặc! Chờ ta!”
Đang cắm đầu chạy Tống gia nghe thế liền khó thở há mồm mắng mẹ:
“Chờ chờ cái *@#&, chớ có đi theo thêm phiền. Chạy về chỗ cũ chờ ta, nếu lão tử chút nữa quay lại không thấy ngươi vậy cũng đừng trách ta bỏ mặc ngươi chạy trước.”
Bị người mắng cho thậm tệ như vậy, lần này Thánh nữ đại nhân lại thần kỳ không dâng lên một chút tức giận nào. Cố gắng đuổi theo mấy bước nhưng thấy hai người tốc độ biến thái như thế sau nha đầu này cũng phải bó tay toàn tập.
Tiểu ớt cay răng ngà cắn chặt, sắc mặt âm tình bất định chần chừ một hồi rồi mới xoay người hướng chỗ cắm trại ban đầu phản hồi.
Không ai để ý lúc này đôi mắt nàng cũng đã hơi đỏ, móng tay đâm thủng da thịt trong lòng bàn tay chảy máu lúc nào cũng không hay.
Gắng sức ngoái đầu nhìn lại một lần, thấy cô nàng này đã đi khuất sau Tống Khuyết mới chính thức yên lòng, tay chỉ lên trời ra dấu vài vòng cho Tia Chớp hiểu bám theo Thiên Hương sau hắn liền tiếp tục chuyên tâm chạy trốn.
Đuổi sát phía sau hắn Đàng Đạt vậy tất nhiên cũng sẽ không quản những chuyện này. Trong mắt thằng này bây giờ tất cả đều là Mãng Cổ Chu Cáp, đừng nói con nhóc xấu xí nhăn nheo kia, ngay cả bây giờ cho hắn một thiên kiều bá mị nữ nhân tắm rửa sạch sẽ nằm úp lồng bàn chờ đó Đàng gia cũng không thèm nhìn thêm nửa mắt đâu.
Giết tiểu tử trước mặt, đoạt lấy Mãng Cổ Chu Cáp!
Đàng huynh tâm chí chưa từng có như bây giờ kiên định.
...... Hủ Cốt Đầm Lầy,
Hai bóng người 1 trước một sau đang cực tốc truy đuổi.
Bám đuôi Tống gia chạy đằng sau vị kia tân tấn Cửu giai võ giả Đàng Đạt nhân huynh sắc mặt lúc này hiện đang âm u dọa người vô cùng.
Hắn tốc độ so với đối phương còn nhanh hơn mấy phần, theo lý là đã phải dễ dàng bắt được tiểu tặc này mới đúng. Làm sao Tống gia phản ứng cực kỳ linh mẫn, mỗi lần địch nhân tiếp cận là lại sẽ như con cá trạch quẫy đuôi chuyển hướng chạy sang chỗ khác, để lão Đàng chỉ có thể khổ khổ bám theo.
Hơn nữa con chó này không chỉ đơn thuần là chạy đấy, tiện nhân kia khi nãy dùng một lớp áo quấn thành một chiếc bọc bọc quanh Mãng Cổ Chu Cáp rồi đeo trước người sau, hai tay hắn trở nên thuận tiện chính là không ngừng hướng về sau ném đồ vật.
Lúc thì phi đao, lúc thì Phích Lịch Tử, thật không biết trong người nó giấu bao nhiêu đồ để Đàng Đạt chật vật vô cùng.
Tất nhiên Tống Khuyết cũng không dễ chịu, một vị Cửu giai Minh huyệt cảnh há là như thế dễ chơi.
Tuy là lão Đàng mới đột phá Cửu giai, trên người mới chỉ thắp sáng được mấy huyệt đạo ở lòng bàn tay. Dưới chân mấy đại huyệt còn là chưa chút nào đả động, vì thế tốc độ cũng không so với bình thường Nhất lưu võ giả nhanh hơn bao nhiêu.
Nhưng dù sao thằng này cũng là hàng thật giá thật Cửu giai Minh huyệt cảnh đại cao thủ, chân khí trong người hùng hậu vô cùng. Thêm nữa thân là Bách Tộc người ai còn không phải là loại dùng độc, ám khí cao thủ.
Chính vì thế Tống Khuyết lúc này trên người đã là đầy rẫy vết thương, vai với bắp tay còn cắm không ít kim châm cùng tiêu độc nhìn chi chít ghê người. Cũng may có Tesseract hỗ trợ, nếu không tiện nhân này đã có thể vinh quang nằm xuống.
Cảm nhận sau lưng đối thủ lại chuẩn bị phóng đại chiêu, tiện nhân này vội vàng vận lực lên tay, dùng Ô Long Đao xoay ngang mặt như một mái chèo đập mạnh xuống dưới lớp bùn nước. Tức thì hàng hà sa số đất bùn bắn tung tóe về phía đang truy đuổi đằng sau lão Đàng.
“Khốn kiếp!”
Đàng Đạt bực tức quát lên, tay cầm đống phi châm cũng tạm thời để lại, biến thành chưởng thế hung mãnh đập ra chấn tan tường đất.
“Ầm Ầm ầm ....”
Xen lẫn trong đó Tống lão ma còn kín đáo tặng thêm mấy quả lựu đạn, khi phát nổ mảnh đạn bắn ra bốn phía để Đàng ca phải chật vật lùi lại tránh xa.
“Ha ha ha, lão cẩu, đớp cứt đi thôi!”
Chạy phía trước Tống Khuyết thấy mình lại kéo dài thêm được khoảng cách liền đắc chí há mồm chửi rủa. Cái này tất nhiên thành công kéo lên địch nhân cừu hận.
Đàng Đạt hai mắt đỏ chót, không chút nào giữ lại nữa liền thiêu đốt chân nguyên rồi nhằm thẳng tiện nhân phía trước kia điên cuồng phóng tới.
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ầm!” .... “Ầm!” .... “Ầm!” ...
Trong đêm cứ thế thi thoảng vang lên một tiếng nổ mạnh. Nhưng Tống Khuyết chiêu này đối với đã bất chấp tất cả Đàng Đạt cũng không nổi lên nhiều lắm tác dụng. Kẻ này chân khí như ngưng thành cương, tạo thành một lớp lồng bảo vệ xung quanh người. Mấy mảnh lựu đạn bắn lên trên đó bị cản trở mất 6, 7 thành lực đạo, đợi đến lúc rơi vào người lão Đàng cũng đã không còn bao nhiêu sức mạnh, chỉ coi như cào ra trên người thằng này mấy tia máu mà thôi.
Mây bay rồi!
Nhìn đối phương đã đuổi đến sau mình chưa được 5 trượng, Tống gia cũng rét.
“Chết!”
Qua Lĩnh Vực, hắn chỉ thấy đối phương bàn tay nhanh như chảo chớp hình thành một quả chân khí cầu, rồi thật mạnh ném ra hướng về sau lưng mình.
Không ổn!
Đại chiêu chưa đến, Tống đại quan nhân đã cảm thấy vong hồn bốc lên. Trong đầu pháp tướng điên cuồng báo động nguy hiểm.
Hầu như không có chút nào do dự, tiện nhân này lập tức nghiêng người chuyển hướng sang một bên tránh né. Nhưng bất thình lình .....
“Ầm!!!”
Cái kia quả cầu khí giữa không trung vậy mà nổ tung lên, Tống lão gia to mọng thân thể lúc này lại như một chiếc lá khô vậy bị nó thổi bay thất điên bát đảo dạt sang một bên. Chưa kịp để hắn hoàn hồn, ybhYy sau lưng Đàng Đạt đã như tử thần âm u phủ xuống.
“Cút!!!”
Tống Khuyết điên cuồng thiêu đốt Tesseract, Ô Long Đao hướng ngược về sau lưng vung mạnh, cùng đối phương tay trảo cứng rắn chạm vào nhau.
“Ầm!!”
Thằng này lại một lần nữa thành bao vải rách bay ra ngoài mấy chục trượng.
Được thế không tha người, lão Đàng chỉ khẽ lắc lư thân mình đã hóa giải được lực đạo, lần nữa hóa thành tia chớp bôn tập đến sát sau lưng hắn.
Địch nhân còn cách tầm 3 trượng, với tay là tới, Tống gia lòng nghiêm nghị.
Bảo mệnh mới là quan trọng! Hắn không thiết tha gì nữa lúc này giật lấy túi vải đeo trên người hướng về một bên ném mạnh, bản thân còn là chọn chiều ngược lại cắm đầu chạy nhanh.
“Ta không đạt được, lão cẩu ngươi cũng đừng có mơ. Mãng Cổ, trốn đi!”
“$%^&$%^” – Sau lưng người không biết mở miệng ra mắng câu gì Bách Tộc quốc ngữ.
Gặp tiện nhân này muốn làm cái chuyện tổn người bất lợi mình định đem Mãng Cổ Chu Cáp thả đi như thế Đàng huynh quả thật hận không thể băm nó thành vạn mảnh. Nhưng Chu Cáp chuyện quan trọng, hắn cũng không dám lơ là, lúc này Đàng Đạt hầu như không do dự lập tức xoay người đuổi theo.
Tất nhiên trước khi đi, dùng hết sức bình sinh cho chó chết kia một chưởng là không thể thiếu.
Một chường này chứa trọn lão Đàng ngập trời nộ diễm, có thể nói uy lực tuyệt luân. Chưởng ảnh xuất ra khí độc xanh đen ngùn ngụt bốc lên, xung quanh cỏ cây hoa lá, tiểu côn trùng hết thảy đều lập tức héo úa mà chết.
“Ầm!”
Khoảng cách quá gần, Tống Khuyết không kịp có thời gian né tránh. Sau lưng hắn liền như bị khắc lên một cái đỏ rực dấu tay, thân hình liền hóa thành quả bóng chày bị người đánh bay ngập vào trong phía dưới đen đặc bùn đất.
Cũng không có thời gian rảnh liếc mắt nhìn xem đối phương chết hay chưa, Đàng Đạt liền nhanh chóng thi triển khinh công chạy theo hướng túi vải đang bay kia. Hắn cũng sợ Mãng Cổ Chu Cáp bị xổng ra rồi lẩn xuống đầm lầy thì bi kịch.
Mất sức chín trâu hai hổ mới đuổi kịp túi vải, còn chưa kịp để Đàng ca vui mừng thì lòng hắn đã đang lên dự cảm bất tường.
Cảm giác không đúng! Sờ vào trong tay một đống lạo xạo như này tuyệt đối không thể là một con vật bằng da bằng thịt được.
Không tin tà, lão Đàng vội vàng xé toang lớp vải ra xem. Quả nhiên, bên trong tất cả đều là loạn thất bát tao các loại đồ vật. Bạc thỏi, máy đánh lửa, quý hiếm dược liệu .... tính ra cũng phải mấy ngàn lượng.
Nhưng đây là lúc quan tâm đến đống rác rưởi này giá trị sao?
Cảm giác mình biến thành con lừa Đàng Đạt quát lớn một tiếng đem túi vải chấn nát rồi dùng ra càng nhanh tốc độ chạy về chỗ cũ.
Nhưng đáng tiếc, biến mất! Hết thảy biến mất!
Mãng Cổ Chu Cáp không có, Tống đại quan nhân cũng đã không thấy tăm hơi. Hắn không thể tin được vào sự thật này liền điên cuồng ngửa mặt thét dài giận dữ:
“Tiểu tặc, lão phu nhất định phải đem ngươi lột da cắt thịt! Ngươi chạy lên trời cũng không thoát được đâu!”
Ôm theo mãn khang lửa giận, vị này Minh Huyệt cảnh cao thủ cấp tốc theo đường cũ phản hồi, muốn tìm xem có thấy hay không cái gì khác thường dấu vết.
Càng đi, Đàng Đạt lòng càng trầm trọng. Đợi về địa điểm ban đầu vẫn không phát giác được gì sau, hắn gần như đã tuyệt vọng điên cuồng.
Bỗng nhớ ra trước đó còn có một xấu xí nữ nhân nữa, thằng này mới như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy lần nữa cực tốc hướng về phía Thiên Hương rời đi, hi vọng sẽ đạt được chút gì manh mối.
Đáng tiếc, cái này chú định hết thảy đều là phí công.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...