Sau khi ăn xong một bữa đại tiệc toàn cá, Tống đại lão gia cùng Thánh Nữ đại nhân liền kê ghế trước đống lửa nằm sưởi ấm, uống chút trà cho tiêu cơm.
Vừa rồi, nghe Tống Khuyết một phen trịch địa hữu thanh lời nói, Thiên Hương cũng bị rung động trong giây lát, vì thế cũng không để ý sau đó hắn nói gì. Mãi đến khi tiện nhân kia đập cho nàng một bàn tay, Tiểu ớt cay mới bừng tỉnh:
“Ngươi làm gì!”
Gặp yêu nữ này trừng mắt nhìn qua, Tống đại quan nhân ngược lại thờ ơ, lúc này hiếu kỳ hỏi:
“Nha đầu, nghĩ cái gì nhập thần vậy? Ta gọi ngươi mấy lần cũng không chú ý?”
“Há, không có gì. Ta chỉ là đang nghĩ mấy chuyện trước kia khi ở trong Tông. Ngươi vừa hỏi cái gì?”
Không để ý đến Tiểu ớt cay ánh mắt biến ảo, Tống Khuyết tò mò lặp lại khi nãy một phen lời:
“Ngươi hiện tại phải cố sống cố chết vào đây đi tìm Mãng Cổ Chu Cáp để làm gì? Sau này đợi nha đầu ngươi trở thành Thiên Độc Tông Tông chủ rồi cử người vào đi lục soát không phải thuận tiện hơn nhiều lần sao?”
Trầm ngâm một hồi, có lẽ những ngày gần đây Tống Khuyết thẳng thắn khiến Thiên Hương cảm thấy tín nhiệm, vì thế nha đầu này cũng không giấu giếm nữa, đầu đuôi câu chuyện kể hết ra.
Hóa ra nàng trước đó đòi trà trộn lẩn vào Thiên Độc Tông hay bây giờ đổi ý định đến đây tìm Chu Cáp, tất cả nguyên nhân cũng bắt đầu từ môn công pháp mà nha đầu này đang luyện, Vạn Độc Chân Kinh.
Trước đó đã nói, Nguyễn La Thăng lão tặc kia bất an hảo tâm, cố tình đưa công pháp giả cho Thiên Hương luyện nhằm ngăn cản nàng đột phá Nhất lưu. Tuy sau nha đầu này biết chuyện, đồng thời còn từ các loại lẻ tẻ võ công thông thường ngộ ra phương pháp tu luyện cho riêng mình. Nhưng do phát hiện hơi muộn cũng không thể hoàn toàn loại trừ được tệ đoan mà Chân Kinh giả mang lại.
Đó chính là vạn độc không cách nào hỗn nguyên quy nhất, quy về một mối mà cứ tán loạn đến quanh thân thể tứ chi bách hài như hiện nay.
Trước đó ở trong nhà còn có các vị Trưởng lão thay Thiên Hương áp chế độc tố. Nhưng từ khi nàng chạy khỏi Thiên Độc Tông, những cái kia ẩn giấu trong da thịt bắt đầu phát tác, mới khiến yêu nữ này thành ra bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại.
Cũng may Tiểu ớt cay vốn là Tiên Thiên Độc Thể mới không bị vị kia Nguyễn Tông chủ hố chết.
Bây giờ muốn giải quyết cái này tệ đoan thì chỉ có 2 cách.
Một là quay lại núi Bạch Mộc Lương Tử, trộm lấy chân chính Vạn Độc Chân Kinh rồi tu luyện lại. Tất nhiên nàng phương pháp này cũng là Nguyễn gia cha con hi vọng nhìn thấy, bọn họ đang giăng thiên la địa võng trong Thiên Độc Tông chờ nha đầu này bay về đây.
Còn cách thứ hai, chính là như hiện tại bọn họ đang làm. Tìm đến Vạn Độc Chi Vương Mãng Cổ Chu Cáp, lấy được trong bụng nó độc châu nuốt vào, từ nay mọi phiền nhiễu đều không thành vấn đề, tiểu ớt cay cũng có thể nhân cơ hội đó cô đọng ra Chân khí, đột phá Thất giai.
Tống Khuyết nghe thế mới gật gù tán đồng. Quả thật so với việc đối mặt cùng Nguyễn La Thăng và một nhóm đồng bạn, đi tìm Chu Cáp tuy phiêu miểu một chút nhưng được cái an toàn hơn, nha đầu này vẫn còn rất tỉnh táo.
Còn chuyện nó nói cái gì mà trước đó nhan sắc chim sa cá lặn, khiến ngàn vạn nam tử ngất ngây. Đánh giá trước ngực hàng này hai hạt nho khô, Tống gia liền cười lên ha hả, tạm coi như chuyện tiếu lâm đến nghe thôi.
Cũng may Thánh Nữ đại nhân không phát giác thằng chó ánh mắt mờ ám, nếu không có lẽ nàng đã bão nổi cho hắn một mồi lửa rồi. Kể xong câu chuyện của mình, Thiên Hương mới chán nản thở dài:
“Tiếc là Mãng Cổ Chu Cáp hư vô mờ mịt, cũng không biết nó thực sự có ở đây không. Sau này không chừng thực sự phải trở về Thiên Độc Tông một chuyến ... haizzz”
Tống Khuyết cũng là thở dài, đang định mở miệng an ủi cái này đen đủi cô nàng thì bỗng nhiên sắc mặt hắn trở nên cực kỳ đặc sắc. Ngơ ngác một hồi thằng này mới khó tin phun ra:
“Nha đầu, có lẽ ngươi sẽ không phải đi trộm Vạn Độc Chân Kinh nữa đâu.”
.... Hủ Thực Đầm Lầy,
Trên bầu trời một bóng đen khổng lồ vẫn đang miệt mài bay lượn.
Hàng đêm Tia Chớp đều được giao nhiệm vụ tìm kiếm xem bên dưới có một đạo tia sáng nào bất thường không. Nhưng thực sự nơi này không hổ với danh tiếng của nó, đâu đâu cũng có người xui xẻo chết oan chết uổng. Từ trên cao nhìn xuống nó thấy khắp nơi đều là những ngọn lửa ma chơi, không chỉ màu xanh mà còn lẫn cả những tạp sắc khác, thế nên cực gây trở ngại cho việc tìm kiếm.
Hơn nữa Mãng Cổ cũng không phải lúc nào cũng hiện ra bản thân chân diện mục. Cuối cùng không còn cách nào, Tia Chớp đành hạ độ cao bay là là trên đầm lầy mấy chục trượng để nghe ngóng xem có tiếng con ếch chết tiệt kia không.
Cứ thế hơn chục hôm, tiếng thú rống là nghe không ít nhưng như truyền ngôn tiếng Chu Cáp kêu như sấm động là không gặp một lần.
Ngày này, Tia Chớp ca đang lượn qua một cái gò đất, bất chợt sau lưng nó như có tiếng nổ vang lên để con ác điểu này giật bắn cả mình, thiếu chút nữa hốt hoảng mà cắm đầu xuống đất.
Tia Chớp giận lắm, vội vàng đảo cánh quay đầu nhìn lại. Thì thấy trên đỉnh gò đất kia không biết lúc nào đã đứng chễm trệ một con to bằng cái bát tô ếch nhỏ. Toàn thân đen sẫm, giọng lớn kinh người, đang ngẩng đầu nhìn nó quát lớn.
“Ộp ồm!!!” - Cút!
Bộ dáng kia thiên lão đại ta lão nhị, bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn quả thật có mấy phần vương giả phong phạm.
Này điệu bộ tinh tướng, cùng với đặc trưng tiếng kêu. Vậy hiển nhiên 9 thành chính là Mãng Cổ Chu Cáp,
Nhưng Tia Chớp ca là ai? Đồng dạng là bầu trời bá chủ nó há chịu được một con cóc ghẻ khinh thường, lúc này liền thét lên một tiếng rồi quạt mạnh đôi cánh, đem bụi đất cát sỏi cuốn bay như mũi tên hòn đạn đập vào tiểu bất điểm kia, để Mãng Cổ phải rụt đầu chật vật trốn tránh.
Này còn không lật trời!
Vương giả giận giữ, máu tươi ngàn dặm. Vốn thấy đụa bàn của mình mấy nay cứ bị một con tạp mao lượn qua lượn lại nên Mãng Cổ ngứa mắt muốn đuổi nó đi thế thôi. Bây giờ điêu dân này còn dám phạm thượng, tức thì vị này Chu Cáp đại gia táo bạo cháy bùng lên, từ miệng nó một đoàn vụ khí màu hồng bay thẳng về phía bầu trời.
Cũng may khoảng cách còn khá xa, hơn nữa Tia Chớp liên tục vỗ cánh đập độc khí xuống nên nó cũng không chịu ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ hơi chút đầu váng mắt hoa nhưng rất nhanh bị Tesseract năng lượng xoa dịu.
“Lệ!”
Tia Chớp ca càng thêm điên cuồng đập cánh muốn thổi chết con cóc ghẻ kia đi.
Mãng Cổ Chu Cáp cũng không vừa, mấy lần bật cao cả chục trượng ý đồ phun chết con chim đần này nhưng làm sao đều bị đối phương linh hoạt tránh né.
Hai bên chí choé đánh nhau vui đến bất diệc nhạc hồ.
Cuối cùng, không ai làm gì được ai. Đều thấy mệt mỏi hai hàng này mới quay ra khẩu chiến.
“Lệ lệ …” - Dạng như mày tao mổ phát chết!
“Ồm ộp!!” - Tạp mao như mày tao há mồm một cái là nuốt được chục con.
Mày lên đây!
Mày xuống đây!
Có giỏi thì lên đây!
Mày nói thì tao phải nghe à, giỏi thì xuống đây!
….. Chít chít méo méo hồi lâu, Tia Chớp mới thấy quá mỏi cánh, lúc này hận hận kêu:
“Chờ đấy, tao đi gọi lão cha!”
“Gọi cả gia gia nhà mày đến bản vương cũng không sợ!”
Nhìn con tạp mao điểu kia bị mình đuổi đi rồi, Mãng Cổ mới đắc ý hét dài mấy tiếng thắng lợi vui sướng xong chuẩn bị đi ra kiếm chút đồ ăn. Đánh nhau lâu như thế nó cũng thấy mỏi mệt.
Đúng lúc này một mùi hương thoang thoảng truyền tới, để con ếch này không nhịn được liên tục tham lam hít hà.
“Ồm ộp?” - Mùi gì thơm quá?
Chưa từng lúc nào dục vọng thèm ăn đến mãnh liệt như này, Mãng Cổ Chu Cáp không màng gì nữa, nhằm chuẩn hướng đầu nguồn mùi thơm bên đó điên cuồng chạy đi.
Quả nhiên gia chính là cậu ông trời, là thiên địa sủng nhi. Đói bụng là sẽ có thiên tài địa bảo dâng lên tận miệng.
Bảo bối chờ gia!
….. Chuyện trở lại cách đó khoảng gRT40 hơn chục dặm, nơi Tống gia hai người cắm trại.
Vốn đang định lựa lời an ủi tâm trạng mất mát Thiên Hương, Tống Khuyết cảm nhận được bên kia Tia Chớp truyền về tín hiệu thì vội vàng tập trung tinh thần qua quan sát.
Đợi chính thức nhìn thấy con cóc ghẻ kia phát sáng đến đỏ rực lên, hắn mới hoàn toàn chắc chắn về nó thân phận. Tiện đà Tống đại quan nhân cũng nhìn về bên cạnh một vị ánh mắt cổ quái đứng lên.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, thật mẹ nó vận khí tốt.
Bên này Thiên Hương nghe tiểu tặc kia nói một phen lời ban đầu còn chưa hiểu ra sao, nhưng đầu óc thông tuệ nàng rất nhanh hiểu ra trong đó hàm nghĩa. Tức thì kích động dật vu ngôn biểu:
“Tống Khuyết, chẳng lẽ đã phát hiện được Mãng Cổ Chu Cáp tin tức?”
Nhìn yêu nữ này hưng phấn cả người phát run như sắp không khống chế nổi, Tống Khuyết cũng không muốn trêu chọc nó hơn. Lúc này thẳng thắn gật đầu:
“Tiểu nha đầu ngươi may mắn dính lên Tống ca một chút vận khí như vậy, Tia Chớp đã phát hiện ra tiểu gia hỏa kia tung tích.”
“Nhanh, chúng ta mau mau chạy qua!”
Cũng không cần hỏi làm sao hắn biết được, Thiên Hương lúc này đầy đầu là Mãng Cổ, đã không quản nhiều như thế vội vàng bắt lấy tay hắn dùng sức kéo dậy.
Tống gia cũng không chần chờ, để lâu lại sợ sinh biến. Vì thế rất sảng khoái phi thân dẫn đường cho nàng, trên đường còn không quên hỏi:
“Ngươi muốn là chết hay là sống?”
“Tất nhiên sống là tốt nhất, dị thú như thế giết quá đáng tiếc rồi. Ta cũng chỉ cần trong người của nó Độc Châu thôi. Nhưng nếu việc không thể làm, vậy cũng không cần do dự nương tay, an toàn là trên hết!”
Gặp nàng còn biết lo lắng cho mọi người, Tống Khuyết hài lòng gật đầu. Thực ra trong nội tâm hắn đã có một kế hoạch bắt sống gia hỏa kia, lúc này liền nói:
“Chút nữa đứng ngoài xa quan sát liền được. Chuyện thu phục Mãng Cổ Chu Cáp để ta lo, chớ có đến gần gây nên nó cảnh giác.”
Vị này chính là Ngự Thú Tông đời 108 đại Chưởng môn đây, bản lĩnh ngự thú Thánh Nữ đại nhân đã từng thiết thân cảm nhận. Vì thế nàng không chút nào do dự tin tưởng:
“Ân, đã biết! Tống Khuyết, cám ơn ngươi!”
Hai người nhanh chóng giao lưu, không bao lâu liền đã chạy đến một gò đất cách đó hơn chục dặm.
Lúc này cũng là vừa lúc Tia Chớp mệt mỏi cất cánh bay lên, còn không quên đe dọa Mãng Cổ.