Bỗng dưng bắt gặp một con khổng lồ cự điểu từ trên trời xà xuống, Thiên Hương cũng bị dọa cho hết hồn.
Còn may bên cạnh nàng Tống đại quan nhân lúc này đứng ra trấn an, nha đầu này mới không làm chuyện quá khích.
Chỉ thấy theo Tia Chớp đáp xuống, Tiểu ớt cay mới lần đầu chính thức được đánh giá con sủng vật thần bí nhất này của Tống Khuyết.
Đứng thẳng so với nàng còn cao, sải cánh kia phải dài các chục mét, thật sự là một cự vô bá trên bầu trời.
Thánh nữ đại nhân mừng tít mắt, hưng phấn quay sang người bên cạnh hỏi:
“Tống tặc, đây là của ngươi sủng vật?”
Lườm cái đồ ngu này một cái, Tống gia mới ghét bỏ gật đầu:
“Hỏi thừa, nếu không ngươi nghĩ sao?”
Thiên Hương hỏi xong cũng biết mình hơi ngốc, lúc này nghe tiểu tử kia nói móc cũng hơi ngại ngại ngùng. Nhưng lòng hiếu kỳ trỗi dậy, nàng lại tiếp tục tò mò:
“Nó là cái giống chim gì? Là Bạo Phong Ưng sao?”
“Không phải, nó là Hoàng Quan Ưng, ngươi nhìn trên đầu nó một nhúm lông, có phải hay không rất giống một chiếc vương miện?”
Nghe thế, Thiên Hương kinh ngạc:
“Không thể nào, Hoàng Quan Ưng ta biết, nó không thể nào lớn như này.”
Nói xong nhớ đến con hàng kia tuần thú năng lực, nàng hai mắt sáng rực:
“Là ngươi dùng bí pháp bồi dưỡng nó? Quá tuyệt vời, Tống tặc, giúp ta làm ra một con thế nào, có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói.”
Nghĩ hay lắm, vì nuôi được một đại gia như này hắn phải mất mấy năm không ngừng nghỉ bồi dưỡng. Hắn kiếm đâu ra tinh lực để giúp yêu nữ này nha, vì thế Tống Khuyết liền thẳng thừng lắc đầu:
“Không được, quá phiền phức rồi.”
Nhưng Thiên Hương sao dễ chết tâm, lúc này lại tìm cách khác:
“Ta nghe nói ngoài biển đông xa xôi có một loại ác điểu khổng lồ gọi Bạo Phong Ưng, chúng hình thể to lớn, thường xuyên tập kích người dân ven biển, bắt đi được cả trâu bò lợn dê. Nếu không lúc nào ngươi giúp ta bắt một con rồi thuần dưỡng là được, thù lao gì dễ nói.”
Nghe nàng nói vậy Tống đại quan nhân lòng hơi động:
“Thực sự có loại ác điểu lớn như vậy?”
Nếu như trên đời có loại này hung cầm, Tống Khuyết cũng muốn nha. Hoàng Quan Ưng hắn đã bồi dưỡng thành một cái máy bay chiến đấu như này rồi, nếu như loại kia Bạo Phong Ưng thật sự to lớn như tiểu nha đầu này nói, vậy há không phải vào tay hắn bồi dưỡng mấy năm sẽ trưởng thành một cái hàng không mẫu hạm.
Tưởng tượng đến đây Tống gia nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến mình sau này có thể đi mây về gió, đạp ưng mà bay. Tuyệt đối là bức cách mười phần, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có một nhà như thế. Cái gì mà Mặc Lân Hổ hay Mặc Lân Long, tất cả đều là mây bay rồi.
“Thực sự, không tin ngươi đi tìm những người ven Đông hải hỏi thăm, ta sẽ không lừa ngươi.” - Gặp tiểu tặc này có ý nhả ra, Thiên Hương hưng phấn gật đầu như bổ củi.
Tống Khuyết trầm ngâm một hồi rồi gật gù:
“Chuyện đó đợi về rồi nói, bây giờ ngươi bám chắc lấy chân nó, Tia Chớp sẽ đưa ngươi bay qua bên kia Đoạn Long Thành.”
Vấn đề đã có cách đơn giản giải quyết, Tiểu ớt cay vậy cũng không vội. Lúc này đi vòng quanh con chim ưng một vòng rồi tấm tắc khen:
“Thật đẹp, thật thần tuấn. Nó gọi Tia Chớp sao? Ta có thể cưỡi nó không, ta sẽ rất cẩn thận, không làm ảnh hưởng đến nó vỗ cánh.”
Đậu xanh rau má!
Yêu nữ này lại muốn cưỡi chim của Tống gia. Thật sự là tặc đảm bao thiên!
...... Thập Vạn Đại Sơn,
Thiên Hương nì nèo ỉ ôi mấy lần, cuối cũng cũng đã được như nguyện cưỡi chim lớn của Tống đại quan nhân bay lên trời.
Thật sự quá mức sảng khoái, cuộc đời chưa từng cảm nhận được tình cảm cao trào như thế tiểu ớt cay thiếu chút không nhịn được há mồm hét lên. Cũng may còn sót một chút lý trí giúp nàng dừng lại, lúc này mới yên ổn vượt qua được Đoạn Long Quan.
Đợi bay qua chỗ này mấy dặm sau, Tia Chớp mới dần dần hạ xuống. Trên lưng nó con Khô lâu binh dù muốn dù không vẫn phải tiếc nuối buông tay, đợi Thiên Hương đã nhảy ra sau, nó lại lần nữa vỗ cánh quay về đi đón chủ nhân.
Nhưng thực ra không cần quay về, Tia Chớp bay lên trời tìm một chỗ khuất tầm mắt của Tiểu ớt cay sau Tống Khuyết đã thông qua không gian di chuyển tức thời đến cạnh nó, bám lấy chân con này thú sủng để nó mang đi.
Không ra một hồi, hắn cùng Thiên Hương đã lần nữa tập hợp tại bên kia Đoạn Long Thành.
Nhìn Tia Chớp trên trời đã hóa thành một điểm đen mất dấu, nha đầu này mới buồn bã nhược thất thở dài, tiện đà quay sang bên cạnh người ngàn căn vạn dặn:
“Tống Khuyết, lần sau nhớ phải giúp ta bắt một con Bạo Phong Ưng, không được quên đâu đấy.”
Á Đù! Ta hứa hồi nào vậy?
Tống gia lé mắt nhìn con hàng kia không nói Bj4Cf gì. Nếu như chỉ là thuần hóa một con sủng vật chứ không phải tốn công tốn sức bồi dưỡng như Tia Chớp vậy Thiên Hương đưa ra cái giá để hắn hài lòng thì thằng này cũng không ngại.
Vị này Thánh nữ trong đầu còn rất nhiều hàng tốt đây, chính vì thế hắn cũng không nói quá chết:
“Còn xem tùy hoàn cảnh, với bản thiếu khi đó tâm tình.”
Tuy không có chính diện trả lời, nhưng thừa biết mỗ tiện nhân bản tính, Thiên Hương có là nhiều cách khiến hắn tâm tình vui lên. Thế nên nàng đã coi như đây là một cách nói biến tướng đồng ý, lúc này lòng mới vui rạo rực chạy đi, tiện đà cảm quan đối với Tống gia lại khá lên một chút.
Con nhóc này chính là như vậy, có chuyện vui lập tức đem trước đó khúc mắc quên, lại bắt đầu líu ríu cho Tống Khuyết giải thích, giới thiệu các loại trong Thập Vạn Đại Sơn thường thức.
Vượt qua Đoạn Long Quan nếu như đi về bên trái là sẽ đến núi Bạch Mộc Lương Tử, Thiên Độc Tông và đại bộ phận Miêu nhân sẽ ở xung quanh đó. Tiếp tục đi xuống nữa là sẽ đến địa bàn của người Dao. Như ngược lại, đi về phía bên phải thêm mấy trăm dặm sẽ tới lãnh địa của tộc người Thái, Mường bên Kiếm Nam.
Còn bọn hắn hai chính là đi thẳng, sâu vào tận bên trong không có điểm cuối vô ngàn núi non.
..... Hai người cứ thế tiếp tục đi sâu vào trong Thập Vạn Đại Sơn thêm 2 ngày nữa. Vốn như Tiểu ớt cay kế hoạch ban đầu, bọn họ còn phải đi cả chục hôm cơ, nhưng có Tia Chớp đại gia mọi chuyện lại khác.
Không phải chọn những cung đường vòng vèo, vì có thể trải nghiệm cảm giác cưỡi chim lớn một lần nữa Thánh Nữ đại nhân chính là chuyên chọn những chỗ núi cao vực sâu mà băng qua. Theo như lời nàng đây chính là đường thẳng nhanh nhất để đến được mục đích, vì để tiết kiệm thời gian, Tống Khuyết cũng là phải chiều nàng.
Cứ như vậy, đợi đến khi hai người đứng trước một cái đầm lầy rộng không thấy bờ bến, Thiên Hương mới tỏ ý đấy chính là nơi cần đến.
“Bước đầu vượt mức thuận lợi!”
Có thể đơn giản như thế đến được nơi này, hầu như không tốn công phí sức bao nhiêu thế nên Tiểu ớt cay tâm tình bây giờ chính là cực kỳ vui vẻ.
“Chỗ này gọi Hủ Cốt Đầm Lầy, chính là một tòa đại bảo khố mà thượng thiên ban tặng cho Bách Tộc người chúng ta. Bên trong nó các loại kỳ hoa dị thảo, dị thú độc trùng nhiều không đếm xuể.
Đi vào trong đó người chỉ cần còn sống mà đi ra, ai cũng sẽ đạt được không tầm thường thu hoạch. Đôi khi vận khí tốt, còn có thể đạt được cả những loài dị chủng thượng cổ. Như Nguyễn lão tặc cũng là may mắn đạt được một con Thất Vĩ Ngô Công nên mới có thể leo lên được Tông chủ bảo tọa như bây giờ, nếu không, hừ hừ ...”
Nhìn con hàng này ghen tị đến chảy nước dãi, Tống Khuyết buồn cười:
“Không cần hâm mộ người khác rồi! Lần này ngươi nhờ ta đến đây không phải cũng là vì bắt một cái khó lường gia hỏa sao? Nói nói xem, nó ở đâu, bản thiếu giúp ngươi thu phục rồi chúng ta nhanh chóng về nhà.”
Lúc này, Thiên Hương mới bắt đầu giảng giải mình bấy lâu nay vẫn giữ kín kế hoạch:
Hóa ra thứ nha đầu này muốn tìm gọi Mãng Cổ Chu Cáp, hay còn có một mệnh danh khác là Vạn Độc Chi Vương. Đó là một loài ếch cực độc, từ thời thượng cổ đã hiếm lưu truyền, vô cùng khó gặp. Thân mình chỉ to bằng bàn tay người lớn, nhưng có thể phun ra sương độc dễ dàng độc chết bình thường Nhất lưu cao thủ, độc tố lại có thể ăn mòn chân khí, để người cực kỳ khó phòng.
Mãng Cổ Chu Cáp da thịt lì lợm, đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, đồng thời lại miễn dịch với tất cả các loại độc tố trên đời. Chính vì thế nó chuyên chọn những loại kịch độc khác làm thức ăn, tại trong những nơi rừng thiêng nước độc như này chính là một vị chân chính bá chủ, không hề tồn tại cái gọi là thiên địch đáng nói.
Nghe Tiểu ớt cay kể về loài khủng bố độc thú này, Tống đại quan nhân cũng hơi ê răng. Cũng may hắn có thủ đoạn, sẽ không cần phải đến gần nếm thử Mãng Cổ Chu Cáp độc vụ, nếu không thằng này có lẽ đã bỏ của chạy lấy người.
“Đi thôi, chỉ cho ta chỗ tiểu gia hỏa kia, đợi tìm đến nó bản thiếu sẽ giúp ngươi nghĩ cách.”
Giục Thiên Hương lên đường, nhưng thấy con hàng này vẫn chôn chân tại chỗ bất động, hơn nữa sắc mặt có chút quái dị, Tống Khuyết bất chợt liền dâng lên dự cảm không ổn:
“Tiểu nha đầu, có phải ngươi có gì lừa gạt ta?”
Thánh nữ đại nhân cũng hơi chột dạ, nhưng thấy tiện nhân kia làm ra bộ dáng đề phòng công kích sau nàng cũng khá tức giận. Lúc này trợn mắt mạnh miệng cãi:
“Thiếu nói hươu nói vượn rồi, ai lừa ngươi?”
“Vậy còn chờ gì, nhanh chóng dẫn đường.” – Tống gia vẫn thấy có mùi âm mưu, hai mắt tràn đầy cảnh giác.
“Ta còn chưa dặn dò xong, ngươi vội cái gì!”
Thiên Hương bất mãn gắt một câu, sau đó mới bĩu môi, làm ra một bộ lợn chết không sợ nước nói thẳng:
“Ta cũng không biết Mãng Cổ Chu Cáp ở đâu, chúng ta trước tiên phải đem nó tìm ra đã.”
Nà Ní!!!! – Tống Khuyết tức đến lòi cả con ngươi.
Đậu xanh rau má!
Cái Hủ Cốt Đầm Lầy này vừa rồi Tia Chớp cũng lượn qua một vòng, phải có bằng hai cái Linh Giang Quận diện tích. Ngươi mẹ nó bảo chúng ta hai người tìm một con ếch to bằng cái bàn tay như thế, là ngươi điên hay thế giới này điên.
Tống lão ma cảm giác mình trí thông minh bị vũ nhục một cách sâu sắc, ánh mắt lập tức trở nên tràn ngập nguy hiểm trừng qua: