Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 488: Cùng Thánh nữ đi nghỉ dưỡng



Hủ Cốt Đầm Lầy,

Sau khi hoàn thành việc dựng lều, Tống Khuyết cùng Thiên Hương lại tiếp tục chia ra kiếm củi, bắc bếp nổi lửa. Phối hợp thập phần ăn ý như đã cùng nhau làm qua không biết bao nhiêu lần vậy.

Đây là ngày thứ 15 bọn họ tìm kiếm tại nơi này rồi, muốn không quen thuộc cũng không được.

Những ngày qua cả hai thu hoạch cũng cực kỳ phong phú, tuy chưa tìm được Mãng Cổ Chu Cáp, nhưng những cái khác kỳ trân lại nhặt được vài sọt lớn. Nhiều đến nỗi Tống gia cũng không nỡ vứt đi, cuối cùng đánh nghĩ ra biện pháp đóng vào sọt để Tia Chớp cắp đi rồi.

Nói là chở về Cự Mộc Thành một chỗ bí mật cứ điểm, thực ra là vòng qua chỗ khuất mắt liền đem đồ thu vào không gian. Nhưng ít nhất cũng thành công lừa dối được bên cạnh hắn một con yêu nữ.

Trải qua ban đầu kinh ngạc, kinh hãi sau, Thánh nữ đại nhân cũng là vạn phần kinh hỉ, bắt đầu điên cuồng dẫn theo hắn đi khắp nơi tìm đồ tốt. Mỗi ngày lượm đồ vui đến quên trời đất, thiếu chút ném mục đích ban đầu của mình lên chín tầng mây.

Ít nhất có nhiều như thế thu hoạch, Thiên Hương cũng cảm thấy mình một chuyến chạy đến trong này sẽ không quá thua lỗ.

Hai người nhanh chóng đem công việc hoàn tất, bếp lửa vừa nổi lên hầu như cũng là lúc Tia Chớp trở về.

“Lệ!”

Nhìn con hung cầm này từ trên trời tà tà bay xuống rồi thả ra con mồi vừa săn được là con cá dài hơn một trượng, to bằng bắp đùi tiểu tặc kia sau. Tiểu ớt cay lần nữa lại hâm mộ đến đỏ cả mắt.

Trông thấy Tống Khuyết đang sủng nịch vuốt ve Tia Chớp trên đầu lông mao, Thiên Hương cũng không nhịn được lần nữa tiện thể chạy đến sờ xoạng lông con chim của hắn. Tất nhiên không được vuốt đầu, tiểu gia hỏa sẽ không đồng ý, nàng chỉ vuốt ve trên người nó thôi.

Đợi một lát Tia Chớp bay đi, Tiểu ớt cay mới tiếc nuối căn dặn:

“Tống Khuyết, ngươi nhất định phải cho ta tìm đến một con sủng vật như vậy.”

Tống đại quan nhân đối với con hàng này chấp nhất cũng là triệt để không nói gì.

“Ngươi đã nói lần thứ 53 rồi, đợi về nhà có thời gian rồi tính!”

Lần nữa trấn an nó nội tâm xao động sau, hắn liền vui vẻ cúi người bắt đầu xử lý con mồi.

“Hôm nay chúng ta sẽ ăn gỏi cá, canh cá, cá nướng cùng lòng cá xào. Nha đầu ngươi thấy đủ chưa, có cần làm thêm một nồi cháo cá nữa không?”

“Có có có, tốt nhất là nấu thêm!” – Đối với mỹ thực, Thánh Nữ đại nhân không có chút nào kháng cự. Tự nhiên là càng nhiều càng tốt, lúc này liền gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Tống đại quan nhân vậy cũng không ngại, tuy là đi làm khổ sai nhưng hắn cũng không muốn bản thân mình phải chịu ủy khuất. Ăn uống ngủ nghỉ là không thể nào bừa bãi qua loa được, phần này bản tính khiến cho chuyến đi này của hai người cứ như là đi dã ngoại hưởng thụ vậy, cực kỳ tiêu dao sung sướng.

Từ trong túi đồ lấy ra một đống dụng cụ đầu bếp, chai lọ gia vị sau, thằng này là bắt đầu tay năm tay mười chuẩn bị.

Thiên Hương tuy không biết nấu nướng gì, nhưng giúp vài việc vặt là vẫn làm được đấy. Lúc này liền xúm lại phụ hắn một tay, trên miệng còn vui vẻ bắt đầu hát ca để Tống gia tâm tình càng thêm thư thái.

Hai người cứ thế vừa lắc lư hưởng thụ âm nhạc mỹ diệu vừa cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Dưới bầu trời nhá nhem chỉ còn chút tàn dương le lói, khung cảnh thực sự cực kỳ ấm áp và yên bình.

......
Hủ Cốt Đầm Lầy,

Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này lập tức tiến vào trạng thái độc vật thiên đường. Đếm không hết các loại rắn rết bọ cạp côn trùng không biết ban ngày ẩn nấp từ đâu lúc nhúc chạy ra ngoài đi kiếm ăn. Nếu không phải nhờ có Thiên Hương rải xuống cái kia thần kỳ bột phấn, có lẽ chỗ bọn hắn 2 người đã không được một phút yên bình.

Những cái này độc vật, nhiều loại đến cả Nhất lưu cao thủ cũng phải kiêng kỵ, vì thế rất ít người dám tại sâu trong đầm lầy ở lại qua đêm.

Tất nhiên tài cao gan lớn Tống gia là ngoại lệ.

Ngồi trên đảo nhỏ, cùng một con Khô lâu ăn uống nhậu nhẹt, ngắm nhìn bầu trời ngàn sao cùng ngoài kia thi thoảng bốc lên một trận quỷ hoả. Nghe nghe xa xa đám âm hồn réo rắt rít gào, tiện nhân này cũng cảm thấy rất có một phen thi vị.

“Oà, thật là no! Tống tặc ngươi tay nghề đúng là số một.” – Vì ngày ngày được thưởng thức các loại mỹ thực, thế nên độc miệng như Tiểu ớt cay cũng phải thu liễm bản tính, bắt đầu tâng bốc nịnh bợ Tống Trù thần.

Nói xong, nha đầu kia đã bắt đầu mơ màng hỏi:

“Ngày mai chúng ta sẽ ăn cái gì đây?”

Tống đại quan nhân lúc này đang nằm dựa lên ghế, vừa thưởng trà vừa ngắm cảnh đêm. Thấy vậy chỉ nhún vai:

“Trước đó sơn dương, hươu, nai, lợn rừng tất cả đều đã nếm thử. Ngày mai vậy tùy xem Tia Chớp nó kiếm được con mồi gì, có gì ăn đấy sao.”

“Thật ước ao ngươi có một con sủng thú tốt như vậy!” – Thánh Nữ đại nhân IVVrET lại một lần nữa ghen tị.

Tống Khuyết vậy chanh nhanh làng sang chuyện khác không con hàng này lại quấn lấy mình bàn chuyện đi bắt Bạo Phong Ưng:

“Nha đầu, nay ngươi nói tìm được mấy món quà nhỏ về cho Dương Mật, Dương Tử bọn họ là thứ gì?”

Nghe Tống Khuyết nói về cái này, Thiên Hương liền đưa tay ra lắc lắc rồi cười híp mắt trả lời:

“Chính là như tiểu gia hỏa này. Nay ta lấy được mấy quả đó chính là trứng của Bích Huyết Xà. Đây là một loài rắn cực độc, chỉ bé bằng ngón tay, là làm Mệnh xà tốt nhất lựa chọn một trong. Tiểu Bích, Tiểu Ngọc so với nó còn thua xa.”

Hoá ra là thế, Tống đại quan nhân hai mắt sáng lên:

“Thứ này khó bồi dưỡng sao? Có thể hay không giúp ta cũng làm thêm 1 con?”

“Ngươi muốn làm gì?” - Tiểu ớt cay nhướng mày.

Tiểu tặc này võ công cao cường, bây giờ loại này tiểu Mệnh xà đối với hắn cũng không mang lại bao nhiêu trợ giúp. Tốn công tốn sức đi nuôi nó còn không bằng tu luyện đến đột phá tu vi còn hiệu quả ích lợi hơn. Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nàng hiểu ra vấn đề:

“Hóa ra là muốn cho tiểu tình nhân của ngươi chuẩn bị, Tống tặc ngươi cũng rất biết săn sóc bạn gái sao?”

“Nữ nhân không phải cần được che chở mà. Vân Hi nàng không quá yêu mến tu luyện, có một chút phòng vệ thủ đoạn như này ta cũng yên tâm hơn.” – Tống Khuyết mỉm cười gật đầu thừa nhận.

Vốn cũng không thích nữ nhân kia lắm, nhưng cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Mấy ngày nay chịu của người không ít trợ giúp, giờ Tống lão gia đã mở miệng, Thiên Hương cũng ngại bác hắn mặt mũi. Vì thế hơi cân nhắc một chút sau nha đầu này mới không quá tình nguyện nói ra:

“Hừ, ai nói nữ nhân phải cần được che chở? Bản cô nương mới không cần dựa vào đám nam nhân thối các ngươi đâu. Cũng chỉ có những loại tư chất củi mục như tiểu bạn gái của ngươi mới cần người khác phải bảo vệ mình như vậy.”

Vân Hi tư chất vậy không thể coi là kém, cô nàng kia năm nay mới 19 tuổi đã có tu vi Tứ giai, đặt ở mặt bằng chung ở Dương Nam Đạo này đã là rất không tầm thường rồi.

Tất nhiên, mọi thứ cũng phải có đối tượng so sánh, so với cái loại bật hack như Tống Khuyết hay người mang Đạo Thể như Thiên Hương thì Vân mỹ mi tư chất thực sự hơi cùi bắp một chút.

Nhưng cái này không quan trọng, cô nàng kia thiên phú tất cả đều thêm điểm tại kinh thương. Nếu xét về cả những khía cạnh này, vậy Vân Hi cũng sẽ không so với người khác kém cạnh.

Quan trọng là Tống gia hắn thích, chỉ cần như vậy liền được rồi. Vì thế đối với Tiểu ớt cay dè bỉu, hắn mạn bất kinh tâm cười:

“Có ta tu luyện là được rồi, ta cũng không có ý định để nữ nhân của mình phải chiến đấu, để ý nhiều như vậy mà làm gì?”

“Đây là vấn đề chiến đấu hay không chiến đấu sao?” – Thánh Nữ đại nhân khoa trương nói to.

“Long không cùng xà đồng cư, ngươi tiểu tặc vẫn còn nghĩ quá đơn giản. Không nói chuyện trợ giúp đối phó địch nhân, như Tống Khuyết ngươi chỉ cần không dọc đường chết yểu, sau này hầu như là có 7, 8 thành nắm chắc đột phá Tông sư. Khi đó tuổi thọ được tăng lên đến hơn 150 tuổi, của ngươi tiểu bạn gái sẽ phải tính sao?

Ta cứ cho là nàng sống thọ đi, nhưng 100 tuổi cũng đã là tổ tiên phù hộ. Hơn nữa không có Tiên thiên chân khí bảo dưỡng, chỉ tầm đến 50 tuổi các nàng sẽ thành một đám tàn hoa bại liễu, một lão thái bà. Tự vấn lương tâm đối với nàng ngươi còn cảm thấy hứng thú?”

“Quan trọng nhất là, bằng tiểu tặc ngươi bản lĩnh gây chuyện. Sau này địch nhân của ngươi sẽ chỉ biết càng lúc càng nhiều, cái vấn đề chênh lệch tu vi này sẽ bị vô hạn phóng đại.

Ngươi vô duyên vô cớ nhiều ra một chí mạng điểm yếu, những cái kia tâm ngoan thủ lạt người còn không biết tìm mọi cách nhằm vào. Ngươi nếu cùng với nha đầu kia kết hợp, rất có thể chính là hại nàng.”

Cho thằng này phân tích lý lẽ sau, Tiểu ớt cay mới lão khí hoành thu chân tình khuyên nhủ:

“Tiểu tặc, nghe tỷ một câu. Muốn thành đạo thì tài, pháp, địa, lữ một thứ cũng không thể thiếu, tuyển đạo lữ cũng là việc cực kỳ quan trọng, nhất thiết không thể qua loa. Không cầu người ta có thể giúp cái gì cho ngươi, nhưng tối thiểu nhất cũng không thể kéo chân sau, trở thành nhược điểm để người uy hiếp.

Nếu điều này còn không làm được, vậy sau này ngươi đừng mong yên tâm tu luyện. Bất cứ lúc nào ra khỏi cửa cũng nơm nớp lo sợ vợ con ở nhà bị người khác đến bắt đi. Lâu ngày nó còn có thể thành tâm ma quấy phá, khiến ngươi tu vi trì trệ không tiến.”

“Ta xem nha, ngươi vẫn là theo đuổi cái kia Yêu Cơ mới là chuẩn xác nhất. Nhan sắc, gia thế, tư chất tất cả đều là thượng thượng giai, còn về Vân Hi mà, nếu thích thì có thể cho nàng một cái thị thiếp thân phận, nha đầu kia hẳn cũng sẽ biết đủ. Chớ có vội vàng hành động theo cảm tính rồi.”

Yêu nữ này nhìn đời rất thấu triệt sao?

Thiên Hương một phen lời nói cũng không phải không có đạo lý, mà còn thật sự rất chân thực. Thời đại này không phải như nơi tiền kiếp hắn từng sống, pháp luật kiện toàn, hành pháp cơ quan có uy thế chấn áp hết thảy tội phạm.

Ở đây là một cái dùng võ vi vương thế giới. Chỉ cần võ công đủ cao, nhiều việc làm lên người ta cũng không cố kỵ nhiều như thế đâu. Giết người cướp của, đồ gia diệt tộc hay bắt cóc tống tiền các loại xấu xa thủ đoạn cứ phải nói là tầng tầng lớp lớp.

Tống Khuyết hiện nay vô thân vô cố, nên đám Huyễn Thần Tông, Âm La Phái mới nhằm thẳng vào hắn. Nếu như ngày nào đó thằng này cưới vợ, nhất là sinh con thử xem, khi đó thì khó nói trước được điều gì rồi.

Không thấy mạnh mẽ như Triệu Tinh Thần cũng phải nơm nớp lo sợ âm thầm bám theo bảo vệ nữ nhi của mình à. Đấy là nhân gia còn là Cửu Giang Minh Minh chủ, dưới trướng thủ hạ mãnh tướng như vân, địch nhân còn không chút kiêng nể như thế.

Tống Bảo Bảo hắn mà ..... Haizzz ....

Nghĩ đến cái này vạn ác thế đạo, Tống lão ma cũng phải nhức đầu không thôi.

Cũng may bản tính hắn là lạc quan. Trầm mặc một hồi, thằng này cũng nghĩ thông suốt, liền cười phá lên tự tin:

“Ha ha, như tiểu nha đầu ngươi nói vậy cũng vô cùng. Chưa nói có được hay không, dù là ta có chọn Minh Nguyệt, nhưng đợi ta tu luyện đến Đại Tông sư, kẻ thù cũng sẽ xuất hiện những Đại Tông sư khác. Lúc đó thì dù có Triệu Tinh Thần hay Thiên Hà Kiếm Phái bảo vệ, nàng ấy cũng lại sẽ thành điểm yếu của ta.

Địch nhân dám nhằm vào ta hay thân nhân của ta, tất cả cũng là vì ta chưa đủ mạnh mà thôi. Chỉ cần Tống mỗ đủ cường đại, sẽ không ai dám tính kế lên đầu ta cả. Gặp vấn đề khó lập tức trốn tránh không thành cường giả được, ta biết nguy hiểm, nhưng ta dám đương đầu với nó.”

“Ta sẽ đối diện! Vân Hi tư chất không tốt, ta sẽ tu luyện thay phần nàng ấy. Dung nhan sớm già yếu, trên đời thiên tài địa bảo nhiều như vậy kiểu gì cũng sẽ có biện pháp.

Đâu sẽ có đó, nghĩ nhiều như thế mà làm gì. Chỉ cần ta cường đại lên rồi, vấn đề sẽ không còn là vấn đề. Sẽ không ai có thể động vào thân nhân của ta cả!”

Nhìn hắn ánh mắt kiên định, nghe Tống Khuyết lời lẽ hùng hồn, Thiên Hương nội tâm vào giờ phút này cũng bị rung động thật mạnh.

Có lòng muốn nói hắn ngu không ai bằng, nhưng lời đến bên miệng nàng không làm sao thốt lên được. Tiểu ớt cay cứ thế hé môi, hai mắt lấp lánh ngơ ngác nhìn đối phương, thật sâu không nói nên lời.

Trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng lửa thiêu lốp đốp cùng những tiếng tru gào thê lương của đám âm hồn.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .