Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 495: Năm mới tiến đến



Thanh Sơn Biệt Viện, thư phòng.

Tống đại lão gia đang ngồi cẩn thận xem xét một loạt tin tức mới phát sinh trên giang hồ trong đoạn thời gian vừa qua hắn đi vắng.

Ngoài vụ án động trời của Tiểu Ma Nữ Nguyệt Thiền, chuyện quan trọng tiếp theo hiển nhiên chính là vừa mới kết thúc Quốc yến sinh nhật của Viêm Đế. Vị này Đại Viêm Quốc chủ có lẽ có một buổi điển lễ không mấy vừa lòng như vậy.

Bị Minh cô nương danh tiếng cướp hết qua không nói, Thiên Lang nhóm tiểu bằng hữu cũng đúng hẹn như đã hứa cử đại quân chục vạn kỵ binh đến biên giới đập phá chúc mừng.

Hai nước thành công để chiến hỏa leo thang, nhưng cũng chỉ là quy mô mấy chục vạn người chiến tranh mà thôi, còn chưa đến mức nguy cấp. Trong nước vẫn coi được là cảnh ca múa thái bình.

Hội thi võ viên mãn kết thúc, ai Trạng nguyên cứ làm trạng nguyên, đếch liên quan gì đến Tống Các chủ. Nhưng cái gì gì Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Phàm lại đỗ Thám Hoa, bây giờ danh tiếng phóng đại, còn áp qua Trạng Nguyên lang một đầu. Ngoài kia có lẽ không ít tiểu mê muội là vì hắn mà điên cuồng đây, nghĩ đến cảnh này Tống gia cũng hơi nóng mắt.

Còn về Nam Vực bên này,

Huyết Thủ Báo Khánh Châu từ lúc ăn một vố đau sau đến bây giờ cũng chỉ dám nổi giận phát bực tức tại nhà, chưa thấy dấu hiệu có hành động gì quá tuyến.

Tuệ Vô đi du lịch thiên hạ vẫn chưa về. Nghe đồn tiểu tử này còn đang lang thang ở Quan Nội Đạo đây, hình như là không định về cùng Vu gia hay sư phụ hắn Trí Không đại sư đón giao thừa.

Ngoài ra cũng chỉ là mấy chuyện lặt vặt không liên quan gì đến hắn, ngược lại có một tin ở xa xa Giang Đông Đạo khiến Tống Khuyết quan tâm.

Ngọc Huyền Tông phản đồ, cái kia Thanh Phong Kiếm Chúc Doãn Minh Chúc công tử sau lâu ngày trốn chui trốn lủi như chó nhà có tang thế vậy mà đã lần nữa xuất đầu lộ diện. Hơn nữa còn rất cao điệu, mấy ngày hôm trước đã thành công bái Cửu Giang Minh Phó Minh chủ Ma Chấn Hùng làm sư phụ, mở tiệc chiêu cáo thiên hạ.

Một người lên danh sách đen của Cửu Giang Minh Minh chủ lại nhảy một phát thành Phó Minh chủ môn đồ? Nhìn kiểu gì cũng thấy trong này có điều không ổn.

Tuy chuyện của Chúc Doãn Minh cùng Trịnh Sảng, Thiên Hà Kiếm Phái người cũng không làm quá căng. Nhưng chỉ cần hơi có chút con đường người liền sẽ biết trong đó nội tình, lão Ma vẫn dám làm như thế xem ra Cửu Giang Minh sắp tới sẽ không quá yên lành.

Có vẻ vị kia nổi danh thủy khấu Cửu Đầu Đao theo tu vi càng lúc càng tăng, đã chạm đến Tông sư ngưỡng cửa sau liền bắt đầu không khống chế nổi dã tâm, muốn lật người làm lão đại rồi.

Bằng thằng này Cửu Long Trại uy thế, cùng với thế lực bá chiếm cả một dải duyên hải miền đông. Nếu muốn vật cổ tay cùng Triệu nhạc phụ vậy cũng không phải không có cơ hội nào.

Loạn tượng liên tiếp nổi lên, thật sự đau đầu nha!

Nghĩ đến mình cùng vị kia Ma Phó Minh chủ còn chưa từng gặp mặt mà ở giữa đã không thiếu những mâu thuẫn, Tống gia cũng cảm thấy nhức hết cả bi.

Rồi lại còn chuyện Đỗ ca không phục quản giáo vẫn muốn từ nông nô xoay người làm chủ nữa, những kẻ này có lẽ thật sự không muốn cho hắn được sống ngày yên lành.

Nên đánh!

Vui sướng quyết định như thế sau, con hàng này liền vứt hết đống hổ lốn này sang một bên. Quyết định trước tiên cùng người nhà bước qua một cái êm đềm năm mới đã.

.....
“Khuyết ca!”

Đọc xong tin tức, vừa mới bước ra khỏi phòng Tống gia tiền thấy có người đâm đầu tiến đến, vừa đúng là đã lâu không nhìn thấy của mình xinh đẹp bạn gái Vân Hi.

“Ha ha, Hi nhi!”

Tống Khuyết vui vẻ cười lớn nói chuyện rồi tiến lên đem mỹ nhân ôm chặt vào lòng, tham lam ngửi trên người nàng mùi hương da tóc sau, hắn mới ghé đầu lên tai thủ thỉ:

“Làm sao nàng biết ta trở về? Ta còn định để Nhiếp Phong vào thành đón nàng về nhà cơ.”

Hành phúc dựa vào ngực tình lang, Vân cô nàng mới hờn dỗi oán trách:

“Chàng về sao không báo trước với ta một tiếng? Ta là nghe có người triệu kiến Trầm Sinh lên Thanh Sơn mới đoán ra là chàng về, liền kêu Hùng Bá chuẩn bị xe ngựa chạy về đây, quả nhiên là không sai.” - Nói rồi còn bày ra nữ nhi tư thái, tức giận thò tay xuống hông cho mỗ tiện nhân véo một cái.

Tuy không chút nào đau nhưng Tống đại quan nhân còn thành thật gào lên xin tha mạng:

“Ta là về quá sớm, sợ nàng còn đang ngủ dậy, vì thế mới không muốn vội vã thông báo. Định để Nhiếp Phong đến gần trưa chạy qua đón mọi người về ăn cơm cũng là vừa lúc.”

Nghe người yêu còn biết quan tâm cho mình như thế, Vân mỹ mi mới chuyển giận làm vui. Hài lòng tha lỗi cho hắn, còn nhân tiện thưởng cho con hàng này một nụ hôn vào má.

Giữa thanh thiên bạch nhật, hành động bại hoại thuần phong mỹ tục này tự nhiên khiến mỗ Thánh nữ đại nhân cực kỳ ngứa mắt.

“Hừ, loại nữ nhân gì ...”

Chỉ một câu, thành công khơi lên Vân Hi lửa giận.

Tuy con hàng kia lẩm bà lẩm bẩm không ai nghe rõ ngôn từ, nhưng không cần đoán cũng biết sẽ không là cái gì lời hay ý đẹp là được rồi. Vân mỹ mi mày liễu nhấc lên, hai mắt như hai lưỡi đao lạnh lùng quét qua bên kia mỗ sửu nữ.

“Hừ!” – Tiểu ớt cay cũng không vừa, Thánh nữ tôn nghiêm há là một cái nho nhỏ Tứ giai yếu gà có thể xúc phạm, Nha đầu này trên người khí tức đã trở nên táo bạo âm trầm.

Thấy hai vị đại gia này chuẩn bị có xu hướng bạo phát chiến tranh, Tống Khuyết đầu liền to như cái đấu. Vội vàng trừng mắt nhìn yêu nữ bên kia một cái rồi nhanh tay nhanh chân kéo Vân cô nàng vào phòng, thuận tiện đóng cửa thật kỹ.

“Hừ!” ... “Hừ!”

Hai tiếng hừ lạnh vẫn to rõ vang lên, dù cách một lớp cửa, mọi người vẫn cảm nhận được không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

.....
Thanh Sơn Biệt Viện,

Tống gia phải mất bó lớn thời gian, dủng đủ các loại biện pháp tay chân miệng mới coi như trấn an được tiểu bạn gái của mình.

Mãi đến tận trưa, nghe tiếng ngoài kia Tiểu ớt cay gào thét thúc giục đòi ăn cơm. Tiện nhân này mới thần thanh khí sảng dẫn theo sắc mặt đỏ bừng, chân tay như nhũn ra Vân mỹ mi bước ra khỏi phòng.

Vừa rồi hắn cũng đã thuyết phục được cô nàng này tạm thời chuyển lên Thanh Sơn ở, chờ đợi quá năm mới sau lại quay về Thanh Hà làm việc cũng không muộn. Dù sao ở đó có Phạm Nhất Vượng cũng là một vị quản lý nhân tài, Tứ Hải Thương Hội cùng Nguyệt Khuyết Các sự vụ cũng không lo bị trễ nải quá nhiều.

Vì còn bó lớn thởi gian để thưởng thức mỹ nhân, con hàng này cũng không cần phải vội nhất thời. Lúc này mới tạm quyến luyến rời tay, buông tha cho trước ngực nàng một đôi nghịch ngợm thỏ ngọc, tay cầm tay dắt Vân Hi ra ngoài dùng bữa rồi.

Vân Hi dường như có tật giật mình, cả bữa cũng ngại ngùng chỉ biết cúi đầu dùng cơm. Thành ra không khí gia đình còn không tệ lắm, cũng không có phát sinh cãi vã cái gì.

Mọi người còn tính vui sướng cùng nhau trải qua buổi trưa.

Vốn cứ nghĩ sau đó sẽ tiến vào Tống Bảo Bảo hạnh phúc thời gian, nhưng vị này Tống Các chủ mấy ngày sau đó là cũng không có thời gian rảnh rỗi đấy.

Buổi tối thì phải dạy bổ túc đao ý cho tiểu nhi tử Thiên Đao, ban ngày thì không ngơi nghỉ tiếp đón người tới chúc tết. Nếu không cũng phải dẫn Vân Hi đi khắp nơi cho các vị trưởng bối tặng quà, mệt đến chân không chạm đất.

Mãi đến tận ngày 28, Tống Khuyết mới coi như được hoàn toàn nghỉ ngơi. Lúc này thằng này liền hăng hái bừng bừng dẫn theo mình đám nha hoàn bắt đầu trang trí trạch viện.

Giăng đèn, kết hoa, dán câu đối ... cộng với giữa sân một gốc đào cổ thụ được Thải Hồng tỉ mỉ chiếu cố bây giờ đang nở hồng rực rỡ. Thoáng một cái toàn bộ Thanh Sơn Biệt Viện bỗng trở nên ngập tràn màu đỏ vui tươi hỉ khí.

Sau đó tất nhiên là gói bánh chưng, muối hành, chuẩn bị mâm ngũ quả ... nói chung một thứ cũng không thể thiếu. Cái này vô cùng mới lạ phong tục để Vân Hi mấy người đều cảm thấy thích thú không thôi, tất cả đều hứng thú dào dặt xắn tay áo lên vào phụ giúp.

Bất giác, Thanh Sơn liền trở nên rộn rã tiếng cười. Tất cả mọi người tạm gác lại những lo toan, hận thù, chuyên tâm cùng nhau đón chào năm mới sắp đến.

Tống gia vậy sướng rồi, có mỹ nhân làm bạn, lại có khéo hiểu lòng người 3 vị tuyệt sắc nha hoàn chăm sóc. Tiện nhân này coi như được bù đắp mấy ngày gian khổ chui rúc vào Thập Vạn Đại Sơn, bây giờ cả người chính là thần thái sáng láng, đi lại hổ hổ sinh phong, lúc nào cũng thấy miệng rạng rỡ cười toe toét.

Chỉ khổ tiểu Tống tiên sinh.

......
Hậu sơn,

Chắp tay sau đít đi dạo một vòng, thấy Tống gia, Vân Hi cùng một đám nha hoàn đang châu đầu vào một chỗ dùng giấy đỏ cuốn cuốn cái gì, Thánh nữ đại nhân liền tò mò ghé đầu qua hỏi thăm:

“Tống Khuyết, các ngươi đây là đang làm gì?”

Tống gia vậy cũng không ngẩng đầu lên trả lời:

“Chúng ta đang làm một món đồ chơi rất thú vị, gọi là pháo. Đợi giao thừa ngươi sẽ được thấy.”

“Hì hì, Thiên Hương tỷ tỷ. Thứ này khi đốt sẽ nổ lên rất vui tai, còn tạo ra một lớp vỏ giấy đỏ rực cuốn bay lên trời nữa, đẹp mắt cực kỳ.” - A Tử hớn hở cho nàng giải thích.

Tiểu ớt cay vậy càng thêm hứng thú, thò ngón tay quệt lên một lớp thuốc nổ đưa lên mũi ngửi sau, nha đầu này mới ngạc nhiên:

“Oa, hỏa dược! Tiểu tặc, ngươi lại biết cách điều chế nó? Đây là chúng ta Thiên Độc Tông bất truyền bí mật nha.”

Nhìn hàng này đại kinh tiểu quái, Tống đại quan nhân khinh thường bĩu môi:

“Biết cách điều chế thứ này thì có gì ghê gớm, bản thiếu chỉ cần nhìn qua Phích Lịch Tử một lần liền hiểu nó nguyên lý cấu tạo, làm ra mấy món tiểu đồ chơi như này còn không phải dễ như trở bàn tay.”

Bộ dáng vô cùng tinh tướng phách lối cần ăn đòn, nhưng nghĩ đến con hàng này cực nhiều tài lẻ, Thiên Hương cũng phải bội phục:

“Thật không biết ngươi tiểu tặc còn biết những cái gì nữa đây?”

“Hắc hắc, nó phải gọi là bao la vạn trượng, trên trời dưới đất nào có thứ gì bản thiếu không biết. Ngươi hỏi thế này p2e2u ta có kể 7 ngày 7 đêm cũng không hết, tốt nhất là phải hỏi ta không biết cái gì cho nó ngắn gọn.” – Mỗ tiện nhân bắt đầu đắc ý chém gió.

Vân Hi thấy vậy cũng buồn cười, hỏi:

“Khuyết ca, vậy chàng nói xem chàng không biết làm những gì.”

Hầu như không cần suy nghĩ, thằng này liền hớn hở gật đầu:

“Có lẽ chỉ có sinh con là ta không tự làm được. Hắc hắc hắc, Hi nhi, cái này thì phải dựa vào nàng rồi.”

“Hì hì hì ...”

Một đám tiểu nha đầu ôm bụng cười nghiêng ngả để Vân mỹ mi cũng xấu hổ ngượng chín mặt. Trừng mắt nhìn Tống tặc một cái, cô nàng này liền cúi gằm mặt xuống giả điếc, chuyên tâm cuốn pháo rồi.

Trêu chọc xong tiểu bạn gái, thấy bên cạnh vị kia Thánh nữ đại nhân cũng không cười mà lại đứng đó sắc mặt ảm đạm. Nghĩ đến hàng này hẳn lo lắng bản thân sau này không tìm được một con Khô lâu binh nữa để ghép đôi, Tống Khuyết liền không đành lòng vỗ vai nàng an ủi:

“Tiểu nha đầu, không cần lo lắng! Có lẽ sau này ngươi sẽ tìm thấy của mình chân ái. Nếu không được, coi như ta tặng Bộ Kinh Vân cho ngươi thế nào?”

Bộ Kinh Vân?

Ai nha?

Bất chợt nhớ đến mình đang ngâm trong chum độc con kia Ngân Giáp thi, Tiểu ớt cay thiếu điều thất khiếu bốc khói.

“Tống tặc, ngươi đi chết đi!”

“Ầm!” .... “Aí ui!!!”

Không để ý con chó kia đang ôm chân nhảy lò cò kêu gào, Thiên Hương giận không thể át hậm hực quay đầu rời đi rồi.

Nàng tạm thời không muốn thấy bản mặt đáng ghét của tiện nhân này nữa.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .