Thiên Hương thế mà muốn mò kim đáy bể, tại chỗ này rộng bao la không bờ bến đầm lầy này tìm đến một tiểu gia hỏa bé bằng bàn tay như Mãng Cổ Chu Cáp, một khu vực cụ thể cũng không biết, cái này quả thật khiến Tống gia giận sôi máu.
“Đi!”
“Đi đâu?” – Tự dưng bị tiện nhân kia dắt tay lôi đi, Thánh nữ đại nhân mặt đầy khó hiểu.
“Tất nhiên là để bản thiếu đưa ngươi trà trộn vào Thiên Độc Tông, cái gì chó má thay đổi hứa hẹn cũng đừng cần rồi. Ngươi thích đi đâu, dù là mang ngươi vào Nguyễn gia phủ đệ ta cũng sẽ đưa đến tận nơi.”
Đậu má!
Tống bảo bảo cảm thấy mình thật ngu không ai bằng, cứ nghĩ con chó kia lương tâm bạo phát mới cho mình đổi một cái điều kiện dễ dàng như thế.
Hóa ra tất cả chỉ là cú lừa, so với đi tìm cái này hư vô Mãng Cổ Chu Cáp, hắn vẫn cảm thấy đưa Tiểu ớt v5Lvl cay lẻn vào trên núi Bạch Mộc Lương Tử đáng tin cậy hơn một điểm. Ít nhất cái sau mục đích rõ ràng, nhìn đến, sờ đến, hắn Tống đại quan nhân còn có khả năng làm đến.
Thế thì còn phải nghĩ, ném ngay yêu nữ này vào Thiên Độc Tông, từ đây thanh toán nợ nần không ai thiếu ai, rảnh nợ.
Thiên Hương gặp tiểu tặc kia thái độ quyết tuyệt thế thì cũng hơi choáng, vội vàng dùng sức chín trâu hai hổ mới đem thằng này cản lại, hô lớn:
“Khoan đã, trước nghe ta giải thích.”
Tống gia thế mới buông con hàng này ra, mặt hằm hằm muốn xem nó có lời gì muốn nói.
“Ngươi tiểu tặc này hung cái gì!” - Tiểu ớt cay xoa xoa cổ tay bất mãn hầm hừ một tiếng xong mới cho hắn vỗ ngực bảo đảm.
“Bản cô nương há là người làm việc không có nắm chắc thế sao, yên tâm đi, trước đó ta đã chuẩn bị kỹ càng.”
Nói rồi từ bên hông gỡ xuống bốn cái ống trúc, như hiến bảo vật thế trước mặt Tống Khuyết lắc khoe khoang lư.
“Nhìn đi, đây là ta phải tốn bao công sức, dùng Độc Long Đảm cùng nhiều loại trân quý dược liệu phụ trợ mới bồi dưỡng ra được bốn con Long Bối Ngô Công.”
Mở nắp ra nhìn bên trong ống nằm im lìm một con rết to bằng tầm ngón tay người lớn vậy, Tống đại quan nhân tò mò:
“Thứ này có thể giúp chúng ta tìm được Mãng Cổ Chu Cáp?”
“Hắc hắc, không phải chúng ta tìm nó, mà nó sẽ tự tìm đến chúng ta.”
Thiên Hương đắc ý nói:
“Ta dựa theo trong điển tịch cổ ghi lại phương pháp tiến hành bồi dưỡng, những con Long Bối Ngô Công này bây giờ trong cơ thể chứa đầy một loại đặc thù mùi hương mà Mãng Cổ Chu Cáp không thể cưỡng lại.
Chỉ cần đem nắp bình mở ra như thế, dù cách xa bao nhiêu chăng nữa nếu tiểu gia hỏa kia ngửi thấy thì sẽ lập tức chạy tới, chúng ta chỉ cần tìm một chỗ phong thủy bảo địa rồi ôm cây đợi thỏ là được.”
Ha hả, có chuyện đơn giản như thế? Tống gia mới không tin yêu nữ này nữa đâu. Hắn nghi ngờ dò hỏi:
“Mãng Cổ Chu Cáp có thể ngửi thấy mùi trong phạm vi bao xa?”
“Hắc hắc ... cái này sao ... theo như điển tịch ghi lại thì thường là 1 dặm đổ lại, nhưng người đâu phải là ếch, chúng ta sao có thể nói rõ ràng được. Có thể nó sẽ ngửi được xa hơn thì sao.”
“Ha ha ha, tiểu nha đầu ngươi nói rất có lý!” - Tống lão ma nghe vậy cười phá lên sung sướng.
“Đi về!” – Nói trở mặt liền trở mặt, thằng này không nói hai lời lần nữa dắt Thánh nữ đại nhân trở về.
Đậu má!
Hủ Thực Đầm Lầy rộng như này, chỉ có hai người dù có chia ra thì mỗi lần cũng chỉ điều tra được một khoảng phạm vi đường kính 2 dặm. Quỷ mới biết đến năm nào tháng nào tìm thấy đồ vật đây, hơn nữa, Mãng Cổ Chu Cáp có thật sự tồn tại hay sống ở đây không cũng là một vấn đề không chắc chắn.
...... Thập Vạn Đại Sơn,
Thiên Hương lại phải lần nữa dùng ra sức bú tí mẹ mới ngăn được con khỉ đột kia bớt đi táo bạo.
“Tống tặc, ngươi làm sao mới chịu thực hiện lời hứa giúp ta đi tìm Mãng Cổ Chu Cáp.”
“Đây là vấn đề hứa hay không hứa sao? Đây chính là ngươi thuần túy làm bậy! Nơi này rộng bao la bát ngát thế này, bằng sức hai người chúng ta biết tìm đến lúc nào. Hơn nữa ngươi ngay cả đồ vật cũng chưa từng nhìn thấy, không biết nó có thực sự tồn tại hay không thì tìm cái gì, ta xem chúng ta chớ có phí công vô ích rồi.” – Tống Khuyết bực bội quát.
Bị hắn nói như thế, Tiểu ớt cay khí thế nhất thời yếu đi một phần, nhưng vẫn tranh thủ cố gắng giải thích.
“Mãng Cổ Chu Cáp thật sự tồn tại trong này, chúng ta Bách Tộc không ít người đã từng tìm thấy dấu tích của nó để lại. Chuyện này không chút giả dối, ta cũng không điên mà chạy đến đây lãng phí thời gian, ngươi có thể yên tâm.
Ta đã tập hợp lại những chứng nhân lời kể, tạm có thể khoanh định tiểu gia hỏa kia chỉ sống xung quanh rìa phía nam Hủ Cốt Đầm Lầy một dãy thôi. Có Long Bối Ngô Công trợ giúp, chúng ta hai người sẽ có rất lớn xác suất khả năng tìm được.”
“Lớn là bao nhiêu? Hơn nữa như ngươi nói những cái kia chỉ là truyền ngôn, ai biết thật giả, bọn họ tìm thấy kỳ vật như vậy còn không biết vội vàng bắt đi lại thừa hơi mà chạy về rêu rao với người khác?”
“Ngươi nghĩ ai cũng có năng lực động vào được nó? Hơn nữa cái gọi là tìm thấy dấu vết để lại chứ không phải nhìn thấy tận mắt, cũng chỉ một hai kẻ may mắn trông thấy bộ dáng của nó được thôi.”
Nghe nàng giải thích Tống Khuyết mới biết, hóa ra Mãng Cổ Chu Cáp thứ này có hai đại đặc trưng mà ko loài nào có được. Một là tiếng kêu của nó, như trống trận rền rứ, hoặc lại giống như sấm nổ, đại đa số người là nghe thấy âm thanh này mới biết là Chu Cáp ở quanh đây.
Còn một cái đặc trưng khác chính là màu sắc, đỏ rực như một ngọn lửa, kể cả ban đêm nó vẫn tự phát ra ánh sáng cực kỳ bắt mắt. Thế nên không ít kẻ may mắn từ xa xa chứng kiến nó bóng dáng, chỉ tiếc những người đó tu vi không được, đợi mấy ngày sau về gọi trong nhà trưởng bối chạy qua tìm thì Mãng Cổ cũng đã mất đi nhân dạng, đành tiếc nuối vậy thôi.
“.... Chúng ta chịu khó tại khu nam đầm lầy cẩn thận tìm kiếm một vòng. Biết đâu may mắn nhìn thấy hoặc nghe thấy tiếng kêu của nó, vậy ta trăm phần trăm bảo đảm sẽ bắt được gia hỏa này.”
Tống gia nhíu mày trầm tư, cái hắn quan tâm ngược lại là con ếch kia bộ dạng:
“Ngươi nói là Mãng Cổ Chu Cáp sẽ biết phát sáng ban đêm? Nếu như là thật vậy việc này cũng không phải không có cơ hội. Ta sẽ để Tia Chớp hàng đêm vòng quanh chỗ đó mấy vòng, trọng điểm chú ý những điều dị thường như thế, nói không chừng thật sự là để chúng ta tìm ra.”
Tiểu ớt cay nghe vậy mắt sáng rực lên, nhưng lát sau lại ngượng ngùng cười:
“Hắc hắc hắc ... theo như điển tịch ghi lại thì Mãng Cổ Chu Cáp có thể biến đổi màu sắc. Bình thường nó sẽ ngụy trang thành màu đen, trùng mới màu bùn lầy để tránh bị con người phát hiện. Chỉ có những lúc gia hỏa này cảm thấy đặc biệt an toàn, hoặc là trong trạng thái hưng phấn, chuẩn bị chiến đấu nó mới quay về màu sắc như vốn ban đầu.”
Đệt!
Lại còn như thế nữa. – Tống đại quan nhân đau hết cả bi.
Tiểu chút chít kia được mệnh danh là Vạn Độc Chi Vương, đầm lầy bá chủ, hầu như không có thiên địch vậy thì còn cần chiến đấu cái quần què gì. Nhìn vị này không đáng tin cậy Thánh Nữ đại nhân hắn ánh mắt đã là ngập tràn u oán.
“Giúp ta một lần! Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình.”
Thiên Hương còn làm ra bộ dạng sở sở đáng thương, ánh mắt sáng long lanh ngập nước chớp chớp, phối hợp với vàng như cái sọ dừa khuôn mặt thật chẳng khác gì hai đám quỷ hỏa trong đầu lâu đang sáng rực u quang.
Hình ảnh này thiếu điều đem Tống gia dọa đái, hắn vội vàng rùng mình xua tay:
“Chớ chớ, coi như sợ ngươi. Nhưng ta nói trước, lấy hạn định là 3 tuần, trong 3 tuần còn không tìm được đồ vật chúng ta nhất thiết phải quay về. Dù việc thành hay không việc ta thiếu ngươi lần này cũng xem như thanh toán hoàn tất, sau đó Tống mỗ không nợ ngươi thứ gì, nhớ chưa?”
Bây giờ đã là gần sang tháng 12, tại đây tìm kiếm 3 tuần, thêm 1 tuần chạy về Thanh Hà nữa, hai người còn kịp trở về cùng người nhà ăn tết. Vì thế Tống Khuyết cũng không có thời gian cùng yêu nữ này chậm trễ lâu hơn.
Tiểu ớt cay trầm mặc suy nghĩ một hồi, có tiểu tặc kia yêu cầm trợ giúp tìm kiếm, thêm nữa của mình Long Bối Ngô Công hấp dẫn. Nếu đến cuối cùng vẫn không thể tìm được Mãng Cổ Chu Cáp vậy chỉ có thể nói là bảo vật cùng mình vô duyên, cũng không thể quá mức cưỡng cầu. Nghĩ thế nên nàng đánh thở dài gật đầu.
Vạn sự tùy anh!
..... Hủ Cốt Đầm Lầy,
Hai bóng người đang nhanh chóng di chuyển, chỉ thấy này hai người này dưới chân đều buộc lên một tấm ván gỗ khá lớn. Mỗi lần dẫm xuống mặt đất chỉ như chuồn chuồn chấm nước thế thôi là lại lướt đi mấy trượng, cực kỳ nhanh chóng và thuận tiện.
Chính là Tống Khuyết cùng Thiên Hương.
Cách bọn họ đang làm cũng là Bách Tộc người nhiều năm thăm dò đầm lầy cho ra bí quyết.
Nằm ở dưới chân hai người là những lớp bùn nhão sâu không biết bao nhiêu, lại ẩn giấu không thiếu các loại độc vật, côn trùng. Tuy cả hai đều là những loại quái thai không e ngại độc tố, nhưng bọn họ cũng không dám một chút nào chủ quan.
Đen sền sệt nước bùn giống như là một con quái vật nốt người không nhả xương vậy, bất cứ ai dám coi thường nó đều đã nằm lại ở đây mãi mãi không về. Hơn nữa làm như thế này di chuyển lên cũng rất đỡ tốn sức, một công đôi ba việc tốt ngu gì mà không làm.
Lướt qua mấy vùng trũng nước, tìm thấy xa xa lại có một cái bãi đất nổi nhìn qua khá chắc chắn, Tống Khuyết cùng Thiên Hương liền chạy lên xem thử. Đợi xác thực đây là một đảo nổi sau, hai người mới hài lòng dừng lại, khi này sắc trời cũng đã dần ngả sang ánh chiều.
Tống gia nhanh chóng đem cây cỏ phát quang, Tiểu ớt canh còn là xung quanh rải ra bột phấn. Đợi dọn ra được một khoảnh đất trống mỗi chiều 5 trượng sau, cả hai mới hài lòng thu tay.
Tiếp đó tự nhiên là nổi lửa dựng lều, chàng nấu cơm nàng giặt giũ, một ngôi nhà tranh hai trái tim vàng dựa sát bên nhau ngồi nhìn tà dương khuất núi.