Sau khi đuổi được một con tạp mao điểu dám xâm lấn địa bàn của mình, Mãng Cổ Chu Cáp mới hưng phấn chạy qua bên kia đầu nguồn mùi hương tỏa ra.
Con ếch này tốc độ cực nhanh, mỗi lần bật nhảy là đã đi xa cả chục trượng, so với một vị Nhất lưu cao thủ bình thường cũng không kém bao nhiêu. Thế nên rất nhanh nó liền đến được mục đích.
Chỉ thấy không xa phía trước, một con rết nhỏ màu đen to bằng ngón tay đang tung tăng hướng về phía bên này chạy đến. Như gấp không chờ nổi muốn lao đầu vào lòng Mãng Cổ ôm ấp vậy để vị này đại vương tâm tình cực độ hài lòng.
Thức ăn cũng phải có thức ăn giác ngộ sao, cái kia không biết tên con rết thực sự rất hợp trẫm tâm.
Chu Cáp ca không tốn bao công sức liền nhảy đến, lấy chân đè lại Long Bối Ngô Công rồi không kịp chờ đợi vội vàng đưa nó lên miệng, bắt đầu chậm rãi tinh tế phẩm vị thứ này tuyệt thế mùi vị.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đúng lúc này, hầu như khi vừa cho con rết kia vào mồm, một trận hồ quang trong khoang miệng Mãng Cổ Chu Cáp bất ngờ nổi lên. Kèm theo mùi thịt nướng thoang thoảng là những tiếng hét quằn quại vang trời.
“Ồm ộp!” “Ồm ộp.....”
Đáng thương con cóc ghẻ này, đơn thuần nó không thể ngờ lòng người hiểm ác đến vậy. Bị mỗ tiện nhân phân hồn giấu trong Long Bối Ngô Công cho đến một chiêu điện giật trị liệu, Mãng Cổ toàn thân hầu như tê dại.
Có lòng muốn hất con rết trong miệng ra, làm sao tiện nhân kia chính là quyết tâm chui vào khoang miệng mình không chịu buông tha. Theo dòng diện dần dần tăng mạnh, vị này Vạn Độc Chi Vương cũng đành bi kịch nằm ngửa bụng lớn lên co giật, miệng sùi bọt mép không ngừng.
Xong!
Bản vương cứ thế bị chết sao? Ta còn chưa tìm được mẫu Chu cáp, còn chưa kịp hưởng hết mùi đời nha.
Đang lúc Mãng Cổ Chu Cáp bi thương gần chết, tinh thần bắt đầu trở nên tan rã. Một đạo thân ảnh bỗng nhiên đột ngột xuất hiện trong thức hải của nó.
Chỉ thấy người kia hình thể khổng lồ, như một vị chân thần sừng sững bất hủ trong thiên địa vậy. Thần thái uy nghi, mặc một bộ màu đen trường bào thêu đầy các loại hoa văn họa tiết phức tạp, người chân đạp diệu bảo sen đài chậm rãi bay về phía nó.
Trên cánh sen các loại châu quang bảo khí ánh sáng lóe lên làm cóc đại vương ánh mắt cũng không thể mở to lên được.
“Tiểu gia hỏa, làm sao ngươi khóc?”
Nghe thần nhân giọng nói mang theo vô thượng uy nghiêm, Mãng Cổ Chu Cáp sợ hãi hỏi thăm:
“Ngươi ... ngài là ai?”
“Bản tôn chính là Thái Thượng Ngọc Thần Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân, vừa rồi đi ngang qua nơi này tâm huyết lai triều bấm tay một quẻ thì biết được có một kẻ hữu duyên cần giúp đỡ. Tiểu gia hỏa, ngươi còn nguyện vọng gì sao?”
Cái tên kia, nghe thật sự quá cao đại thượng.
Đầu óc còn ngơ ngơ ngác ngác Mãng Cổ Chu Cáp cũng không kịp suy nghĩ cái gì, nghe là đại thần đi qua muốn giúp, nó liền òa lên khóc đến thương tâm:
“Vĩ đại Đạo Quân, ta chưa muốn chết nha! Ta còn chưa ăn hết trên đời món ngon, chưa tìm được mẫu Chu Cáp, chưa để lại dòng dõi ...... ngài cứu cứu ta đi!”
Không biết con cóc ghẻ này kể ra bao nhiêu lý do, nói chung là dường như nó thật sự còn ngàn vạn lý do để sống vậy. Cái này cũng khiến Tống Bán tiên cảm động quá chừng, lúc này không đành lòng mà thở dài:
“Haizzz ... thôi được rồi. Có lẽ đây chính là duyên số, ông trời cũng muốn ta giúp ngươi tránh qua kiếp này. Tiểu gia hỏa, ngươi có bằng lòng hay không bái nhập vào môn hạ của Bản tôn?”
Vừa được bảo mệnh, vừa có thể ôm đùi đại thần. Mãng Cổ làm sao có từ chối đạo lý, lúc này liền kích động điên cuồng gật đầu bái.
“Haizz .. buông lỏng tinh thần, để Bản tôn giúp ngươi độ hóa!”
Tống gia pháp tướng trang nghiêm, giọng nói như từ thiên ngoại ba mươi ba tầng trời vọng xuống mang theo vô thượng uy thế, không tha chống cự. Mỗ con ếch không làm sao nghi ngờ, vội vàng mở rộng thần thức, mặc người xâm lấn.
Xong!
Liếc mắt nhìn trước mặt Mãng Cổ Chu Cáp vẫn đang thành kính nằm mọp xuống thuận theo. Tống tiện nhân cảm thấy mình diễn kỹ có vẻ đã được nâng lên một tầm cao mới.
Bây giờ còn chưa sánh được vị kia Âm La Tông Thánh nữ đại nhân, nhưng để đi lừa mấy loại ngu hàng như này thì chỉ là một cái búng tay, không cần quá nhẹ nhàng.
Đem phân hồn chính xác phụ thân lên tiểu Mãng Cổ, Tống Khuyết lúc này mới ra hiệu cho Thiên Hương, hai người sôi nổi từ chỗ ẩn nấp cách đó không xa chạy qua.
“Quá tuyệt vời! Tống Khuyết, ngươi quá lợi hại!”
Không chút lo sợ đem Chu Cáp bế ôm vào lòng, Tiểu ớt cay không chút nào keo kiệt quay sang đồng bạn tặng cho những lời tán dương cao nhất.
Tống gia vậy mây bay rồi, vân đạm phong khinh khoát tay tỏ vẻ:
“Một tiểu gia hỏa mà thôi, không đáng nhắc tới!”
“Ồm ộp!”
Đáng thương con ếch được Tống lão ma truyền cho chút năng lượng Tesseract xoa dịu vết thương bây giờ cũng đã chậm rãi tỉnh lại. Thấy có người lạ quanh mình nó định nổi lên công kích, nhưng may trong đầu phân hồn nhắc nhở mới kịp thời dừng lại.
Đợi phân hồn bơm vào đầu nó một loạt dối trá sau, Mãng Cổ Chu Cáp mới biết trước mắt nó người nàm nhân kia chính là Thái Thượng Ngọc Thần Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân tại nhân gian hóa thân. Tiểu gia hỏa này lập tức nước mắt rưng rưng nhìn sang mếu máo:
“Ồm ộp!”
Nhìn nó cả khoang miệng đều bị đốt cháy đến sưng phồng lên, tâm địa thiện lương Tống Khuyết cũng không đành lòng. Hắn liền vội vàng đưa nó nhận lấy, rồi cho mình tân sủng truyền thêm chút năng lượng. Tay kia còn nhấc theo một con Long Bối Ngô Công mà khi nãy Mãng Cổ chưa kịp ăn, đưa lên miệng tiểu ếch con.
Mãi đến khi Tống gia liên tục đảm bảo sẽ không có nguy hại gì sao hàng này mới dám lớn mật nếm thử, sau đó là ngấu nghiến nhai nuốt tiểu con rết chết tiệt kia, coi như thành công báo thù rửa hận.
Không hổ là thiên địa dị chủng, nhìn nó vẫn sức sống mười phần không có gì đáng ngại sau, Tống Khuyết hai người mới yên tâm, lúc này nhìn nhau một cái rồi ăn ý chuồn khỏi chỗ này.
Đúng lúc đó, một tiếng kinh hỉ quát lớn vang lên để cả hai dồn dập biến sắc.
...... Hủ Cốt Đầm Lầy,
Thành công bắt được Mãng Cổ Chu Cáp, Tống Khuyết đang định quay về nơi trú chân thì bỗng nhiên xa xa vang lên một giọng cười chói tai để hắn rùng mình sợ hãi. Đợi đưa mắt nhìn lại, từ ngoài kia đang có đạo quang mang đang dùng tốc độ cực nhanh chạy tới bên này. Không được bao lâu, trước mặt hai người hơn chục trượng đã xuất hiện một vị mặc Bách Tộc trang phục nam nhân.
“Ha ha ha, xì là xì lồ .... xì là xì lồ!!!”
Tuy không hiểu đối phương nói gì, nhưng từ con hàng kia ánh mắt tham lam nhìn về phía trên tay mình sủng vật, Tống đại quan nhân chẳng cần nghĩ cũng biết kẻ đến có ý không lành.
Cũng tại khi nãy Tia Chớp cùng Mãng Cổ đánh nhau gây ra động tĩnh lớn quá, có vẻ đã đem địch nhân hấp dẫn lại.
“Xì là xì là ....”
Vị kia nhân huynh khí thế phóng cao, hưng phấn chỉ vào Tống Khuyết ra lệnh.
“Xì là xì lồ ...” - Mất thiên nan vạn khổ mới tìm được lòng mình thiết tha đại bảo bối, Thiên Hương làm sao dễ dàng chắp tay nhường cho người, lúc này bất mãn đứng ra quát lớn.
“Hừ!”
Tặc nhân vậy cũng không nói nhảm nhiều lời, lập tức biến mất tại chỗ, hai tay giơ lên thành trảo hung ác hướng về đỉnh đầu và ngực của nàng và Tống đại quan nhân chộp tới.
Tống gia phản ứng thần tốc, vội vàng tiến vào Siêu Thần Trạng Thái, cầm lấy Ô Long Đao chính là toàn lực một kích. Bên kia Tiểu ớt cay cũng không chậm trễ hơn bao nhiêu, đồng dạng một trảo nghênh đón.
“Ầm!!!”
Kẻ đến thực lực thật sự quá mức cường hoành, Tống Khuyết bên này dù đã hợp lực của hai người mà vẫn bị đối phương đánh lùi lại về phía sau mấy I5za7e bước. Thiên Hương càng là bị chấn cho khí huyết nhộn nhạo, sắc mặt đỏ rực lên như máu.
Nhưng ít nhất bọn hắn lần này một phen chứng minh chính mình cũng để vị kia nam tử phải kiêng dè đôi chút. Hắn không tiếp tục tiến công nữa mà bắt đầu dùng giọng uy bức lợi dụ.
“Xì là xì là xì ....”
Tống – Thiên hai người cũng không dám buông lỏng, vội vàng đứng sát gần vào nhau. Đón nhận Tống Khuyết ánh mắt liếc qua, Tiểu ớt cay hiểu ý cho hắn giải thích:
“Hắn nói, để lại Mãng Cổ Chu Cáp, hắn đảm bảo để chúng ta hai người an toàn rời đi.”
“Ồ, ngươi vậy mà lại là Đại Viêm nhân?” - Đối diện người kia vậy mới ngạc nhiên hỏi. Tiện đà hắn cười rộ lên:
“Thú vị, thú vị! Bách Tộc người bao nhiêu đời không tìm thấy Mãng Cổ Chu Cáp lại bị một Viêm nhân tiểu tử đơn giản bắt được. Không biết phải nói các ngươi hôm nay là vận khí tốt hay không tốt đây!”
Tốt tất nhiên là vì tìm được bảo bối, còn không tốt mà ... bảo bối sắp không còn thuộc về bọn họ. Phần này tâm tình lên voi xuống chó để ở đây duy nhất người quan sát, vị kia nhân huynh không khỏi thích thú vô cùng:
“Tiểu tử, buông xuống Mãng Cổ Chu Cáp. Đàng mỗ hứa sẽ không thương tổn đến các ngươi một cọng tóc gáy.”
Không thương đến tóc gáy nhưng sẽ moi tim moi mật, nghe hắn nói dõng dạc đường hoàng Tống gia nổi lên xem thường.
Bảo bối trên tay mình được mệnh danh Vạn Độc Chi Vương, là cả cái Bách Tộc gần trăm triệu người bất kể già trẻ đều mơ tưởng khát cầu đồ vật. Để đảm bảo tin tức này, vị kia Đàng huynh hiển nhiên sẽ không để bọn họ sống sót rời đi mà tuyên truyền.
Thiên Hương vậy cũng hiểu ra trong đó đạo lý, lúc này cười lạnh:
“Đàng Đạt, không cần lừa mình dối người rồi. Đừng tưởng bằng ngươi cái kia Bát giai tu vi là có thể dọa sợ bản cô nương, hôm nay đồ vật của ta, ai cũng đừng mong lấy đi.”
“Ha hả, đã biết Đàng mỗ đại danh còn dám dõng dạc như vậy. Tiểu nha đầu ngươi lá gan cũng không nhỏ nha. Nhưng các ngươi lầm một điều, ta tu vi Bát giai đã là chuyện của tháng trước rồi!”
Đàng Đạt cười rộ lên âm u.
Rồi bất chợt, trên thân hắn khí thế không ngừng kéo lên, lớp vỏ ngoài chân khí cũng theo sau phóng đại. Đợi đến khi hai cánh tay kẻ này trên lòng bàn tay bắt đầu sáng rực lên những điểm tinh quang lộng lẫy, Đàng Đạt mới trịch địa hữu thanh tuyên bố:
“Hiện tại, ta đã là Cửu giai!”
Tống – Thiên hai người tức thì tâm như chìm xuống đáy cốc.