Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 496: Không chịu cô đơn Đỗ ca



Đêm giao thừa,

Thanh Sơn Biệt Viện.

Tống gia tất cả mọi người đều có mặt đông đủ ngồi quây quần bên một chiếc bàn lớn được đặt ngoài sân.

Bên cạnh kia mấy con sủng vật cũng quần áo tươm tất vui vẻ đón chờ.

Cóc Đại vương Hồng Bảo Thạch bây giờ có thể nói uy phong bát diện. Hàng này trở về đây liền được nó chủ nhân giữ đúng lời hứa, chăm bẵm vô cùng kỹ càng.

Bây giờ Mãng gia thân mặc một bộ do a Mật tự tay thêu may quần áo, đang ngồi chễm trệ trên đầu Tiểu Hắc. Đầu hơi ngửa mắt hé nhìn trời, bộ dáng bễ nghễ thiên hạ bao quát chúng sinh thật sự vô cùng bá khí, để đứng sau lưng nó một con tiểu Hồ ly khá là ảm đạm thần thương.

Từ khi vị đại gia này về đây, Manh Manh địa vị có thể nói là rớt ngàn trượng.

Tại Thiên Hương chỗ đó cũng không được quan tâm không nói, vốn yêu nữ này cũng chỉ coi nó là nhúm lông mao khi nào buồn buồn thì cầm lên vuốt cho vui thôi. Nhưng bây giờ ngay cả Hồ gia riêng có tọa kỵ cũng bị người cướp đi, cái này để nó có thể nào chịu được.

Cũng may con hàng này vừa được đón nhận tin vui. Nó đã mãn hạn tù, được thả về bên này ở cùng Ngộ Không, Husky chúng nó. Sau này còn có tiểu thị nữ a Tử thiếp thân chăm sóc, ít nhất cuộc đời đã không còn là toàn một màu u ám.

“Được rồi, a Tử, Ngộ Không, mau đi đốt pháo đi! Xua tan vận rủi, hi vọng sang năm mới chúng ta cả nhà đều được bình an may mắn.” – Thấy người đã đầy đủ, Tống Khuyết lúc này cười lớn mở miệng.

Đã sớm chờ từ lâu Dương Tử cùng Ngộ Không thấy thế liền nhảy cẫng hoan hô, vội vàng chạy ra cầm mấy bánh pháo treo lên cây sào thật cao rồi chuẩn bị đốt.

“Để ta đốt với!” – Thiên Hương cũng không cam lòng yếu thế lúc này sôi nổi chạy lên góp vui.

Năm nay cuốn không thiếu pháo nên Tống Khuyết cũng là tùy nàng, 3 tiểu rất nhanh hoàn thành công việc rồi cầm lấy một chiếc que dài, đứng ở xa xa một tay bịt tai một tay giơ ra châm lửa.

“Đoàng đoàng đoàng ....”

Theo liên tiếp tiếng nổ giòn giã vang lên, báo hiệu một năm mới ngập tràn hi vọng đã về đến.

Mọi người sôi nổi nhắm mắt chắp tay nguyện cầu.

Cầu cho cái kia đầu gỗ có thể khai khiếu, hiểu được tâm ý của bản cô nương – Mỗ nha hoàn lẩm bẩm.

Cầu cho của mình bánh bao có thể lớn lên một chút.

Cầu cho thiếu gia ngày ngày khỏe mạnh.

Cầu cho .....

Mỗi người trong lòng đều có vô vàn ước muốn, hứa nguyện xong rồi cả đại gia đình lại quay sang cho nhau chúc mừng, tặng lù xì. Ngay cả như Thiên Hương cùng Vân Hi đôi này oan gia dịp lễ vui như thế này cũng tạm gác lại ân oán mà vì nhau đưa lễ.

Thánh nữ đại nhân giữ đúng lời hứa, đem một đám Bích Huyết Xà ấp trứng đi ra thành mấy tiểu gia hỏa màu hồng hồng như cái đũa vậy rất đáng yêu. Nha đầu này còn rất cẩn thận ghi chép phương pháp bồi dưỡng Mệnh Xà trong một cuốn sổ nhỏ rồi cho Dương Mật, Dương Tử, Thải Hồng, Vân Hi mỗi người tặng một con, xem như mừng tuổi.

Vân cô nàng vốn cũng không muốn lấy đâu, nhưng tại tình lang ánh mắt ý bảo sau, nàng mới lễ phép nói từ cảm ơn rồi trân trọng đem lễ vật thu vào.

Nhìn hai người xích mích đã có dấu hiệu thuyên giảm, Tống Khuyết cũng cảm thấy rất vui mừng.

Giờ phút này, Đại Viêm lịch đã chính thức bước sang năm thứ 817, Tống gia năm nay vừa lúc 17 tuổi.

.......
Năm mới đã qua,

Đầu năm mùng 1, Lý Tín toàn gia cùng với Chung Hồng, Ngô Diệc mấy người lên Thanh Sơn chúc tết Tống Khuyết sau, tất cả cùng hẹn nhau đến mùng 3 sẽ về thăm cố hương một chuyến.

Vì thế sáng sớm mùng 3, Tống đại quan nhân mấy người đã ngựa xe sẵn sàng, chạy qua Thanh Hà gọi lên bọn họ rồi cùng nhau về Cự Liễu Thôn. Ở Kính Hồ nghỉ ngơi 1 hôm, đến sáng hôm sau đoàn người lại lần nữa trở về.

Lúc này cũng đã coi như hết tết, mọi người lại bắt đầu bận rộn công việc của mình. Xe về đến huyện thành thì Vân Hi chủ tớ đành bịn rịn cùng mọi người chia tay, bỏ bê công việc anebo lâu như vậy cô nàng này cũng đã thấy cả người bứt rứt khó chịu vô cùng.

Tiểu ớt cay Thiên Hương cũng đồng thời tuyên bố đóng cửa bế quan đột phá Nhất lưu. Độc Châu đã tìm được, làm bản thân bối rối bấy lâu nay vấn đề đã có cách giải quyết, nếu không phải vì muốn cùng mọi người đón tết, tiểu nha đầu này đã sớm chui đầu vào bế quan.

Yêu nữ kia tuổi chân thực còn so với Tống gia hắn kém mấy tháng đấy, bị người gài bẫy, tu luyện công pháp lại lung ta lung tung, thế mà nó vẫn có thể trước tiên tiến giai. Thật không uổng với cái danh mạnh nhất thể chất Tiên thiên Đạo thể.

Nhìn mọi người xung quanh mình tới tấp đột phá, mình thành ra lại có dấu hiệu bị bỏ lại phía sau. Tống đại quan nhân cũng nóng mắt vô cùng, lúc này cũng âm thầm đặt quyết tâm về nhà chuyên tu 3, 4 tháng nữa, tranh thủ mau chóng tiến lên Nhất lưu cho bằng bạn bằng bè.

Nhưng trước tiên, còn có một việc nho nhỏ cần giải quyết.

Bên kia Linh Giang có một vị hẳn lúc này cũng đang chờ đợi sốt ruột đây.

Dường như tâm hữu linh tê vậy, vừa khi Tống Khuyết nhớ đến Đỗ ca, vị kia mệnh cứng nhân huynh cũng đồng thời tưởng niệm về hắn. Vừa mới ra tết không được bao lâu đã gấp không chờ nổi tìm Tống đại quan nhân muốn tâm sự chuyện nhân sinh đây.

.....
“Báo!”

Từ Cự Liễu Thôn trở về, mới nghỉ ngơi không được bao lâu Tống Khuyết đã thấy hạ nhân từ ngoài chạy vào cấp báo.

“Các chủ, bên Linh Giang truyền đến tin tức. Đỗ Như Hối muốn Nguyệt Khuyết Các toàn thể rút ra khỏi Quận thành, lão tặc này bây giờ còn đang cho người bao vây chúng ta phân đường, chờ ngài đến cho hắn một thuyết pháp đây.”

Khá lắm!

Nghe lão Đỗ thế mà hống hách đến như vậy, Tống gia cũng hơi ngỡ ngàng. Tức giận đồng thời cũng hơi chút nghi hoặc.

Chuyện ra khác thường tất nhiên có trá.

Đỗ tặc lại không phải loại ngu đần, hắn dám làm như này hẳn phải có điều dựa vào.

Tuy không biết lá bài tẩy của đối phương là gì nhưng binh tới tướng đỡ, nước đến đắp bờ. Đã Đỗ ca chỉ mặt gọi tên muốn mình đến tâm sự, Tống Khuyết cũng không ngại qua muốn chuyến xem thằng này định giở trò gì.

“Tập hợp! Tất cả mọi người theo bản thiếu đến Linh Giang một chuyến.”

Theo hắn ra lệnh, 5 vị gia tướng cùng mấy chục vị bang chúng liền tiền hô hậu ủng vây quanh Tống gia rầm rộ hạ sơn. Từ Thanh Sơn đoàn người cưỡi ngựa hướng về phía quận thành nhanh chóng lên đường.

.....
Linh Giang Quận,

Từ buổi trưa Đỗ Như Hối cao điệu dẫn người vây quanh Nguyệt Khuyết Các phân đường, tại đây người đã biết hôm nay sẽ có kịch vui để xem.

Đầu xuân năm mới nghỉ ngơi đến dài hơi ra đây, nguyên một đám không có việc gì làm giang hồ nhân sĩ liền hưng phấn bưng bàn kê ghế mua hạt dưa vây quanh Kim Xà Bang khu nhà cũ, chọn vị trí thuận lợi ngồi chờ náo nhiệt.

Cũng không để bách tính thất vọng, vừa qua đầu giờ chiều, Tống Các chủ đã mang theo một phiếu huynh đệ hùng hổ chạy tới. Đi đầu mở đường vẫn là tay cầm xong chùy, thân cưỡi cự hổ đại mãnh nhân Thiên Vương Chùy Hùng Bá.

“Rống!!!”

Theo Tiểu Hắc gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, nguyên một khu phố lập tức trở nên im lặng như tờ. Tống Khuyết lúc này mới gạt ra đám người ung dung giục Ô Vân Đạp Tuyết bước đến.

Cũng không thèm nhảy xuống ngựa, hắn cứ như thế cư cao lâm hạ nhìn xuống lão Đỗ hiếu kỳ:

“Đỗ Bang chủ, giữa chúng ta không cần phải chơi trò bí hiểm. Hôm nay ngươi dám xuất đầu lộ diện như này hẳn phải có người chống lưng, gọi ra đây đi! Có phải hay không là đang ngồi trên lầu hai tửu quán uống nước tạo dáng vị kia?”

“Khà khà khà ...”

Nghe Tống Khuyết nói trắng phớ ra như thế, ở đây người mới đưa mắt tập trung nhìn vào trên ban công tửu lâu cách đó không xa có một vị nhân huynh. Mặc võ sĩ phục, kiếm để trên bàn, tay cầm chén rượu ngửa mặt nhìn xa xăm. Từ trên người tỏ ra khí thế bàng bạc lạnh lẽo, uống thì lại đếch uống còn lạnh mặt làm ra một bộ người lạ chớ gần, cũng có mấy phần cao thủ phong phạm.

Nhìn hắn bộ dáng như này, kết hợp với Tống đại quan nhân lời nói. Không thiếu người đã không nhịn được bật cười ha hả.

Còn Tống Khuyết, tuy chỉ là suy đoán nhưng trong phạm vi Lĩnh Vực cảm nhận, quanh nơi này chỉ có con hàng kia là có vẻ mạnh mẽ nhất. Hơn nữa đối phương từ khi mình xuất hiện cứ mấy lần hữu ý hay vô tình liếc nhìn về đây, vậy hiển nhiên là cũng rất quan tâm đến sự có mặt của hắn.

Quả nhiên dự đoán không lầm, bị Tống gia bóc mẽ như thế sau con hàng kia cũng không thèm làm bộ nữa mà cầm lấy kiếm phi thân nhảy xuống đứng bên cạnh Đỗ ca.

“Hừ, thật sự ngông cuồng tiểu tử.”

“Thái Thú đại nhân đến!”

“Tổng Bộ đầu đến!”

Lúc này, đã sớm ở xa chờ đợi Dương Tư Nghiệp cùng Vu Ngọc Đức dẫn theo mấy vị Linh Giang đại lão cũng nhất thề hiện thân.

Cùng Dương, Vu mấy người niềm nở chắp tay chào sau, Tống Khuyết mới quay sang trước mặt mội đôi huynh đệ cười hỏi:

“Đỗ Bang chủ không cho mọi người giới thiệu một chút về ngươi núi dựa sao?”

Từ khi xuất hiện đến giờ, tiểu tặc này vẫn nguyên một giọng điệu như bản thân mình đánh không lại người thì khóc nhè về tìm trưởng bối đến đòi lại công đạo vậy. Tuy sự thật không khác là mấy nhưng Đỗ Như Hối nghe vào cũng cảm thấy thực sự chói tai.

Thằng này mặt đỏ lên, muốn giận giữ quát mắng một hồi. Nhưng bên cạnh hắn vị kia đã trước tiên đưa tay ngăn trở:

“Không cần cùng hắn xính miệng lưỡi chi tranh! Tiểu tử, ta chính là Như Hối nghĩa huynh Bắc Hà, ngươi lợi dụng lúc người khác vắng nhà thừa cơ chiếm đoạt gia sản của ta nghĩa đệ, bây giờ không phải cũng nên cho mọi người một lời bàn giao sao?”

Bắc Hà!

Quả nhiên là chủ nhân tấm lệnh bài Kim Ô Vệ lần trước Đỗ Như Hối dùng ra định chấn nhiếp Dương Tư Nghiệp mấy người.

Tống Khuyết không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương mà lúc này còn giả ra một bộ không hiểu gì hỏi lớn:

“Bắc Hà? Chưa từng nghe qua, nói nói tiếp! Chủ nhân sau lưng của ngươi lại là ai mà lớn lối như vậy, để ta cần phải cho ngươi công đạo?”

“Muốn chết!”

Làm Thái Nhất gia hộ vệ, hàng ngày tại Giang Nam ra đường hống hách đã quen Bắc Hà làm sao chịu được người như thế khinh miệt. Lúc này đây tức thì bạo nộ rút ra bên hông kiếm đâm thẳng về phía Tống Khuyết.

Một kiếm này ôm hận mà ra tay, quán chú đầy ắp chân khí. Kiếm ra như hồng, mang theo một vệt sáng rực đỏ tươi kiếm quang uy thế mênh mông cuồn cuộn, để ở đây tất cả mọi người không khỏi rùng mình khiếp sợ.

Bát giai Thông Mạch cảnh!

Bình thường Thất giai võ giả một đòn tuyệt đối không thể nào đạt được cỡ này uy lực.

“Cẩn thận!”

“Các chủ cẩn thận!”

Xung quanh người hốt hoảng nhắc nhở, nhưng thực ra Tống đại quan nhân cùng đám gia tướng hết thảy sắc mặt như thường. Đợi kiếm đã đi đến trước mặt mình nửa trượng, thằng này mới có điều biểu hiện.

“Cheng!”

“Ầm!”

Ô Long Đao cực tốc ra khỏi vỏ, mang theo một tiếng mãnh liệt như lôi đình rống giận đập mạnh về phía Bắc Hà thân kiếm.

Hai thanh vũ khí va chạm vào nhu vang lên tiếng kim thiết vang vọng đinh tai nhức óc. Bắc Hà bị khủng bố cự lực đẩy lùi về phía sau 3 bước, ngược lại Tống Khuyết bên này vẫn bình chân như vại, dưới chân Ô Vân cũng chỉ xì mũi rùng mình một cái là đã hóa giải hết thảy kình lực xuống đất.

Chỉ một chiêu, cao thấp lập phán!

Đối mặt với Tống lão ma sau khi bạo phát hơn 7 Tượng lực, ngay cả Bát Giai võ giả như Bắc Hà dám chính diện va chạm cũng phải ăn lấy thiệt thòi.

Nhàn nhạt liếc qua sắc mặt ửng đỏ, tay còn run nhẹ lão Bắc. Tống Khuyết mở miệng lạnh lùng:

“Đỗ Như Hối! Dám cho người đến Nguyệt Khuyết Các địa bàn giễu võ dương oai, ngươi đây là muốn chết sao?”

Giọng nói âm trầm như cửu u, để toàn trường người không khỏi nội tâm run rẩy.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .