Ta Muốn Tu Tiên, Ta Không Muốn Làm Ông Trùm Truyền Thông Giải Trí

Chương 7: Cứ say đi mai là một khởi đầu mới



Chương 7: Cứ say đi mai là một khởi đầu mới

Một ông lão khoảng 80 tuổi, mái tóc bạc phơ nhưng đôi mắt sáng quắc đầy tinh thần. Dù tuổi đã cao, ông vẫn trông khá nhanh nhẹn. Bước đi của ông nhẹ nhàng nhưng vững chãi, gương mặt luôn nở nụ cười hiền hậu tiến gần lại bàn của Bảo lên tiếng bắt chuyện.

Bảo nhìn gương mặt thân thuộc lên tiếng cười đùa đáp lại:

"Ông Lâm à! Bạn gái thì cháu vẫn đang tìm kiếm đây, hay ông giới thiệu cháu gái xinh đẹp của ông cho cháu nhé. Mà ông không ở nhà uống trà ra quán bia làm gì thế? Ở đây không phục vụ trà đá đâu ông"

Ông Lâm vờ tức giận, mắt trợn ngược lên đầy thách thức:

"Cái thằng ranh con này, cháu tao mới tý tuổi còn đang học cấp ba mày đừng có mơ. Còn nữa, hồi còn trẻ ông chấp ba thằng như mày! Uống hết cả quán này mà chưa say đấy, uống đến ông nội mày còn cầu xin tha thứ !"

Nói xong cả ba cười ồ lên trước sự dí dỏm và tinh thần phấn chấn của ông lão. Ông lão tên Lâm, sống cùng khu tập thể với Bảo, luôn được mọi người trong khu phố yêu mến vì tính cách hòa nhã, thân thiện.

Ông Lâm là cán bộ nhà nước về hưu, từng làm việc trong một cơ quan quan trọng. Dù đã về hưu, ông vẫn giữ được phong thái và tinh thần lạc quan. Ông thường xuyên thăm hỏi hàng xóm láng giềng, tham gia các hoạt động cộng đồng và luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người xung quanh. Cũng thường xuyên hỏi thăm với nói chuyện với Bảo, đây cũng không phải lần đầu họ gặp mặt ở đây.

“ Ông ăn cơm chưa ạ? Chưa ăn ngồi đây cùng bọn cháu cho vui”

Bảo với tay lấy thêm một chiếc ghế mời ông ngồi xuống.

Ông Lâm không khách khí ngồi xuống, nhân viên phục vụ tinh mắt mang ngay thêm một cốc bia cùng một bộ bát đũa đặt lên bàn.



"Ông ăn từ sớm rồi, người già mà. Nhưng thèm bia quá, trốn nhà ra định gọi uống một cốc xong về. Thấy các cháu ngồi đây nên mới tới hỏi thăm chút. Hai đứa tốt nghiệp rồi hả, thế các cháu đã có dự định gì cho tương lai chưa?" Ông Lâm hỏi, mắt ánh lên vẻ quan tâm chân thành.

Bảo trả lời: "Cháu tiếp nhận công ty bố mẹ cháu để lại lúc còn sống rồi ạ. Hai bọn cháu đang lên kế hoạch mở rộng công ty, hy vọng sẽ phát triển mạnh mẽ hơn."

Ông Lâm gật đầu tán thưởng: "Tốt lắm! Tuổi trẻ mà có chí hướng như vậy là rất đáng khen. Nhưng các cháu nhớ, làm gì cũng phải kiên nhẫn và tận tâm. Ông ngày xưa làm việc cũng phải trải qua nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng mọi công sức đều được đền đáp."

Bảo và Thành lắng nghe chăm chú, cảm thấy được truyền thêm động lực từ lời khuyên của ông Lâm.

"Vâng, ông nói đúng. Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức," Bảo đáp.

Ông Lâm cười, nâng cốc bia lên: "Thôi, hôm nay ông cùng các cháu làm một cốc cho vui. Mấy đứa thì cứ thoải mái mà uống, nhưng nhớ đừng uống quá đà. Còn trẻ, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất."

Câu chuyện cứ thế tiếp tục với những lời trêu chọc, những lời khuyên chân thành và những tràng cười giòn giã. Ông Lâm kể lại những kỷ niệm thời trẻ của mình, từ những ngày làm việc hăng say cho đến những lần cùng bạn bè đi uống bia vui vẻ như bây giờ.

Đột nhiên, một cô bé trông thanh thuần và đáng yêu. Khuôn mặt xinh đẹp non nớt, đôi má hồng hào tự nhiên. Cặp mắt to tròn, long lanh và ánh lên sự ngây thơ, trong sáng của tuổi thanh xuân. Mái tóc dài đen nhánh được buộc đuôi ngựa gọn gàng thả nhẹ nhàng xuống lưng trong trang phục học sinh cấp 3 tức giận chạy nhanh đến nói:

"Ông, sao ông lại ở đây uống bia?"

Ông Lâm ngạc nhiên: "Ơ, nay đi học thêm về sớm thế à? Ông chỉ uống một cốc với các cháu đây thôi mà."



Cô bé nhìn chằm chằm vào cốc bia đã gần cạn trước mặt ông Lâm, rồi quay sang lườm Bảo và Thành. "Các anh lại để ông già nhiều bệnh uống bia, không biết giữ sức khỏe là gì à? Ông đã lớn tuổi rồi, còn đang uống thuốc nữa. Bác sĩ đã bảo hạn chế rượu bia rồi !"

Bảo vội vàng xua tay: "Ơ kìa, không phải đâu, bọn anh chỉ mời ông một cốc để vui vẻ thôi mà, bọn anh cũng không biết ông đang uống thuốc."

Cô bé vẫn không nguôi giận, kéo tay ông Lâm: "Ông về ngay với cháu. Ở đây chỉ toàn thanh niên rượu chè không lành mạnh."

Ông Lâm bật cười, nhưng biết không thể cãi lời cháu gái, đành đứng dậy:

"Được rồi, được rồi ông về với cháu. Đúng rồi, thằng này không lành mạnh đâu. Nãy nó còn bảo ông giới thiệu cháu làm bạn gái nó, sau thấy nó tránh xa ra, lưu manh khu mình đấy ha ha ha"

Cô bé lại lườm Bảo thêm lần nữa, ánh mắt cô tràn đầy tức giận và khó hiểu. Mặc dù mặt mũi sáng sủa và đẹp trai thật nhưng không ngờ ý nghĩ lại lưu manh đến vậy. Còn đánh chủ ý đến học sinh cấp ba.

Bị lườm nguýt, Bảo càng ngượng ngùng vì trước đó chỉ nói đùa, không ngờ cô bé lại nghe và hiểu lầm. Khi cô bé bắt đầu tức giận và lôi kéo ông Lâm đi, Bảo cảm thấy xấu hổ và muốn tan biến vào không khí.

Ông Lâm rời khỏi bàn, và khi ông đã đi xa, Bảo mới thầm mắng ông Lâm già mà không nói võ đức. Bị cháu gái mắng lại lấy Bảo ra làm tấm mộc đỡ đòn. Quả này hiểu lầm nặng rồi, mai không biết có bị đồn thành sắc lang hay dâm tặc đây không nữa.

Thành thấy cảnh tượng này và không kìm được cười to, chế giễu Bảo với tư cách "người lưu manh". Bảo tức giận, nhưng sau đó cũng nhận ra rằng việc này là do chính mình gây ra không thể trách ai.

Vậy là cả hai bắt đầu một cuộc nhậu tao tới mày lui, mày lui thì tao tới. Một cuộc vui tưng bừng kéo dài đến tận khuya mới về khu tập thể. Trong suốt thời gian đó, họ chia sẻ những câu chuyện, cười đùa và quên hết mọi phiền muộn và tình hữu nghị thêm vững bền, hướng đến tương lai.



(Uống bia rượu có hại cho sức khỏe, người dưới 18 tuổi không uống rượu bia, đã uống tuyệt đối không lái xe)

.…

Một đêm yên bình trôi qua. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ trong khu tập thể, nơi Bảo và Thành đang nằm. Bảo từ từ mở mắt, đầu óc nặng trĩu và miệng khô khốc. Anh lơ đãng nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm trên chiếc ghế dài cũ kỹ, còn Thành thì nằm dài trên sàn nhà, vẫn còn ôm chặt chiếc gối.

Bảo lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo hơn, rồi nhìn về phía Thành đang rên rỉ: "Dậy đi mày, hôm nay người ta đến lắp đặt thiết bị ở văn phòng mới, đến coi chút."

Thành lầm bầm gì đó trong miệng, cố gắng ngồi dậy nhưng lại ngã vật ra. Anh nhắm mắt lại vài giây rồi mở ra, nhìn Bảo với vẻ mệt mỏi: "Trận nhậu tối qua... đúng là kinh khủng, lâu lắm rồi không nhậu say thế."

Sau khi dọn dẹp qua loa căn phòng, Bảo và Thành nhanh chóng vào nhà vệ sinh cá nhân. Nước lạnh giúp họ tỉnh táo hơn, xua tan phần nào cơn đau đầu và mệt mỏi từ trận nhậu tối qua. Xong xuôi, cả hai thay quần áo, ra khỏi khu tập thể và quyết định ăn sáng tạm ở một quán phở gần đó.

Quán phở buổi sáng đông đúc, mùi nước dùng thơm lừng và những tô phở nóng hổi giúp Bảo và Thành cảm thấy ấm áp và dễ chịu hơn. Họ ăn nhanh, trò chuyện vài câu, rồi thanh toán và vội vàng lên xe, chạy thẳng đến văn phòng mới tại cao ốc Imperial Tower.

Khi đến nơi, họ thấy không khí nhộn nhịp ở khu vực thi công. Công nhân đang lắp đặt thiết bị, bàn ghế nội thất và máy tính văn phòng. Tiếng máy khoan, tiếng búa và tiếng người nói chuyện vang vọng khắp không gian.

Một công nhân tiến đến chào hỏi: "Anh Bảo phải không ạ. Chúng tôi đang hoàn thiện những bước cuối cùng. Anh có muốn kiểm tra lại thiết kế và vị trí lắp đặt không ạ?"

Bảo gật đầu, cùng Thành đi kiểm tra mọi góc của văn phòng. Họ trao đổi với công nhân về một số chi tiết nhỏ cần chỉnh sửa, đảm bảo mọi thứ sẽ hoàn hảo nhất khi chính thức đi vào hoạt động.

Cuối cùng, đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra quảng trường Mặt Trời, Bảo cảm thấy một luồng cảm xúc . "Chúng ta sắp bắt đầu một chương mới, mày ạ," anh nói với Thành, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Thành đáp lại, nụ cười không kém phần tự tin: "Đúng vậy. Đây chỉ mới là khởi đầu thôi."
— QUẢNG CÁO —