Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 485: Đến Thập Vạn Đại Sơn



Ngày hôm sau, hầu như toàn bộ Đại Viêm quốc thổ đều bị một cơn sóng thần quét qua.

Minh cô nương không ngờ lại là một đại ma đầu, chính là Tiểu Ma Nữ Nguyệt Thiền hóa thân mà thành. Chuyên môn đi dẫn dụ các bậc thiên kiêu, tuấn kiệt rồi âm thầm sát hại, hấp thụ của bọn họ tu vi, khí vận.

Lần này Ma nữ đến Dương Nam, nhắm tới mục tiêu chính là làm thịt tân tấn thiên kiêu Hắc Kim Cương Tống Khuyết. Làm sao con khỉ đột này da dày xương cứng, lại đặc biệt lắm lông, nữ ma đầu khó lòng hạ miệng nên đã để hắn chạy thoát, thành ra mới đem chuyện vỡ lở như bây giờ.

Tiểu Ma Nữ Nguyệt Thiền cùng Bách Biến Ma Nữ Khả Vi đang trên đường trốn về Đông vực Thanh Hải Đạo. Thiên Nhai Hải Các hô hào các lộ anh hùng nghĩa sĩ ra tay viện trợ, tìm đến đám yêu nhân này đồng thời tiêu diệt.

Thời này còn không có điện thoại, nhưng Thiên Nhai Hải Các người vẫn là trong vòng 1 đêm kịp thời phản ứng, đã lập tức tiến hành khắp nơi bôi đen, có thể thấy bọn họ mạng lưới thông tin là cỡ nào cường đại.

Thuận tiện, đám giả ni cô kia còn chụp lên cho Tống gia một cái mũ, để hắn cực kỳ tức giận. Lần này hắn tin chắc là Thiên Nhai Hải Các người cùng mình có oán, dù không có thì hắn cũng vững vàng nhớ kỹ món nợ này rồi.

Tống Khuyết - Ma Giáo khắc tinh!

Nghe có giống tiếng người không? Để đám kia ma nhân nghe thấy cái tên này còn không sôi máu lên mới là lạ.

Bọn họ lấy lý do rất đường hoàng, Tống gia hai lần phá vỡ âm mưu của Huyễn Thần Tông cùng Âm La Phái, còn thuận tiện tiêu diệt được một con Thánh Nữ, đem một con đánh hiện nguyên hình. Hiển nhiên là trời sinh đã mang theo quang hoàn trừ ma vệ đạo.

Đám khốn kiếp kia cũng không thèm để ý cảm nhận của hắn, định bốn phía tuyên dương Tống cự hiệp công tích vĩ đại. Sợ hắn sống quá an nhàn còn muốn giúp thằng này kéo thêm một đống lớn cừu hận, cái này quả thực để Tống Khuyết hận đến cắn răng nghiến lợi.

Cũng may, Quốc Dân Nhạc Phụ Triệu Tinh Thần lập tức ra mặt lên tiếng khiển trách, mới khiến Giang Hồ Ký Sự, Thiên Nhai Hải Các người thu liễm lại một chút, đem cái này vớ va vớ vẩn tên gọi hủy bỏ.

Còn chúng ta Tống đại gia, thấy hướng gió không quá lành tiện nhân này liền đã sớm tìm cách chạy.

Về nhà được 1 hôm, bàn giao hậu sự xong Tống Khuyết liền cao điệu tuyên bố xách đao đi lịch lãm giang hồ. Muốn lộ mấy đường đao cho thiên hạ đều biết đến hắn thiên kiêu phong thái.

Ngày hôm đó, tại Nguyệt Khuyết Các chư vị bang chúng tiễn đưa, bọn họ Các chủ chính là ý khí phong phát bước lên thuyền đi vào Thập Vạn Đại Sơn lịch luyện.

Âm thầm tạo giả tượng thì là thằng này còn đi qua Linh Giang, rất rất bí mật cùng Thái Thú Dương Tư Nghiệp, Tổng Bộ đầu Vu Ngọc Đức mấy vị đồng liêu chào hỏi nhờ vả một hồi xong mới lại cải trang rất rất bí mật xông về hướng Kiếm Nam.

Còn chân thật mục tiêu, vẫn là Cự Mộc Thành.

......
Hồng Giang,

Trên một con thuyền gắn tiêu chí Tứ Hải Thương Hội, trong một gian phòng bí mật, Tống gia đang chán đến chết cùng yêu nữ Thiên Hương chơi cờ.

“Hắc hắc, Tống tặc, lần này thì ngươi chạy đằng trời!”

Con chó kia không hổ cho danh tiếng Đạo Thể, thật sự là ngộ tính thông tuệ tuyệt đỉnh. Mới được Tống Khuyết dạy chơi một lần nó đã nhớ kỹ, sau vài ván đầu chưa quen thuộc mà thua sau, tiếp sau đó Tiểu ớt cay chính là đè Tống đại quan nhân ra mà nghiền ép.

Thấy mình chỉ còn trơ trọi một tướng một tốt, địch nhân còn là khí thế hung hung. Tiện nhân Tống cũng là đau hết cả bi.

“Nha đầu, các ngươi Cự Mộc Thành bao giờ mới đến nha? Ta đều nhanh chán muốn chết.”

Vừa nói, con hàng này còn thuận tiện nâng ly uống trà rồi vô tình làm bàn cờ xê dịch, mấy quân cờ ngã liểng xiểng ra ngoài.

“Tiểu tặc, ngươi định chơi gian!” – Thánh Nữ đại nhân tức giận trợn tròn mắt.

“Ăn gian cái gì mà ăn gian, chỉ là vô tình làm đổ thôi, lại làm sao vậy.” – Mỗ tiểu nhân lẽ thẳng khí hùng quát lại.

Thiên Hương hậm hực đem quân cờ đặt lại, nhưng làm sao con chó kia cũng không nhận là đúng, đều kêu nàng xếp sai rồi. Cuối cùng không làm được gì, hai bên coi như hòa cờ hết chuyện.

Nhìn tiểu nha đầu này còn nộ khí chưa tiêu, Tống gia lão khí hoành thu cho nàng giảng đạo:

“Lạc nước hai xe đành bỏ phí, gặp thời một tốt cũng thành công. Nha đầu ngươi hiểu đi, chớ nhìn ngươi vừa rồi đang chiếm ưu thế, thực ra không biết đã rơi vào trong bẫy rập của ta. Nếu không phải bản thiếu vô tình làm hỏng bàn cờ, không ra 3 nước nữa ngươi chắc chắn phải thua.”

“Hừ hừ!”

Đã sớm nhìn thấu tiện nhân này vô sỉ bản tính, Thiên Hương cũng lười cùng nó miệng lưỡi tranh cãi, lúc này giận dỗi ngồi quay mặt nhìn sang một bên.

Tống Khuyết tự nhiên sẽ không quản nàng dỗi hay không dỗi, thấy đối phương không nói chuyện thằng này cũng lại lần nữa ngồi nhàn nhã uống trà. Nhưng qua một lúc, thấy quá buồn chán, hắn lại tiếp tục quay sang hỏi chuyện:

“Nha đầu, Cự Mộc thành rốt cuộc bao lâu mới đến nha?”

“Hỏi gì nhiều thế! Bao giờ đến người ta sẽ báo cho ngươi.”

Thánh nữ đại nhân tức giận trừng mắt quát:

“Mà chúng ta mới khởi hành còn chưa được một ngày đâu, ngươi nghĩ là con thuyền này biết bay hay sao mà nhanh vậy.”

“Ngươi nha đầu này nóng tính như vậy mà làm gì?”

Tống gia không vui. Bị nhốt trong phòng nhỏ với con âm binh này đã đủ buồn bực, ngay cả nói chuyện câu thông cũng không thể vui sướng tiến hành, còn có muốn hay không cho người khác sống.

Nhưng đối với đám nữ thần kinh này hắn đã sớm kính nhi viễn chi, vì thế Tống Khuyết mới không thèm cùng tiểu ớt cay chấp nhặt. Rất đại độ lắc đầu:

“Chỉ là một ván cờ mà thôi, coi như là ta nhường cho ngươi thắng đi. Chúng ta đều thắng 4 thua 4, hai bên hòa nhau, hài lòng rồi nhé.”

F*ck you!

Thánh nữ đại nhân thật muốn nói thô tục, vốn là nàng thắng có được không, làm sao nghe giọng con chó này cứ như nó nhường cho mình vậy

Khó thở Thiên Hương lại trừng mắt nhìn hắn một cái. Nhưng Tống gia không ngại, tiếp tục cùng nàng câu được câu không trò chuyện giết thời gian.

“Nói bây giờ mới để ý, tiểu nha đầu, ngươi xà phòng là dùng loại hương liệu gì? Làm sao mùi dễ ngửi như vậy?”

“Hừ, bí mật!” – Tiểu ớt cay vẫn còn hờn dỗi không thèm bắt lời. Đối diện nàng tiện nhân thì tiếp tục líu lo không ngừng.

“Thần Tiên Tỷ Tỷ, chớ có bất cận nhân tình như vậy nha. Chúng ta thương lượng một chút, ngươi đem loại này bí phương dạy ta, ta sản xuất hàng đem bán, lợi nhuận hai ta chia đều thế nào?”

Thực sự Thiên Hương điều chế ra loại này hương thơm vô cùng đặc biệt, gặp qua có vẻ thanh đạm nhưng càng ngửi càng thấy ẩn dưới những tầng hương dịu nhẹ đó là một sự cứng cỏi, kiêu kỳ, mang tính khiêu khích mãnh liệt. Loại này mùi hương nếu đem ra bán thì đảm bảo sẽ không nữ nhân nào cưỡng lại được sự dụ hoặc của nó.

Đáng tiếc, cùng Thánh nữ đại nhân nói chuyện tiền bạc vậy chỉ chú định là tốn công. Nha đầu kia giãy nảy lên giận giữ:

“Đừng có mơ! Trên đời này, ngoài bản cô nương ra những nữ nhân khác còn không có tư cách sử dụng mùi hương này. Tiểu tặc ngươi chết cái ý tưởng đó đi!”

“Không được thì thôi, mua bán không thành nhân nghĩa tại, ngươi lớn giọng như thế mà làm gì.” – Tống Khuyết tiếc nuối bĩu môi.

Rồi bất chợt, tiện nhân này đột nhiên hỏi:

“Tiểu nha đầu, ngươi sẽ không lừa ta vào Thập Vạn Đại Sơn rồi đào hố đẩy ta xuống đi?”

Thật sự đối với Thánh nữ loại sinh vật này Tống đại quan nhân đã quá sợ hãi, mỗi lần nghe thấy hai từ là hắn còn tim đập chân run nữa là. Bây giờ cùng người vào trong rừng sâu núi thẳm, ngôn ngữ thì không thông, sau lưng lại không có cha vợ bảo kê. Hắn cũng sợ bị người đè ra hái mình cái này bông hoa tuyệt thế.

Vốn đã nhìn đối phương không vừa mắt, bây giờ lại nghe tiện nhân kia nghi ngờ nhân phẩm của mình, Thiên Hương khó mà nhịn được cả người bắt đầu táo bạo:

“Tống tặc! Không cần lấy mắt chó của ngươi đi nhìn thấp người khác. Bản cô nương nhất ngôn cửu đỉnh, há là loại nói lời phản lời luôn muốn đi ám hại người khác. Nếu ngươi còn dám sỉ nhục cô nãi nãi, đừng trách ta liều mạng.”

“Hừ hừ, hung cái gì mà hung! Các ngươi đều là Ma Giáo Thánh nữ, ai biết được có phải hay không đều có tư tưởng giống nhau. Bản thiếu chỉ đề phòng hỏi một câu thì làm gì nên tội rồi.”

Nhìn con chó này bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, Tiểu ớt cay ngứa hàm cắn răng kèn kẹt. Nhưng nể tình nó mấy ngày qua liên tiếp bị người hãm hại, nha đầu này còn thương tình không cho một phát Hắc Dạ Vĩnh Hằng mà hầm hừ nói:

“Người cũng có người này người kia, đừng đem những đám yêu diễm tiện hóa đó ra so sánh với lão nương. Ta cùng bọn họ không giống.”

Nhìn con nhóc này lại một lần, từ chân đến đầu rồi từ đầu đến chân, cuối cùng Tống Khuyết cũng cảm thấy nó khá đáng tin:

“Ngươi nói không sai, ngươi cùng đám tiện nhân kia không giống.”

Còn chưa kịp để Thánh nữ đại nhân vui mừng, hàng này đã bồi thêm một câu:

“Có một vị mẫu thân trước khi chết đã từng nói với con trai mình mấy lời tâm huyết là càng xinh đẹp nữ nhân sẽ càng biết gạt người. Ta tin ngươi!”

Kẹt kẹt kẹt ......

Đã trao trọn niềm tin cho ai đó, Tống lão gia mới yên lòng nhắm mắt nghỉ ngơi, không tiếp tục quan tâm trong gian phòng một con khô lâu binh đang cắn răng nghiến lợi, nắm tay ken két.

.....
Cự Mộc Thành,

Trải qua 3 ngày đêm lênh đênh trên Hồng Giang, cuối cùng Tứ Hải Thương Hội đoàn tàu đã thành công cập bến ở nơi này.

Nhưng chuyến này đi làm việc quan trọng, Tống Khuyết cùng Thiên Hương đều tận lực ẩn giấu thân phận. Vì vậy hắn cũng chỉ kịp cưỡi ngựa xem hoa nhìn ngắm chỗ này biên cương thành thị dị vực phong tình một lát vậy thôi. Hai người sơ qua cải trang, ăn mặc một bộ quần áo trùm kín mít sau lập tức tách ra đoàn người, âm thầm từ bên kia cổng thành chạy vào Thập Vạn Đại Sơn.

Nơi này đúng thật là thiên đường của độc trùng, không nói rừng núi địa thế bao la, cây cối um tùm, ngay cả trong không khí cũng mờ mịt những lớp chướng khí, cực kỳ thuận tiện cho tiểu động vật sinh sống cùng giấu mình.

Vì Thiên Hương sợ Thiên Độc Tông người sẽ có những bí pháp nhận ra sự hiện diện của mình, nên nàng cũng không dám quang minh chính đại lên đường, mà chuyên chọn những nơi hẻo lánh, ngày nghỉ đêm đi, đến tận hai hôm sau, bọn họ mới đến được một cái thung lũng.

Chỉ vào dưới đó chặn ngang thung lũng một cái đại thành, Tiểu ớt cay sắc mặt ngưng trọng:

“Chân chính khảo nghiệm chính là chỗ này. Đây là con đường duy nhất đi thông vào Thập Vạn Đại Sơn trung tâm, ngoại trừ những vị tuyệt đỉnh cao thủ, bằng chúng ta bản lĩnh muốn vòng qua mấy dãy núi hai bên thì không biết đến ngày xDjJe tháng năm nào.

Cách duy nhất là phải đi qua tòa thành kia, nó gọi Đoạn Long Quan, là Miêu nhân chúng ta trấn tộc thành trấn. Đợi chút nữa ngươi nhất định phải theo sát ta, chỗ này đề phòng sâm nghiêm lại có nhiều loại độc trùng trinh thám, không có ta bảo vệ ngươi vừa xuất hiện nhất định sẽ bị phát giác ngay.”

Nhìn cái này chỉ cao tầm có 30 trượng tường thành, lính gác cũng không đáng bao nhiêu, 10 bước một người, mỗi người theo như Thiên Hương lời là thấp nhất Tứ giai tu vi, vậy cũng chỉ khoảng nghìn vị Nhị lưu cao thủ đang trực thôi.

Lại nghe nói Thành chủ cũng chỉ là 9 giai Minh Huyệt cảnh yếu gà, Tống đại quan nhân khinh thường lắc đầu:

“Một tòa nho nhỏ hàng rào cũng đòi ngăn được bước chân Tống mỗ. Tiểu nha đầu, ngươi lá gan cũng quá nhỏ đi? Hôm nay để bản thiếu cho ngươi mở mang tầm mắt, thế nào gọi là nhất phu xông quan vạn phu mạc địch. Ta sẽ dắt ngươi quang minh chính đại đi qua cái này Đoạn Long Quan, cái kia gì gì chó má thành chủ đảm bảo ngay cả ho nhẹ một tiếng cũng không dám.”

Thiên Hương: ...

Nàng không nói gì mà chỉ nhìn ánh mắt quan ái thiểu năng trí tuệ vậy nhìn sang, cái này để Tống gia thấy tổn thương ghê gớm.

“Hừ, vô tri tiểu nha đầu. Trợn mắt lên xem Tống gia mang ngươi bay qua như thế nào.”

Vù!

Ứng theo lời hắn, một đạo bóng đen khổng lồ từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, còn cách mấy chục trượng mà Thiên Hương đã cảm nhận được kình phong quét qua rát mặt, để nàng kinh hãi không thôi.

Yêu cầm nơi nào? Khủng bố như thế!

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .